Chương 112: Điều tốt lành

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 112: Điều tốt lành

Chương 112: Điều tốt lành


Ba người đấy là nhân sĩ giang hồ duy nhất mà Dự Niên tiếp đón trong mấy ngày qua, nên sau khi bọn họ rời đi, miếu hoang lại tiếp tục tĩnh lặng với một già một trẻ. Vì lão nhân đã khỏe dần nên Dự Niên cũng không cần phải mang lão đi gặp đại phu nữa. Mà dù hắn muốn thì lão cũng nhất quyết không chịu đi, tính tình bướng không chịu nổi.

Vì vậy, Dự Niên cũng đành mặc lão. Vào ban ngày, trong lúc lão nghỉ ngơi, hắn sẽ vào rừng để hái lượm với săn bắt đồ ăn, trưa đến thì nấu cơm rồi ăn uống, bắt đầu từ chiều thì hắn mới tự mình luyện võ trước mái hiên để nâng cao thực lực.

Kỳ thực, Dự Niên đã là Tông Sư, hắn chỉ có thể phát triển khi liên tục bước vào các trận chiến với nhân sĩ giang hồ, nhưng ngồi không cũng chán, nên hắn chỉ có thể luyện võ để nghiên cứu thêm các chiêu thức trong Thái Hàn Kinh.

Thái Hàn Bạch Thủ Trảo là chiêu Dự Niên quen dùng nhất, song nó cũng không lợi hại nhất. Suy cho cùng, trảo công thiên về dứt điểm, chứ không phải duy trì một cuộc chiến dài và tích lũy bộc phát sau cùng như Thái Hàn Kinh đang hướng đến. Thái Hàn Bạch Thủ Trảo chỉ là một bộ phận trong quá trình đấy mà thôi. Vì vậy, chủ đạo nhất trong Thái Hàn Bạch Thủ lại là chưởng pháp và quyền pháp.

Chưởng pháp lấy hàn khí nội sinh làm gốc, tụ nội lực lại một điểm trong lòng bàn tay rồi đánh vào người đối phương, bỏ qua ngoại thương mà tấn công đến cơ quan nội tạng.

Nếu để so sánh với Cửu Long Thập Nhị Chưởng lừng danh của Cái Bang thì Thái Hàn Bạch Thủ Chưởng của Dự Niên trái ngược hẳn. Một bên là sức công phá tàn bạo từ ngoài vào trong, tựa như một con tê giác lao thẳng đến mà húc, còn một bên là dư âm phá hoại từ trong ra ngoài, âm thầm phát tác tựa như một liều nọc độc bất ngờ của loài mãng xà.

Chưởng pháp của Thái Hàn Bạch Thủ Chưởng thiên về âm nhu, nên sức sát thương trực tiếp của nó không mạnh, song lại để một hậu quả rất dài về sau cho địch thủ. Nếu không có thủ đoạn trị liệu cao cấp, e rằng khó mà chữa trị nội thương trong thời gian ngắn.

Dự Niên thích sự tàn phá có thể thấy bằng mắt hơn, nhưng vì bản thân hắn không phù hợp với kiểu ra chiêu đấy, nên đành chịu. Huống hồ, nếu hắn muốn thỏa mãn niềm ưa thích đấy thì hắn chỉ việc leo lên hàng Đại Tông Sư là được. Cương khí sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải của nội lực âm nhu.

Bên cạnh đó, nhờ vào Mai Hoa Kiếm Tôn chỉ điểm dạo trước, Dự Niên cũng kết hợp được Thái Hàn Bạch Thủ Chưởng với Khinh Thần Chưởng của bà nội. Vì vậy, hắn có thể tối đa hóa sức sát thương nhận vào của địch thủ. Quả nhiên, trừ bỏ võ học của Thái Hàn Kinh, võ học của bà nội hắn cũng không phải dạng vừa, hoàn toàn phù hợp với cơ thể hắn hiện giờ.

Với sự giúp đỡ của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên đã phần nào nắm bắt được cốt lõi mà tự mình chuyển hóa, dù rằng quá trình này thực sự rất tốn thời gian. Song hiệu quả thì thực sự tốt.

