Chương 110: Miếu hoang

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 110: Miếu hoang

Chương 110: Miếu hoang


Rào rào. Hôm nay trời mưa tầm tã. Cơn mưa rừng khủng khiếp giáng xuống từng đợt xối xả trắng xóa che khuất mọi thứ trong tầm nhìn.

Trong cái miếu cũ giữa khu rừng, Dự Niên chống cằm chán nản nhìn ra ngoài. Hắn ngồi đợi cả buổi vẫn không thấy chút dấu hiệu sẽ dừng. Trong khi đó, hắn còn đang mắc phải một "cục nợ" to đùng ở ngay sau lưng.

"Khục, khục…"

Tiếng ho yếu ớt vang lên giữa trời mưa lạnh ngắt. Dự Niên rời khỏi chỗ để quay lại chỗ lão nhân nọ. Lão giờ này đã yếu đến độ có thể đi bất cứ lúc nào. Cơ thể lão nóng bừng tựa như một lò lửa, mặc cho cơn mưa ngoài kia lạnh đến đâu, nhiệt độ của lão cũng không hề thuyên giảm.

Lão bị sốt rất nặng, thể nội bị lạnh quá mức, mặc cho Dự Niên hấp thụ khí lạnh ra bao nhiêu, cơ thể của lão vẫn chẳng tốt được hơn bao nhiêu. Dẫu vậy, hắn cũng không thể bỏ mặc lão ở đây.

Lão nhân này là ai?

Thành thật thì Dự Niên chẳng biết, cũng chẳng hiểu mối nhân duyên tuyệt vời nào đã mang lão đến với hắn nữa. Cách đây vài ngày, trong lúc hắn đang băng qua khu rừng nọ thì phát hiện lão đang đổ gục bên gốc cây, còn xung quanh là một đám thú hoang chuẩn bị vồ tới. Vì đã thấy rồi nên Dự Niên không thể bỏ mặc được, nên hắn đã ra tay cứu lão. Ngặt nỗi, cơn sốt kỳ dị của lão lại trở thành một gánh nặng mà đến hắn cũng phải bó tay.

Dự Niên có kinh nghiệm sống giữa núi rừng nên hắn biết khá nhiều cây quả cũng như dược liệu để trị sốt rừng, song dù đã dùng mọi thứ, cơn sốt của lão nhân này vẫn không hề thuyên giảm. Cách duy nhất Dự Niên có thể làm hiện tại để duy trì sự sống của lão cho đến khi gặp đại phu là hấp thụ khí lạnh trong người lão ra ngoài để điều hòa thân nhiệt.

Bình thường thì cách này có thể giải sốt cực nhanh, nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ có tác dụng nhất thời với lão nhân, và khoảng một canh giờ sau là chuyện như chưa từng xảy ra.

"Phương bắc… nổi… Thiên…" Lão nhân bắt đầu nói sảng, cơn sốt mỗi lúc một tệ hơn.

Dự Niên chẳng buồn để tâm đến mấy lời của lão. Những gì hắn cần làm hiện tại đã giữ cho lão còn sống đến khi gặp đại phu. Nếu đại phu không cứu nỗi nữa thì hắn cũng đành chịu. Nói chung, lão không được chết trên tay hắn.

Đặt tay lên lồng ngực lão, Dự Niên cẩn thận hút khí lạnh ra ngoài. Lúc này, tình trạng của lão đã tạm ổn trở lại, nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu. Chậm rãi buông một hơi thở dài, Dự Niên điều khí bản thân rồi tản khí lạnh của lão ra ngoài không khí. Sau đó, hắn đỡ người lão dậy rồi giúp lão uống nước để bù khoáng.

Về phần khí lạnh của lão nhân, Dự Niên không ham giữ trong người, dù sao đấy cũng là khí bệnh, hắn ôm vào chỉ tổ thiệt thân. Huống hồ, hắn đã sở hữu tận bốn mươi năm công lực trong người rồi thì cần gì đoái hoài đến đống khí lạnh đó nữa.

