Chương 109: Tông Sư
Trải qua bốn năm kể từ lúc nhận được toàn bộ công lực của Mặc Thư Hương, Dự Niên bây giờ đã chuyển hóa được toàn bộ công lực sang cho mình. Hiện thời, tính thêm cả số năm công lực hắn luyện được nữa thì đã có tổng cộng ba mươi chín năm công lực trong người. Với một "thiếu hiệp" mười lăm tuổi chập chững vào giang hồ mà nói, lượng nội công này có hơi quá đà.
Chưa kể, một khi Dự Niên đột phá Tông Sư thành công, lượng nội công tích lũy sẽ giúp hắn tiến thêm một bước nữa, chân chính đạt đủ bốn mươi năm công lực. Đúng là kiểu kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Đột phá võ công không giống như đột phá cảnh giới trong tiên hiệp mà hiện tượng bay đầy trời, sấm chớp nổ ầm ầm. Nó chỉ như ngồi thiền bình thường thôi, song vấn đề là phải đột phá trong môi trường yên tĩnh, không được để sự tập trung của mình bị ảnh hưởng.
Trong khi đó, thanh lâu quá ồn, dù đã cố gắng bịt kín các khe cửa thì kiểu gì cũng nghe được. Cái lò rèn của Hãn Tự Tại ngày trước đúng là không tệ, mỗi tội giờ đổi chủ rồi, đã thế còn nằm trong hẻm tối nên khá bị bí không khí, mà đột phá cảnh giới võ học cần trời quang khí đãng nên buộc phải ra ngoài.
Vì vậy, Dự Niên mới quyết định lên đường hành tẩu rồi đột phá luôn. Và địa điểm hắn chọn là cánh rừng ba mươi dặm về phía nam thành Tương Dạ.
Rừng nơi đây không quá dày đặc, lại có sông hồ điều hòa không khí nên thảm thực vật rất tươi tốt. Quan trọng nhất, khu rừng này không có dã thú săn mồi có thể tấn công con người. Loài thú thống trị hệ ăn thịt ở đây là cáo, mà cáo thì rõ ràng không nguy hiểm như đám sói trên Sơn Đông rồi.
Vừa tiến vào khu rừng, Dự Niên nhanh chóng đi lượn một vòng để kiểm tra hệ sinh thái một lần nữa. Bản thân khu rừng đủ rộng nên lúc kiểm tra xong thì trời cũng tối. Dự Niên nhanh chóng đốt lửa trại bên con suối rồi nghỉ ngơi cho hồi sức, đợi đến buổi sáng hôm sau sẽ bắt đầu làm chính sự.
Trong buổi tối hôm đó, Dự Niên xác thực bị mấy loài thú trong rừng đến làm phiền, nhưng vì động vật nhạy cảm hơn so với con người nên hắn chỉ việc thi triển một chút nội lực thôi là dọa nguyên đám thú chạy dài rồi. Nhờ vậy, hắn có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Lúc Dự Niên mở mắt ra, mặt trời vẫn còn chưa lên, nhưng phía đông đã áng lên ánh hồng dưới nền trời xanh thẳm. Hắn từ tốn đến bên suối, rửa mặt thật sạch rồi xếp bằng ngồi trên một bệ đá vừa người, chậm rãi thi triển Thái Hàn Kinh để nội lực chạy quanh kỳ kinh bát mạch.
Điều kiện thành Tông Sư đầu tiên, hai mạch Nhâm Đốc phải được đả thông. Dự Niên đã hoàn thành từ sớm. Điều kiện thứ hai, công lực tích lũy tối thiểu phải đạt mười lăm năm, Dự Niên chấp luôn cả con số gấp đôi, nên hiện giờ, hắn chỉ còn thiếu duy nhất một điều kiện: khí.
Nhớ lại quang cảnh chiến đấu lần đầu với Mai Hoa Kiếm Tôn, hình ảnh Thất Mai Kiếm Pháp tuyệt diệu nở rộ trước đôi mắt Dự Niên, từng nhánh cây xinh đẹp chĩa rộng rồi lan lên tận trên trời cao, từng bông hoa nở rộ mang theo kiếm ý hùng hậu, sinh sinh bất tức.