Vượt qua cả võ học gốc của Thái Hàn Kinh, Dự Niên vốn quen tay võ học của bà nội hắn, nên trong những cuộc giao chiến trước kia, hắn giành chiến thắng chủ yếu cũng nhờ vào sự quen thuộc ấy. Dẫu vậy, một khi hắn đã quen tay võ học của Thái Hàn Kinh thì vị thứ sẽ bị đảo ngược ngay tức khắc. Tuyệt học nó căng thẳng như vậy đấy, Vô Tướng Công không so được.

Nghiêm túc luyện võ dưới mái hiên, Dự Niên hoàn toàn đắm chìm vào trong những suy nghĩ của chính mình mà không hề hay biết rằng đang có người quan sát hắn từ đầu đến cuối.

Là lão nhân.

Thể trạng của lão vẫn còn yếu, nhưng tinh thần đã ổn định hơn rất nhiều. Lão có thể tự mình ngồi dậy, có thể tự mình dùng bữa, thậm chí là tự mình đi vệ sinh mà không cần người giúp. Dù sao chuyện đấy cũng đủ xấu hổ, lão không muốn chịu thêm.

Lão nhân dựa người vào cột trụ cũ kỹ của miếu hoang. Đôi mắt lão nhìn theo từng động tác của Dự Niên mà không nói lời nào. Chúng tĩnh lặng tựa như một mặt hồ giữa đêm khuya không gió, thậm chí, trong suốt quá trình luyện võ của Dự Niên, chúng còn không hề chớp lấy một lần nào cả, ấy vậy mà lão vẫn không hề bị khô mắt.

"Khục, khục…"

Quan sát được một hồi, lão đột nhiên ho vài tiếng rồi quay lại chiếu rơm, kéo tấm vải mỏng lên rồi nằm co ro trong đó. Một lần nữa, lão lại chìm vào giấc ngủ sâu....

Rồi một tuần nữa lại trôi qua, Dự Niên bị kẹt với lão nhân này ở trong miếu hoang đã được gần một tháng, hành trình của hắn vì vậy mà bị trì hoãn đủ lâu. Nhiều khi Dự Niên muốn ném lão ở lại đây cho xong, nhưng khu rừng này không phải loại rừng hắn từng đến để đột phá Tông Sư. Rừng này có dã thú. Xem như lão nhân đã khỏe lại dần đần thì cũng không đồng nghĩa lão đấu lại được một con hổ. Mà thực lòng thì cao thủ Nhập Lưu nhiều khi cũng bị hổ vồ chết ấy chứ.

Vì vậy, Dự Niên phải nán lại chờ lão thực sự khỏe rồi mới mang lão về nhà. Chưa kể, nhìn lão bây giờ, hắn cũng không đành lòng bỏ đi, bởi mỗi lần nhìn thấy lão là hắn lại nhớ tới hình bóng của ông bà nội mình.

Trước lúc ra đi, bà nội Mặc Thư Hương của hắn cũng từng yếu ớt như vậy. Đã thế, lão nhân cũng cứng đầu cứng cổ y hệt Dự Thần, nên Dự Niên mới bị tác động.

Dẫu thế, Dự Niên nán lại cũng vì tự nguyện, chứ không hẳn là do tình huống. Nếu lão nhân khỏe lại thật thì lòng hắn cũng yên hơn. Chí ít, hắn đã làm được điều mà hắn không thể làm được trước đây – chăm sóc cho ông bà nội.

Vào một ngày nọ, đang lúc Dự Niên nằm ngủ, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng động bước lại gần mình, nhưng hắn không mở mắt ra, bởi nguồn thân nhiệt đang tiến lại thuộc về lão nhân.

Dự Niên không hiểu tại sao đêm hôm khuya khoắt lão nhân lại tỉnh giấc, trong khi đó giờ lão ngủ say như chết. Hắn không cựa quậy, cũng không mở mắt, chỉ dựa vào mỗi mình khả năng cảm nhiệt để xem thử lão định làm gì.

Sau khi lão nhân đặt cái gì đó ở bên đầu Dự Niên, lão ngồi yên nhìn hắn một hồi lâu rồi mới đứng dậy. Động tác lão nhanh nhẹn, trông chẳng giống một người vừa mới khỏi bệnh. Thậm chí, thân nhiệt của lão biến đổi rất nhanh. Từ cao đến thấp, từ thấp đến ổn định. Người bình thường không đời nào kiểm soát cơ thể tốt như thế này, thậm chí đến người luyện võ cũng phải tốn rất nhiều năm tháng nghiên cứu nhân thể mới làm nổi.

