Chương 113: Nhất tọa thiên hạ, Bạch Đàn chân nhân
Trên một ngọn núi nọ về phía đông bắc của khu rừng Dự Niên đang đặt chân, lão nhân dừng bước trước một trung niên đang quỳ gối. Trung niên này mang đạo bào màu xanh ngọc rất trang nhã, tóc tai được chải gọn rất chỉnh tề, thậm chí đến dáng quỳ cũng tràn ngập một loại khí chất cách biệt người thường.
"Đệ tử vô năng đến trễ, xin sư phụ trách phạt!" Trung niên dập đầu xuống đất mà khóc lóc.
Cách đây vài giây, hắn còn trông ra dáng một đạo sĩ đáng kính, thế mà giờ lại như một đứa trẻ đang hối lỗi trong nước mắt nước mũi. Đúng là một quang cảnh gây choáng cho người xem.
Lão nhân không trách phạt hắn, lão chỉ khom mình đỡ đối phương dậy, nhẹ giọng:
"Con mang quần áo đấy không?"
"Dạ đây ạ, thưa sư phụ." Trung niên nhanh chóng tháo tay nải trên lưng rồi lấy ra một bộ đồ sạch sẽ được gấp gọn gàng.
Lão nhân gật đầu rồi tiến lại cái hồ dưới con thác nọ ở trong núi. Lão chậm rãi cởi bộ đồ trên người ra, để lộ một cơ thể cường tráng trái ngược với sự ốm yếu của mấy ngày trước. Lão đắm mình trong làn nước mát, gột rửa những cảm giác yếu ớt và bất lực trong một tháng qua.
Trung niên gạt nước mắt đi mà âm thầm bảo vệ xung quanh, tránh cho bất kỳ sự tồn tại nào tiếp cận mà làm phiền quãng thời gian thanh nhàn của sư phụ mình.
Lão nhân tắm rửa rất nhanh rồi bước lên bờ. Và bằng vào cách thần kỳ nào đó, cơ thể lão được hong khô cực nhanh. Trung niên cẩn thận giúp lão mang quần áo vào người, đồng thời cũng giúp lão chải lại mái tóc rồi dâng lên cây phất trần.
Lão nhân cầm lấy nó, nhẹ nhàng vắt qua tay trái, để lộ dáng vẻ tiên phong đạo cốt như tranh vẽ. Với bộ đạo bào màu trắng tinh khôi với hình ảnh thái cực ở áo khoác ngoài, lão giờ đây trông khác hẳn với dáng vẻ rách rưới yếu ớt như một gã ăn mày già cả. Nhiều khi Dự Niên không nhìn kỹ thì chắc hắn cũng chẳng nhận ra đây là lão nhân cứng đầu cứng cổ mà hắn có ấn tượng sâu sắc đâu. Lão giờ này thực sự rất khác biệt, khí chất cũng cao cao tại thượng.
Lão mỉm cười nói với đệ tử mình.
"Quãng thời gian qua con đã vất vả, chúng ta về núi thôi."
"Sư phụ… có phải đệ tử không khiến ngài yên tâm không?" Trung niên lại quỳ xuống. "Trong môn phái có hai vị sư huynh, chỉ cần hai huynh ấy ngày đêm túc trực thì sự an toàn của ngài sẽ được đảm bảo. Thậm chí với cả đệ tử thì cả thiên hạ này ai dám xông vào chỗ bế quan của ngài chứ, sư phụ."
Lão nhân bất đắc dĩ thở dài. Lão hiểu nỗi trăn trở của đệ tử mình. Sự mất tích của lão nhất định đã khiến cho núi Thái Nhạc nháo nhào một trận. Song, vì sự an toàn của cả môn phái cũng như võ lâm hiện nay, lão không thể không rời đi.
"Chân Văn, đứng dậy đi. Vi sư rời đi là có lý do cả."
"Đệ tử có thể biết không ạ?" Chân Văn ngẩng đầu cao, ngóng trông câu trả lời có thể giải đáp được nỗi trăn trở trong lòng mình.