Mới đầu, Dự Niên không hiểu bản ý của Mai Hoa Kiếm Tôn là gì, nhưng khi đào sâu vào nó, đào đến tận chân răng gốc rễ thì hắn dần dần hiểu ra rồi. Hình ảnh cây mai từ Thất Mai Kiếm Pháp hôm đấy chính là bản chất của diễn sinh nội lực thành khí.
Dùng nội lực làm gốc, hợp nhất chúng thành một trụ cột vững chãi, sau phân nhánh chúng vào trong cách đường kinh mạch, hình thành lộ tuyến tựa như một hệ thống sông ngòi dày đặc.
Quá trình diễn sinh khí tựa như trồng một cây mai, chỉ cần chăm sóc cần mẫn nền tảng ban đầu là có thể gặt hái được những bông hoa nở rộ để đón mùa xuân về. Những bông hoa ấy chính là khí, là thứ hữu hình để định danh võ học cũng như sự tồn tại của một Tông Sư.
Dự Niên chìm đắm trong hình ảnh Thất Mai Kiếm Pháp, hàn khí của hắn bất giác bốc lên khỏi cơ thể. Từng đợt khí lạnh vô hình lan tràn ra xung quanh, đóng băng một bộ phận nhỏ của con suối. Băng giá tiếp cận bề mặt rồi dần lan tỏa xuống dưới, sắc trắng lạnh lẽo dần dần thể hiện ra trạng thái hữu hình.
Dự Niên chợt mỉm cười, hắn mở hai mắt mình ra, ánh nắng đầu tiên trong ngày chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt, lóe lên những ánh xanh thẳm trong con mắt tinh tường.
Hắn chậm rãi nâng hai tay lên rồi nắm chặt thành đấm. Một lần nữa, hắn thi triển nội lực của Thái Hàn Kinh, làn khói trắng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, đồng thời cũng ánh lên một chút phản quang với ánh nắng ngày mới.
"Khổ tận cam lai." Dự Niên cười nhạt.
Rồi hắn đấm hai tay vào nhau, nội lực lập tức phóng ra theo hình dạng sóng âm, con suối trước mặt liền đóng băng lại, nước từ thượng nguồn bị chặn, nhanh chóng dạt sang hai bên bờ. Không qua mấy giây sau, dưới sự khống chế nhiệt độ của Tiên Thiên Cực Hàn Thể, lớp băng dày trên con suối đã biến mất, trả lại quỹ đạo tự nhiên ban đầu.
Có thể diễn sinh nội lực thành khí, Dự Niên đã chính thức thành Tông Sư. Hiện thời, hắn chỉ việc ổn định lại "gốc rễ" nội lực trong người là xong, từ nay về sau muốn dùng khí lúc nào cũng được. Tất nhiên, đã đến nước này thì hắn không cần phải dùng hình ảnh cây mai của Mai Hoa Kiếm Tôn làm gốc nữa. Bởi từ giờ, Thái Hàn Kinh sẽ dẫn dắt hắn.
Cứ như vậy, khi mặt trời ló dạng ở phương trời phía đông, tử khí đông lai liền ngập tràn trong không khí, Dự Niên chính thức thành Tông Sư.
"Đến lúc dùng điểm tâm rồi."
Kết thúc thiền định, Dự Niên mỉm cười đứng dậy rồi dùng khinh công leo trèo lên các cành cây cao để hái trái cây. Mỗi một hành động của hắn đều nhẹ nhàng và thoải mái hơn trước không ít, có vẻ như đột phá Tông Sư, diễn sinh khí giúp hắn khống chế nội lực của mình tốt hơn. Chưa kể, với cảnh giới khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân cũng như Quy Tức Công đại thành, hắn đi hái trái cây mà không hề khiến đám chim làm ổ trên kia giật mình. Thế mới tài.
