Chương 114: Tam long tứ phượng
Dự Niên tiếp tục cuộc hành trình của mình mà không hề hay biết người đàn ông lớn tuổi hắn đã cưu mang trong một tháng qua là cao thủ đứng đầu võ lâm Đại Khánh hiện nay - Bạch Đàn chân nhân. Mà dù có biết thì có lẽ hắn cũng không còn ngạc nhiên nữa. Bởi so với biết, hắn hiện giờ còn đang là em trai của đệ tam thiên hạ đây. Tầng thân phận này cũng chẳng thua kém gì đâu. Vì vậy, sau vài tiếng đinh ninh, hắn quyết định ném thân phận của lão nhân ra sau đầu.
Dự Niên nán lại trong ngôi miếu thêm một ngày để giải quyết toàn bộ dấu vết sinh sống của hắn trong thời gian qua. Mặc dù hiện thời chẳng có ai truy đuổi hắn cả nhưng cẩn thận đã hình thành thói quen rồi. Bà nội hắn cũng bảo giang hồ hiểm ác, không nên tin tưởng ai ngoài bản thân. Tất nhiên, nếu đã nguyện lòng tin tưởng người khác thì cũng nên giữ lại một phần nghi vấn để nhỡ đâu có biến thì vẫn còn bình tĩnh được.
Dự Niên thật sự rất tò mò, không biết quãng thời gian lăn lộn trên giang hồ của bà nội mình như thế nào mà lại cẩn thận đến thế. Song hắn thừa nhận là nhờ vào dạng thói quen này, hắn lại tránh được không ít vấn đề phiền phức.
Trên chuyến hành trình hướng về Cảng Nam Đàn của Dự Niên, hắn đi qua rất nhiều chỗ rất đẹp, không hổ danh là thắng cảnh tự nhiên của thời cổ đại. Một khi không có bàn tay của con người nhúng vào, vẻ đẹp nguyên sơ của tự nhiên thực sự rất động lòng người. Bầu không khí cũng thoáng đãng và trong sạch nữa nên Dự Niên cảm thấy lá phổi của hắn như được tinh lọc, mỗi lần hít thở là mỗi lần sảng khoái.
Trước khi vào Cảng Nam Đàn, Dự Niên dừng chân tại một quán nước ven đường để nghe ngóng thông tin giang hồ, dù sao xung quanh cũng có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đang nghỉ chân.
Lần đầu tiên chứng kiến nhiều người biết võ như thế ngoài Cái Bang, Dự Niên cảm thấy hơi phấn khích, song rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại mà gọi một bình nước lá vối để giải khát.
Có đôi lúc, hàn khí nội sinh là thứ giúp hắn, nhưng nhiều khi cũng hại lắm. Bởi cái lạnh đến từ nó triệt tiêu luôn cảm giác hưng phấn của một thiếu niên đang độ tuổi sung mãn muốn tìm hiểu mọi thứ ở trên đời. May mà tuổi tâm hồn của hắn đã ngoài bốn mươi, không thì hắn cũng thấy bất hạnh thay cho người sở hữu thể chất này.
À, riêng Thanh Ma thì miễn. Lão là kẻ thù của bà nội, hắn không nên thông cảm, sẽ ảnh hưởng đến hành động ngày sau.
Giữa lúc ngồi hóng tin tức thì những người xung quanh đột nhiên im lặng lại, toàn bộ ánh mắt bất giác chuyển về một cái bàn ngoài rìa. Ở đấy, một nhóm năm người trẻ tuổi vừa mới tới.
Năm người này mang ba loại trang phục khác nhau. Một nam mang đạo bào xen lẫn trắng và xanh lá nhạt, hai nam mang đạo bào trắng xen lẫn với màu hồng đỏ, ngoài ra còn có ký hiệu hoa mai thêu ngay trên ngực, còn hai nữ mang một bộ váy áo màu xanh tím kín đáo nhưng không kém phần nổi bật. Đã vậy, một trong hai còn sở hữu dung mạo rất đẹp.