Lão nhân vốn không muốn nói, nhưng lão nghĩ sự tình sẽ không giấu được lâu. Dù sao năm nay cũng không giống những năm trước. Lão nhân vuốt chòm râu dài của mình rồi bảo:
"Kỳ ngũ suy của ta là thứ dễ đoán nhất trên đời, cho dù địa thế của núi Thái Nhạc vững chãi đến đâu, ba sư huynh đệ các con mạnh mẽ thế nào, thì cũng không thể ngăn cản bước chân của người đàn ông ấy. Nếu ta còn ở trong núi Thái Nhạc, e rằng giờ này Thái Thanh đã nằm trong tay triều đình rồi. Vì không yên tâm với ông ta nên ta mới lén ra ngoài này, phó mặc số phận cho Thái Thượng Lão Quân quyết định."
Nói đến đây, lão nhân đột nhiên mỉm cười.
"May thay, số mệnh của ta chưa cạn. Ta gặp được quý nhân, nhờ người ấy, ta đã bình yên vượt qua kỳ ngũ suy đầu tiên ở trong đời. Có vẻ như Thái Thượng Lão Quân vẫn còn muốn thử thách ta thêm, nên ta sẽ không để ngài thất vọng."
Chân Văn yên lặng lắng nghe, biểu cảm của hắn tương đối khoa trương, dù sao hắn cũng hiểu kỳ ngũ suy kéo dài lâu như thế nào. Nếu có người nguyện ý chăm sóc sư phụ trong thời gian ấy, thì người đó ắt hẳn là một người cực tốt.
Chỉ là, không quen không biết, liệu rằng có người tốt đến thế. Chưa kể, Chân Văn hiểu rõ tính sư phụ. Kỳ ngũ suy là thứ có thể giết chết một cao thủ như ngài, vì vậy, bất cứ loại thuốc chữa trị nào cũng đều có xác suất trở thành thuốc độc nếu như không phục dụng trong thể trạng lý tưởng. Người đã chăm sóc sư phụ nhất định phải tinh thần thép lắm mới ngày ngày chứng kiến những cảnh chết đi sống lại của ngài mà không đi gọi đại phu.
"Sư phụ, đệ tử có thể biết tên ân nhân được chứ?" Chân Văn lên tiếng.
"Vi sư đã để lại ngọc bội tùy thân. Con về thông báo với toàn bộ đệ tử, bất kỳ ai nhìn thấy miếng ngọc bội ấy đều phải giúp đỡ chủ nhân của nó vô điều kiện. Không hỏi han, cũng không cân nhắc." Lão nhân bình tĩnh ra lệnh.
"… Kể cả những việc trái với nguyên tắc ạ?" Chân Văn hỏi.
Lão nhân nhớ lại con người của Dự Niên mà mỉm cười tự tin.
"Con an tâm. Vi sư đảm bảo nhân phẩm của người đấy. Huống hồ, thằng bé có thể sẽ là một con rồng của võ lâm trong tương lai. Con cũng nên lưu ý một chút."
Thằng bé?
Chân Văn để ý tới từ khóa. Mặc dù ở độ tuổi của sư phụ, bất kỳ ai nhỏ hơn một thế hệ cũng là "con bé", "thằng bé" cả, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại nghe ra đối phương thực sự rất nhỏ, tựa như một thiếu niên mười mấy tuổi vậy.
"Sư phụ, thực sự trẻ đến thế?" Chân Văn hỏi lại.
"Có lẽ bằng Thái Nhất." Lão nhân ngẫm nghĩ rồi nói. "Nhưng đứa trẻ này mạnh hơn hẳn. Tuổi đời không cao, song đã là Tông Sư. Nền tảng võ học cũng rất vững chắc, vi sư có thể thấy được bóng dáng của Hoa Sơn ở trong, song đồng thời cũng không phải."
Nghe đến Hoa Sơn, Chân Văn lại càng nghiêm túc hơn. Khác với các môn phái khác trong cửu phái nhất bang, Hoa Sơn là đối thủ trực tiếp của Thái Thanh trên phạm vi truyền đạo. Nhiều năm nay, vì sự hiện diện của sư phụ cũng như ba huynh đệ hắn nên Thái Thanh mới duy trì địa vị đứng đầu đạo gia. Nhưng nếu ở thế hệ sau không xuất hiện một người nối nghiệp mạnh thì vấn đề sẽ khác đi rất nhiều.