"… Đừng mang… đừng mang ta… đến đại…" Chợt lão nhân nắm lấy vạt áo hắn mà thều thào.

Dự Niên nắm lấy tay lão mà thở dài.

"Ông đừng biến ta thành người xấu chứ. Ta không cứu nổi ông đâu."

"Không… Không cần…" Lão nhân thều thào yếu ớt, tiêu cự con mắt chạy đi đâu chứ chẳng hề giao vào mắt Dự Niên.

Ngoại trừ thở dài, Dự Niên chẳng biết làm điều gì hơn. Hắn cố ý xuôi theo ý lão để lão có thể yên lòng mà đi ngủ. Nhưng lão cứng đầu hơn hắn tưởng, mặc cho hắn nói thế nào, lão vẫn nắm chặt vạt áo hắn là càm ràm "không cần", "không được".

Cuối cùng, hắn đành phải xuôi theo ý, thậm chí còn ngồi ở chỗ lão có thể thấy được, phòng trường hợp lão nghĩ hắn tự ý chạy ra ngoài vác đại phu về đây.

Vì vậy, trong mấy ngày tới, Dự Niên chỉ có thể quanh quẩn trong con miếu nhỏ, thậm chí luyện võ cũng ở ngay dưới mái hiên xập xệ. Trong khi đó, mùa mưa dai dẳng vẫn không hề dứt. May mà Dự Niên trước khi mang lão nhân này đến đây đã đi săn trước rồi, nên hắn vẫn còn một ít thịt thỏ nướng ở bên trong tay nải. Vấn đề ở đây là lão nhân đang rất yếu nên lão cần húp cháo, mà số gạo Dự Niên có sẵn cũng gần hết rồi, qua hai ngày nữa thì đảm bảo hết.

Mặt khác, vì đang ở trong một ngôi miếu hoang nên theo rất nhiều kịch bản phim truyền hình và tiểu thuyết, đáng lý giờ này hắn phải "đón khách" không mời mới phải.

"Chúng ta đến ngôi miếu đằng kia đi!" Chợt ngoài kia vang đến tiếng gọi.

"…" Mồm với chả miệng.

Dự Niên lập tức đình chỉ luyện võ mà tiến lại gần chỗ lão nhân, đồng thời khéo léo dọn đồ của mình sang một bên, sẵn tiện ôm Tuyệt Hàn để không bị người khác "vô tình" mượn mất.

"Hả, có người!?"

Khách đến là một nhóm ba người tương đối tạp nham, gồm một nữ hai nam. Nữ ăn mặc kín đáo, gương mặt rắn rỏi, khóe miệng có một vết sẹo nhỏ khó thấy bằng mắt thường. Nam là hai người hoàn toàn đối lập nhau: một tăng lữ gọn gàng và một trung niên xuề xòa.

Dựa vào hơi thở của ba người vừa bước vào, Dự Niên có thể xác nhận cả ba là Nhập Lưu, thậm chí một trong số đó chỉ mới mấp mé vừa qua Nhập Lưu. Vừa hay, người đó là kẻ trông nguy hiểm nhất cả ba: tay trung niên xuề xòa. Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Hai người chúng ta ở bên này, ba vị ở bên kia."

Dự Niên lịch sự vạch giới hạn, sau quay lại chăm sóc lão nhân đang sốt nóng bên cạnh. Giờ đang có ba người ở đây nên hắn không tiện hút khí lạnh ra khỏi người lão, bởi hắn cần tập trung để không làm khí lạnh tán loạn vào kinh mạch lão.

"A di đà phật, đã làm phiền." Tăng lữ chắp tay lịch sự.

Dẫu vậy, bỏ phong thái lịch sự sang một bên thì phần giao diện của lão thực sự rất ấn tượng. Mái đầu láng bóng với ba đường sẹo đủ lớn đi kèm với một con mắt chột. Xem chừng nhà sư này lăn lộn giang hồ cũng cực khổ thật. Cơ mà nhìn vào lão thì Dự Niên lại không có cảm giác giống nhà sư lắm. Lão không khiến hắn thấy thanh tịnh một chút nào cả.