Thẩm mỹ của phong kiến khác với hiện đại. Nếu người ngày nay chuộng dáng vẻ gầy guộc và khỏe mạnh thì người xưa lại thích những người con gái đầy đặn nhưng khỏe khoắn. Cô gái có dung mạo nổi bật kia chính là một người như vậy.
Tất nhiên, đầy đặn không có nghĩa là "béo", đúng hơn phải là có da có thịt, trông không hề yếu ớt, không đến mức phải nâng niu cẩn thận. Suy cho cùng, cô nàng vẫn là người luyện võ. Vấn đề là dung mạo của cô thực sự rất đẹp, ngũ quan dường như đã đạt đến tỉ lệ vàng cực chuẩn, dù nhìn ở góc độ nào cũng đẹp xuất sắc và thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
"Này, không phải đó là Thái Hằng Sương Lan à?"
"Quả nhiên là thần nữ trong lời đồn."
Yên tĩnh xung quanh bắt đầu bị quấy nhiễu bởi những tiếng thì thầm. Nhưng vì ngồi đây đều là Nhập Lưu và Bất Nhập Lưu cả nên thính lực cũng không đến nỗi tồi. Thành thử… có thầm thì cũng như không. Trong khi đó, năm người trẻ tuổi ngồi đằng kia đều sở hữu thực lực vượt tầm đám người ngồi tại chỗ này. Dĩ nhiên, trừ Dự Niên.
Là một người siêng năng học hỏi và tìm hiểu tin tức, Dự Niên hiểu Thái Hằng Sương Lan là tên gọi như thế nào. Đấy là tên giang hồ dành cho đệ tử hành tẩu của Am Thái Hằng đương thời, đệ tử thân truyền của Diệu Hoa sư thái – Sương Lan.
Nghe nói thực lực của cô đã chạm đến đỉnh của Nhập Lưu, thậm chí đã từng giao thủ với Tông Sư mà không hề rơi xuống thế hạ phong. Hiện nay, tên tuổi của cô trên giang hồ cũng được nhiều người biết, chỉ cần gọi ra thôi là ai cũng biết.
"… Này, ngồi cảnh cổ không phải là… tiểu đạo trưởng Thái Nhất đó chứ?"
Sương Lan nổi bật là đúng, nhưng người thu hút hết sự chú ý xung quanh lại là người con trai tuấn tú ngồi bên cạnh. Mang trên mình bộ đồng phục của Phái Thái Thanh, đã vậy còn tỏa ra khí chất đĩnh đạc và điềm tĩnh của một đạo sĩ chính nhân quân tử, Thái Nhất không hổ danh là một trong tam long tứ phượng đương thời.
Vừa trông thấy đối phương, Dự Niên lập tức thu tầm mắt lại, trong lòng bắt đầu so sánh thực lực của mình với đối phương. Vượt trội bốn người đi cùng, Thái Nhất là một Tông Sư hàng thật giá thật, chẳng qua hắn đang che giấu sức mạnh thật sự của bản thân.
Chưa kể, có vẻ như Thái Nhất là một con người rất kiêu ngạo, bởi trừ Sương Lan ngồi cạnh, hắn dường như chẳng thèm để ý đến ánh nhìn của người khác.
"Chậc, đúng là mắt cao hơn đầu, song cũng có tư cách ấy." Dự Niên không khỏi cười khổ.
Tam long tứ phượng là cách mà giang hồ gọi thế hệ hành tẩu đương thời của các đại môn phái và gia tộc nổi danh trong võ lâm. Tên gọi này được tạo ra với kỳ vọng những người xứng với nó sẽ trở thành chân long, chân phượng của võ lâm trong tương lai.
Tất nhiên, long phượng chưa bao giờ là hư danh, bởi thập đại cao thủ đương thời năm xưa cũng toàn là long, là phượng cả đấy. Vì vậy, chỉ cần được gọi là long phượng thì thực lực của hai người Thái Nhất, Sương Lan chắc chắn không tầm thường. Thậm chí, đánh giá ngầm của Dự Niên cũng chưa chắc đã phản ánh đúng thực lực của bọn họ.