Rồi một tiếng phất tay áo vang lên, nhiệt độ của lão nhân biến mất, trả lại màn đêm yên ắng.

Dự Niên mở mắt ra rồi nhìn sang bên đầu. Lão nhân để lại cho hắn một miếng ngọc bội màu xanh ngọc hơi đục. Cầm nó trên tay, đôi mắt xanh thẳm của hắn không khỏi kinh ngạc.

Ngọc bội có hình dáng thái cực, nhưng một cực trong đó được thiết kế tựa như một cổ thụ cao hướng lên trên. Cổ thụ đại diện cho trường sinh, mà trường sinh là lý tưởng hướng tới của một đạo sĩ tiêu dao khoái hoạt. Ngoài ra, mang hình dạng thái cực, miếng ngọc bội này chính là vật tùy thân của cao thủ đến từ môn phái đứng đầu trong võ lâm hiện tại – Phái Thái Thanh.

Dự Niên ngồi dậy, mượn nhờ ánh lửa để xem cho thật kỹ. Lúc này, hắn phá hiện chỗ lão nhân nằm trước đó đã có một phong thư được "viết" bằng những cọng rơm. Nó không dài, nhưng đủ để khóe môi Dự Niên run nhẹ rồi giương cao.

—Gặp chuyện khó giải quyết, Thái Thanh sẽ giúp đỡ.

Nghênh ngang dùng tư cách môn phái để hồi đáp ân tình thì Dự Niên đoán địa vị của lão nhân này trên núi Thái Nhạc cũng không phải dạng vừa rồi. Có khi là một trong tam đạo nhân, đệ tử của Bạch Đàn chân nhân cũng không chừng.

Chỉ là, tam đạo nhân nổi danh thiên hạ với võ công cao cường, làm sao rơi vào trạng thái bệnh tật yếu ớt như thế kia cơ chứ. Chưa kể, với những gì tam đạo nhân được giang hồ đồn thổi thì tính cách của lão nhân lại nằm ở một phương trời hoàn toàn cách biệt.

Nghĩ ngợi một hồi, Dự Niên lập tức xua tay rồi dùng nội lực tản đi bức thư được "viết" bằng rơm khô đằng kia. Trừ miếng ngọc bội ra thì hắn chẳng có thêm thông tin nào để xác định thân phận của đối phương cả, mà hắn nghĩ mình cũng không nên đào quá sâu làm gì, nhỡ ảnh hưởng đến bí mật riêng thì khổ.

Điều duy nhất mà Dự Niên cần coi trọng hiện giờ là miếng ngọc bội trên tay. Có nó ở đây, chặng đường hành tẩu ngày sau của hắn sẽ "dễ thở" hơn một chút. Trông vào sự kiện ông chủ Hoàng hai năm trước là đủ hiểu. Một mình Mai Hoa Kiếm Tôn và Hoa Sơn là đã đủ làm Lữ Nhược Hồ sùi bọt mép, cũng như khiến một trong thập đại cao thủ Lữ Hồng Quyết phải chạy thẳng đến dốc Thiên Bình để nói chuyện là hiểu.

Tại võ lâm, Phái Thái Thanh có địa vị rất khác biệt, bởi Bạch Đàn chân nhân không phải cao thủ duy nhất của núi Thái Nhạc. Vì vậy, lời nói và sự hiện diện của miếng ngọc bội trong tay Dự Niên hiện giờ thực sự rất có giá trị.

"Mình hên như vậy sao?"

Dự Niên thầm nhủ một hồi rồi đột nhiên lắc đầu.

"… Không phải, là vì mình tốt bụng với ông ấy."

Nếu hôm đó Dự Niên bỏ mặc lão nhân với dã thú trong rừng sâu, chuyện hôm nay đã không xảy ra, và hắn cũng sẽ không biết được mình vừa giúp một nhân vật như thế nào.

Suy cho cùng, âu cũng là nhân quả. Người tốt sẽ gặp được những điều tốt lành.