Chương 111: Trực giác của phụ nữ

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 111: Trực giác của phụ nữ

Chương 111: Trực giác của phụ nữ


Người phụ nữ có vẻ không thích cái kiểu nói chuyện của gã trung niên xuề xòa lắm, nhưng cô cũng nhận ra Dự Niên đang tránh né bắt chuyện. Vì vậy, cô cũng không tiếp tục làm gì, trước mắt cứ ăn uống cho no cái bụng cái đã. Mặt khác, cô cũng thầm nháy mắt ra hiệu với tăng phá giới để lão thay mình giám sát hai người nọ.

Xung quanh khu rừng này không hề có thành trấn hay làng mạc, nhưng giữa rừng sâu hun hút lại có một đôi ông cháu đang trú tạm. Người ông lớn tuổi yếu ớt, nhìn qua chẳng giống một người luyện võ, mà giống một người bình thường hơn. Người cháu mới là kẻ lợi hại thực sự. Mặc dù chỉ ngồi không ở đấy thôi, nhưng người phụ nữ hoàn toàn cảm nhận được nguy hiểm đến từ hắn. Hơn nữa, với thái độ thể hiện vừa rồi, cô dám chắc hắn rất tự tin vào thực lực của mình. Với một kẻ như thế, cô không dám xa cách, song cũng không dám tiếp cận quá sâu.

Tăng phá giới là người có thực lực cao nhất trong cả ba, hơn nữa cũng là người duy nhất ở đây Dự Niên không đoái hoài quá nhiều. Vì vậy, người phụ nữ trông cậy vào lão để thử xem có thể nhìn ra được điều gì nữa không. Ngặt nỗi, cô không biết rằng kế hoạch ngầm này của mình đã bị Dự Niên nhìn thấu ngay từ đầu.

Con người khi nôn nao, dự trù, hay hồi hộp đều sẽ tăng nhiệt độ cơ thể của mình lên. Hơn nữa, một khi vận dụng bộ phận nào trên cơ thể, các nguồn năng lượng dự trữ tập trung sẽ luôn luôn được "đốt cháy" để hoạt động. Đồng nghĩa, trên cơ thể sẽ xuất hiện sự phân bổ nhiệt độ không thể thấy được bằng mắt thường.

Nhưng với Tiên Thiên Cực Hàn Thể mà nói, sự phân bổ này quá rõ rành rành ngay trước mắt. Cho nên Dự Niên ý thức được người phụ nữ đang nghi ngờ hắn, cũng như tăng phá giới đang âm thầm theo dõi.

Quanh đi quẩn lại, người trông ra vẻ nguy hiểm nhất hóa ra lại là tên biết an phận nhất. Mà nghĩ lại thì gã trung niên không có nhiều sẹo bằng tăng phá giới, đồng nghĩa gã không tham chiến quá nhiều. Có lẽ vì người ta tưởng gã mạnh nên không tiện xông vào, hoặc cũng có thể gã nhạy cảm mà thường xuyên trốn sau lưng hai người còn lại.

Dự Niên nhịn không được mà mỉm cười, song nụ cười này lại biến mất rất nhanh. Hắn quay lại chăm sóc cho lão nhân, chậm rãi chờ đợi thuốc phòng rét có hiệu lực.

Vì không phải là thuốc tây nên hiệu quả không xuất hiện ngay tức thì, chí ít phải đợi tận một ngày sau mới thấy được tiến triển. Lúc này, nhiệt độ cơ thể của lão nhân cũng đã hạ xuống một ngưỡng vừa đủ, dù rằng vẫn còn sốt. Song, lão không còn nguy hiểm nữa, chí ít là không lên cơn co giật và nói mớ. Chưa kể, lão cũng bắt đầu ăn lại được những thứ cứng như thịt rồi, nên việc thiếu hụt gạo cũng không phải vấn đề lớn lắm.

May thay, cơn mưa rừng cũng đã qua đi, thảm thực vật trong rừng lại trở nên xanh tốt hơn bao giờ hết. Lúc này, ba người kia quyết định khởi hành.