Dùng bữa xong, Dự Niên liền tắm táp một chút cho thoải mái, dù sao lúc đột phá hắn cũng nhễ nhại mồ hôi đầy mình. Sau khi thay ra một bộ quần áo mới với sắc đen và xám làm chủ đạo, Dự Niên lập tức đốt luôn bộ quần áo cũ, dù sao hắn cũng có tiền, nên giờ cũng bắt đầu thấy lười giặt giũ rồi. Đúng là vật chất quyết định tinh thần.
Giữa lúc ngọn lửa đang bập bùng thiêu đốt, Dự Niên đột nhiên nghe thấy tiếng xe ngựa từ phía xa. Ngay lập tức, hắn dập lửa đi rồi rời khỏi vị trí, một đường đi không nhìn lại....
"Lửa còn hơi ấm, có vẻ như vừa rồi có người ở đây."
Dự Niên rời đi không được bao lâu thì một đoàn xe ngựa đã dừng chân bên con suối để nghỉ ngơi. Đoàn người này không quá đông, nhưng nếu hắn ở đây, hắn mừng là mình chạy vội. Bởi đội ngũ này toàn người biết võ. Đã vậy, những người ấy chỉ bảo vệ đúng duy nhất một xe kiệu. Đồng nghĩa, người ngồi bên trong thực sự rất máu mặt.
"Mùi vải vẫn còn trong không khí, xem chừng người này vừa làm việc gì đó rất mờ ám." Một người khác lên tiếng. "Mà thôi, không liên quan tới chúng ta, không cần phải để tâm."
Đoàn người gật đầu, sau nhanh chóng phân bổ công việc cho nhau để vừa canh phòng vừa nghỉ ngơi. Một tên thủ vệ trẻ tuổi rời khỏi vị trí để đi lấy nước suối cho chủ nhân xe kiệu, nhưng khi vừa chạm tay xuống là hắn đã cảm nhận được một cái lạnh bất thường.
"… Không đúng lắm."
Nước suối đúng là vẫn luôn mát, nhưng trong mùa này, nó không nên lạnh đến mức này mới phải. Dẫu vậy, cái lạnh còn đọng lại chỉ thoáng qua đôi chút mà thôi, còn sau đó thì nhiệt độ đã ổn định trở lại.
Thủ vệ trẻ tuổi uống thử một ngụm nước để kiểm tra, sau khi xác nhận không thành vấn đề thì mới múc nước vào trong một ống trúc rồi mang về xe kiệu.
"Tiểu thư, nước của người đây ạ."
"Làm gì lâu vậy?" Nữ tỳ kéo màn ra tiếp nhận, thái độ có vẻ không hài lòng lắm.
"… Ta muốn kiểm tra cho an toàn một chút." Tay thủ vệ cười gượng.
Nữ tỳ chỉ biết im lặng. Đúng là an toàn vẫn nên xếp lên hàng đầu, nhưng bản tính tên này không khỏi cẩn thận quá, làm cô cũng thấy mất kiên nhẫn hẳn.
Kéo màn lại, nữ tỳ lập tức dâng ống trúc sang cho thiếu nữ bên cạnh. Cô giấu gương mặt dưới một tấm mạng che, nên không quá rõ ràng dung mạo, song mỗi một hành động cô làm đều rất tao nhã, mọi cử chỉ đều kín đáo và uyển chuyển, tựa như một tiểu thư đài các.
"Nước ấm thật đấy." Cô khen ngợi. "Khải Nguyên vẫn chu đáo như ngày nào."
"Đa tạ tiểu thư đã khen." Thủ vệ trẻ tuổi Lãnh Khải Nguyên vọng tiếng vào.
"Ngươi còn chưa chịu đi?" Nữ tỳ cau mày lên tiếng.
"Ta là thủ vệ của tiểu thư, làm sao rời đi chứ?"
Thiếu nữ trẻ tuổi cảm thấy thật đau đầu, cô ra hiệu cho hai người im lặng một chút để mình nghỉ ngơi sau một đêm di chuyển. Bất giác, hình ảnh bóng người rách rưới nào đó bỗng dưng hiện về trong tâm trí.
"Đã nhiều năm rồi, ngươi còn sống chứ?" Cô thầm nhủ.