Cứ mỗi mười năm, danh sách long phượng sẽ lại thay đổi một lần, có khi là sớm hơn hoặc trễ hơn, còn tùy vào thời kỳ. Chưa kể, số lượng chưa bao giờ bị cố định ở ba, hay bốn, mà còn phải trông vào giai đoạn đó như thế nào nữa. Cách đây một năm, trước khi Dự Niên chính thức hành tẩu, tam long tứ phượng đã thành danh. Nói cách khác, hắn bắt đầu chậm hơn cùng thế hệ. Dẫu vậy, giờ hắn cũng đã bắt kịp với nhóm đầu rồi.
Trước mặt Dự Niên hiện nay, Thái Nhất là một trong tam long, giang hồ gọi là Vân Long Thái Thanh. Còn Sương Lan là một trong tứ phượng, được xưng Liễu Phượng Thái Hằng.
Về phần ba người còn lại, dù Dự Niên đã cố ngồi nghe xem thử thân phận của bọn họ thế nào, nhưng xem chừng cũng không nổi bật lắm nên mấy tên trong quán nước chẳng nhắc đến mấy.
Mai Hoa Kiếm Tôn cũng chưa từng nói cho Dự Niên biết đệ tử hành tẩu của Hoa Sơn hiện thời là ai, nên hắn cũng không quá rõ ràng Tịnh Long Hoa Sơn là thần thánh phương nào. Nhưng nếu được ca ngợi là kiếm thuật xuất sắc nhất cùng thế hệ thì cũng không phải dạng vừa đâu.
Vừa uống nước vừa nghe những người xung quanh đàm tiếu về "sự tích" của tam long tứ phượng, Dự Niên không khỏi có cảm giác muốn nghe tới tên mình. Nhưng hắn biết, đấy là chuyện không thể. Bởi hắn nào có chiến tích gì chứ… trừ phi hắn để lộ sự kiện ông chủ Hoàng ra ngoài. Có điều, hắn chưa điên đến mức đấy.
Ngoại trừ não nề uống nước rồi tự than thở trong lòng, Dự Niên chẳng làm thêm gì cả....
Trong khi đấy, nhóm năm người trẻ tuổi đang nghỉ chân cũng không thấy thoải mái là bao khi người người xung quanh cứ bàn tán đến họ.
"Sư tỷ, có cần muội đi răn dạy mấy tên này một trận không?"
Thiếu nữ đi cùng Sương Lan cảm thấy bực mình vì bầu không khí yên tĩnh đang bị vấy bẩn bởi những lời không mấy sạch sẽ của đám người đằng kia.
"Sư muội, nhớ lại lời của sư trưởng, giữ tâm thanh tịnh giữa chốn xô bồ cũng là một phương pháp tu tâm. Hiếm khi nào có cơ hội tốt thế này, sư muội cũng nên tranh thủ một chút." Sương Lan mỉm cười đáp lại.
Thiếu nữ chỉ biết á khẩu, nhưng rồi cũng không nói gì. Tất nhiên, cô nào xuất sắc được như Sương Lan mà bình tâm trước mấy ánh mắt không đứng đắn của đám phàm phu tục tử chứ. Vì vậy, mặc cho lời nhắc nhở của Sương Lan, cô vẫn lườm mắt uy hiếp đám người kia. May thay, cô không cô đơn, bởi hai người bên Hoa Sơn cũng đang "trợ giúp" rất nhiệt tình.
Nhờ thế, bầu không khí rốt cuộc cũng yên tĩnh được đôi chút. Dẫu vậy, cũng không kéo dài được bao lâu. Dù gì cũng là miệng thiên hạ, bịt được nhất thời, nào có bịt được mãi mãi.
Sương Lan cảm thấy hành động của sư muội mình quá trẻ con, dù đối phương chỉ nhỏ hơn mình một tuổi. Cô quay sang Thái Nhất, mỉm cười bảo:
"Làm phiền Thái Nhất sư huynh rồi."
"Không có gì." Thái Nhất bình tĩnh lắc đầu.
Sau đó, hắn lại chuyển ánh mắt lại bóng lưng của người áo xám đằng kia, đôi mắt chợt lóe lên một chút ánh sáng. Đồng dạng, Sương Lan cũng vậy.
Người này… không hề bình thường.