"Thiếu hiệp, đi về phía nam năm mươi dặm có một ngôi làng, đại phu ở đó không tệ."

Người phụ nữ tốt tính nhắc nhở, dù sao cũng chung đụng miếu hoang với nhau trong vài ngày. Hơn nữa, cô cũng không phải người xấu mà bỏ mặc một người bị bệnh như vậy.

"Ta đã biết. Đa tạ nữ hiệp đã nhắc nhở." Dự Niên chắp tay đáp.

"Nữ hiệp à…" Người phụ nữ mỉm cười rồi gật đầu. "Giang hồ rộng lớn, duyên số khó dò. Thiếu hiệp, hẹn ngày gặp lại."

Nói xong, cô chào tạm biệt rồi theo gã trung niên và tăng phá giới rời đi. Ba người hành tẩu rất nhanh, chưa gì đã rời khỏi tầm mắt Dự Niên. Có vẻ như bọn họ cũng đang vội đi đâu đó, đã thế, hướng đi còn là đông nam.

Dựa theo bản đồ Dự Niên đã vẽ lại, hướng đó là bến cảng lớn nhất, đồng thời cũng là trung tâm thương mại đa văn hóa nhất của Đại Khánh – Cảng Nam Đàn.

Dự Niên cũng đang định hướng về đó, dù sao thì giới võ lâm qua lại tại đấy cũng không ít, nên hắn muốn tìm hiểu thêm đôi chút về giang hồ hiện tại.

Từ ngày rời khỏi thành Tương Dạ, Dự Niên cũng gần như mất liên lạc với Mai Hoa Kiếm Tôn luôn rồi. Đúng là hắn biết phương thức liên hệ trong thời gian ngắn nhất, nhưng hắn không nghĩ mình sẽ cần đến nó. Huống hồ, chim non muốn bay cao thì không thể nấp mãi dưới cánh chim trưởng thành. Và hắn cũng không muốn cậy mặt Mai Hoa Kiếm Tôn quá nhiều.

"Cảng Nam Đàn… có lẽ sẽ lại gặp thôi." Dự Niên lắc đầu cười khổ.

Nếu cuộc đời của hắn trong thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, vậy thì lần giáp mặt hiện thời không phải ngẫu nhiên, mà nó là một mồi lửa dẫn đến một quả bom sự kiện lớn hơn ở phía sau. Tất nhiên, đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ mình là "nhân vật chính" của thế giới này, bởi điểm xuất phát của hắn cao hơn những gì mà một "nhân vật chính" nên trải qua.

"Mà thôi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Dự Niên lẩm bẩm rồi lắc đầu. Mái tóc đen đung đưa dưới ánh nắng sau cơn mưa rồi mới vào lại miếu, chăm sóc cho lão nhân đang ho khục khục ở trong đấy....

"Đại tỷ có hứng thú với thằng nhóc đó à?"

Băng qua những cành cây, gã trung niên hứng thú hỏi người phụ nữ về lần chào hỏi cuối cùng.

"Gọi là hứng thú cũng đúng, nhưng nhiều hơn vẫn là tìm hiểu thân thế. Một đứa trẻ mạnh như thế ở độ tuổi này thực sự rất hiếm, ta hoài nghi hắn đến từ đại phái. Nếu thực sự là vậy, kết giao cũng không phải quyết định tồi đâu." Người phụ nữ đáp lại.

"A di đà phật, cô cảm nhận được gì hả? Sao ta không thấy gì vậy?" Tăng phá giới hỏi.

Người phụ nữ tự tin chỉ vào mắt mình rồi mỉm cười.

"Đừng xem thường trực giác của phụ nữ. Ta có thể phát hiện ra những chuyện mà hai ông không cảm nhận ra được. Mặc dù chưa chắc đã đúng nhưng cũng nên lưu tâm một chút đi, nhỡ đâu ngày sau gặp lại thì còn biết đường ứng xử."