Đơn cử như lời của sư phụ vừa nói. Ân nhân, đứa trẻ đó, mạnh hơn thiên tài đương thời của Phái Thái Thanh - tiểu đạo sĩ Thái Nhất. Đã vậy còn là Tông Sư, thế thì Thái Nhất không phải là Tông Sư duy nhất ở độ tuổi trẻ rồi.
"Chân Văn." Chợt lão nhân gọi tên.
"Vâng, có đệ tử." Chân Văn vội đáp.
Mặt lão nhân chợt đanh lại. Lão nghiêm giọng.
"Tuyệt đối không được nghĩ bậy bạ. Vạn vật trên đời có hưng có suy, có lên có xuống. Thái Thanh hiện thời hưng thịnh nhưng không đồng nghĩa trong tương lai cũng sẽ như vậy. Làm trái với quy luật tự nhiên là thất kính với Thái Thượng Lão Quân nói riêng và đạo gia nói chung, nếu con dám phạm phải, vi sư coi như không có đứa học trò này."
Nghe vậy, gương mặt Chân Văn liên tái nhợt đi. Hắn vội vàng tát vào má mình ba cái rồi dập đầu chín lần mà chân thành hối lỗi.
"Đệ tử sẽ diện bích trong ba năm để sám hối, mong sư phụ thành toàn."
"Năm năm." Lão nhân hừ một tiếng.
"Vâng, thưa sư phụ."
Lão nhân đổi cây phất trần sang tay còn lại rồi vắt ngược. Lão bước qua người Chân Văn, chậm rãi rời khỏi khu rừng. Hắn nhanh chóng đứng dậy mà yên ổn đuổi theo, trong lòng không còn chút tạp niệm nghĩ đến chuyện hơn thua. Dù sao hắn cũng hiểu chuyện. Và hắn cũng đang tự trách mình vì đã nghĩ xấu cho ân nhân của sư phụ.
Vì vậy, hắn nhanh chóng tháp tùng sư phụ để quay về môn phái. Tuy nhiên, lại bị khước từ.
"Chân Văn, con về phái trước, thông báo lại cho Chân Toàn chuyện vi sư nói trước đó. Đồng thời, lệnh Chân Võ đến tìm vi sư. Vi sư có chuyện cần bàn giao." Lão nhân bảo.
Ngay khi về môn phái, Chân Văn sẽ phải tự mình diện bích sám hối đọc Kinh Đạo Đức trong năm năm nên chắc chắn không thể trợ giúp sư phụ mình, thành ra mệnh lệnh này không khiến hắn chạnh lòng. Có điều, lấy trí óc của hắn, suy đoán ra nguyên nhân sâu xa cũng không phải khó.
"… Sư phụ, là vì phương bắc sao?"
"Những năm này con cũng nhận được thông tin rồi đấy. Hơn cả người đang ẩn mình trong cung, người đàn ông ấy mới là nhân vật khiến cho vi sư kiêng kỵ. Nếu ông ta đã tự mình xuôi nam, vậy thì giới võ lâm sẽ không còn yên ổn nữa." Lão nhân gật đầu.
Giới võ lâm loạn lạc, đồng nghĩa với việc cần tái cấu trúc lại bộ máy điều hành chung của võ lâm. Mà để làm được điều đó, toàn bộ cửu phái nhất bang bắt buộc phải thiết lập lại liên minh, tìm ra minh chủ dẫn dắt cuộc chiến ngày sau.
"Đệ tử sẽ đi làm ngay." Chân Văn đáp lời rồi rời đi.
"Đừng quên đề cập tới đại hội võ lâm." Lão nhân nói thêm.
Chân Văn hơi giật mình. Đề nghị tái thiết liên minh đúng là chuyện quan trọng, nhưng đại hội võ lâm thì không khỏi gấp rút quá. Không phải đại hồi thường chỉ diễn ra khi biến cố đủ lớn sao?
Chẳng lẽ… sư phụ đã tiên đoán đến vấn đề xấu nhất rồi?
Trong đầu nghĩ là vậy, song Chân Văn không hề phản đối, cũng không bàn lùi, càng không hỏi thêm. Hắn chỉ có đúng một việc cần làm, đấy là thi hành.
"Đệ tử xin tuân mệnh."