Không ngoài dự đoán, ngay giây phút đôi bên vừa chào hỏi thì ánh mắt của tăng lữ đã hướng vào gói thịt nướng hắn đặt bên cạnh. Quả nhiên, là tăng phá giới.

"… Thiếu hiệp." Người phụ nữ lên tiếng. "Chúng ta đi đường không tìm được thức ăn, thiếu hiệp có thể… cho chúng ta một ít thịt được chứ?"

Rồi cô lục lọi trong tay nải của mình một lát.

"Đây là một ít thuốc phòng rét, thiếu hiệp mau dùng cho ông mình đi."

Dùng thuốc đổi thức ăn là một cuộc giao dịch không hề tương xứng với nhau, song trong tình hình hiện giờ, thuốc phòng rét đúng là thứ Dự Niên cần cho lão nhân. Vì vậy, tạm từ bỏ một ít thịt nướng cũng không đến nỗi nào.

Nhận lấy bình thuốc, Dự Niên cẩn thận kiểm tra thành phần. Mặc dù hắn không thông thạo thuốc men, nhưng bà nội hắn đã dạy cho một phương pháp để nhận định thành phần có độc và không độc với người bình thường lẫn người đang yếu. Vì vậy, chỉ cần tốn khoảng năm phút thôi là hắn có thể xác nhận bình thuốc này là thật. Ngặt nỗi, hiệu quả của thuốc sẽ không cao, vì loại này phải cần thêm thuốc sắc uống dài ngày.

Với một người luyện võ bị sốt, loại thuốc này là đủ rồi. Dù sao cơ thể của họ cũng đủ mạnh để chống đỡ. Nhưng với người già thì không đủ, nhất là khi lão nhân này trông như sắp về trời tới nơi. Song, Dự Niên cũng không có nhiều lựa chọn.

Lấy ra một khúc thịt nướng lớn đã nguội, Dự Niên ném sang cho đối phương, đồng thời cho họ mượn lửa để nướng lại cho nóng. Sau đó, hắn cẩn thận đỡ người lão nhân ngồi dậy rồi cho lão dùng thuốc, nhân lúc không ai để ý, hắn cũng lén hấp thụ phần nào khí lạnh ra bên ngoài để thuyên giảm tình trạng của lão. Đã giúp thì giúp cho trót, không thể để lão "hẹo" mà không được gặp mặt gia đình lần cuối.

"Ông cháu thiếu hiệp đi đâu giữa thời tiết như này vậy?" Người phụ nữ bỗng lên tiếng.

"… Ta không nghĩ mình cần trả lời câu hỏi đấy với người lạ." Dự Niên mỉm cười đáp.

"Ồ, trông như người mới ra giang hồ mà thiếu hiệp cẩn thận đấy."

Người phụ nữ cười khúc khích. Dường như cô bắt đầu thấy hứng thú với đối phương. Bởi mọi hành động từ nãy đến giờ của hắn đều cho thấy hắn cực kỳ đề phòng, mặc cho vẻ bề ngoài rất bình tĩnh. Từ việc đón chào đến phân rạch ranh giới, thậm chí là kiểm tra độc tố, toàn bộ kỹ năng vừa rồi là thứ không nên xuất hiện ở một đứa trẻ mới ra giang hồ.

"Chúng ta không phải người quen, hà cớ phải nhiều lời?" Dự Niên cười khẽ.

"Thôi thôi, hắn không muốn tiếp chuyện thì cô quan tâm làm gì." Gã trung niên xuề xòa nhai thịt nhồm nhoàm bảo. "Im lặng một chút đôi bên cùng yên ổn."

Nghe vậy, Dự Niên hơi kinh ngạc.

Tên xuề xòa này thế mà nói được câu ra hồn đấy, cho một ngón cái.