"Trực giác của đại tỷ đúng là không tầm thường, nhưng tỷ này, ‘mạnh’ của tỷ trong trường hợp này là như thế nào?" Gã trung niên tò mò.

Tăng phá giới cũng nhìn lại với ánh mắt hiếu kỳ. Người phụ nữ không có câu trả lời cụ thể, ai bảo là trực giác cơ chứ. Nhưng đúng là cô e ngại Dự Niên thật.

"Đầu tiên, khí chất của hắn không giống một kẻ luyện võ đơn thuần, địa vị ban đầu của hắn có lẽ đã rất cao nên không mấy khi nhìn xuống dưới. Thứ hai, hắn rất cẩn thận, đừng nghĩ mấy ngày qua hắn luôn giữ vũ khí bên người là vì đề phòng, mà đúng hơn là hắn không hề quan tâm đến sự tồn tại của ba người chúng ta, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể giết được…"

"Khoan đã!" Gã trung niên đột nhiên cắt ngang lời. "Đại tỷ, ‘mạnh’ của tỷ hơi quá rồi đấy. Xem như thằng nhóc đó là đệ tử cửu phái nhất bang đi, thì làm sao hắn có thể đánh bại cả ba người chúng ta cùng một lúc?"

"A di đà phật, cô không nhầm thật chứ?" Tăng phá giới tiếp lời nghi vấn.

Người phụ nữ biết rõ sẽ vấp phải phản đối. Mà cũng đúng, chuyện Dự Niên mạnh hơn ba người bọn cô thực sự rất khó tin. Nhưng cô vẫn còn lập luận để bảo vệ quan điểm.

"Ta chưa nói xong." Cô lên tiếng. "Cuối cùng, đấy là nội lực. Hai người các ông không cảm thấy từ lúc bước ra ngoài này, không phải thời tiết đã ấm hơn rất nhiều rồi à?"

Gã trung niên bật cười.

"Đại tỷ, trời mưa đương nhiên lạnh, hết mưa tự nhiên ấm. Không phải tỷ ấm đầu rồi chứ?"

Tăng phá giới không cợt nhả như gã, nhưng lão cũng đồng tình quan điểm. Có điều, giây phút lão nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của người phụ nữ, lão lại nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Một lát sau, con mắt lão đột nhiên hơi nở ra, các vết sẹo trên đầu bất giác dồn lại trông khá sống động. Lão nhìn lại người phụ nữ, vẻ khó mà tin được.

Quả thực, với một người luyện võ mà nói, chỉ cần sản sinh được nội lực thì trời lạnh mấy cũng chỉ có mức độ mà thôi. Nhưng trong tình trạng cả ba đã vận nội lực làm ấm mà vẫn thấy lạnh vì thời tiết thì chỉ còn một lời giải thích duy nhất. Đó là có sự can thiệp từ nội lực bên ngoài.

Trong ngôi miếu hoang với năm mạng người, chẳng lẽ lại là lão nhân bệnh tật?

Dĩ nhiên là không, vậy thì chỉ còn mỗi thằng nhóc đấy mà thôi.

"A di đà phật, thật đáng gờm. Không nghĩ đến chính ta lại bị kiểm tra thực lực theo cách này. Thiện tai, thiện tai." Tăng phá giới dừng bước chân mà chắp hai tay trước ngực, sau nhìn lại người phụ nữ. "Quả nhiên, cô bảo ta giám thị là có lý do."

"Ông hiểu được tình hình rồi đấy, nhưng lúc đó ta nhờ cậy cũng chỉ vì nghi ngờ thôi, chưa thể kết luận được." Người phụ nữ mỉm cười.

"Có nghi ngờ thì mới có cách tìm hiểu vấn đề, lần này ta bất cẩn rồi." Tăng phá giới bật cười. "Chuyến đi Nam Đàn này lấy cô làm chủ đi, ta sẽ hỗ trợ."

"Thế thì ta không khách khí." Người phụ nữ hài lòng bảo.

Gã trung niên ở cạnh không khỏi méo mặt. Hai tên này lại nói chuyện gì mà gã không biết rồi.