Chương 108: Hành trình mới

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 108: Hành trình mới

Chương 108: Hành trình mới


Sự kiện ông chủ Hoàng kết thúc không được bao lâu, bách tính lập tức quay trở về cuộc sống hằng ngày của mình. Đồng dạng, Dự Niên cũng không còn đoái hoài đến sự tồn tại của lão nữa. Thậm chí đến giờ hắn cũng quên mất tên của lão luôn rồi. Mà thực ra… đó giờ hắn cũng có biết tên lão đâu. Nếu chưởng quầy không nói thì hắn cũng chịu. Vì vậy, hiện giờ hắn đang rất tận hưởng cuộc sống nhàn hạ của mình ở tầng cao nhất tại thanh lâu.

Ngày qua tháng lại, Dự Niên hết ăn rồi luyện võ, không luyện võ thì đọc sách, không đọc sách thì ra ngoài dạo phố. Chớp nhoáng, hai năm nữa lại trôi qua. Dự Niên mười lăm tuổi, vừa đến tuổi bắt đầu hành tẩu giang hồ.

Lúc này, hắn đã lớn đến phổng phao, chiều cao giờ này đã chạm tới một mét bảy, dáng người và gương mặt phát triển y hệt một người mẫu. Tất nhiên, Dự Niên chẳng đẹp trai hơn bao nhiêu, dù sao hắn cũng chuẩn bị tinh thần rồi. Dẫu vậy, so với đại đa số người, hắn vẫn khá ưa nhìn với nước da sáng và mái tóc đen như than. Chỉ có một chuyện hơi kỳ dị, đó là đôi mắt của hắn, chúng giờ đây đang dẫn chuyển sang một màu xanh lam.

Dĩ nhiên, chúng không xanh rõ ràng lắm, song chỉ cần ra dưới nắng là có thể thấy được phảng phất ánh xanh như biển rộng. Dự Niên không nghĩ đây là hiệu ứng đến từ Thái Hàn Kinh, dù sao hắn cũng không tìm ra được bất kỳ câu chữ nào liên quan đến chuyện đó.

Mới đầu Dự Niên còn quan tâm đến vấn đề đôi mắt, nhưng dần về sau, hắn cũng không còn để ý tới nữa, bởi trên giang hồ có nhiều loại võ công làm thay đổi bộ phận trên cơ thể. Vì vậy, mắt hắn có đổi màu cũng không phải chuyện gì quá lạ. Cho nên từ đó về sau hắn cũng mặc luôn, cùng lắm khi ra đường để tránh bị chỉ trỏ thì hắn cứ việc leo lên mái nhà mà đi là được. Dù sao cả thành bây giờ chẳng có ai là đối thủ của hắn nữa.

Cách đây nửa năm, Lại Chính Nhất không còn là tri phủ của thành Tương Dạ nữa, cá nhân lão cùng chính thất đã đến kinh thành nhậm chức, còn là chức gì thì Dự Niên không quan tâm lắm, dù sao cũng không có hứng thú. Nhưng nhà họ Lại vẫn còn ở đây. Đồng nghĩa, xem như có tri phủ mới thì nhà họ Lại vẫn nắm quyền trong bóng tối.

Dẫu vậy, Dự Niên chỉ quan tâm một Đại Tông Sư Lại Chính Nhất và hai Tông Sư thuộc hạ đi kèm thôi. Ba người này không ở đây, mái nhà thành Tương Dạ mặc cho hắn đi đâu thì đi.

"Thiếu gia, ngài sống ở đây cũng được một quãng thời gian rồi, bây giờ rời đi thuộc hạ cũng thấy thật không quen." Chưởng quầy mỉm cười nói.

Nhìn vào cây gậy chống trên tay lão, Dự Niên không khỏi thầm thở dài, ai rồi cũng phải đến tuổi già, quy luật tự nhiên khắc nghiệt vốn là vậy. Có vẻ như không được mấy năm nữa, một chưởng quầy mới sẽ lại đến thay thế lão.

"Chỉ là hành tẩu thôi. Có thời gian, ta sẽ về thăm ông." Dự Niên đáp lại.

"Hi vọng lúc ấy ta vẫn còn sống." Chưởng quầy bật cười, chợt lão nhớ ra một chuyện. "Thiếu gia, ba người họ La thiếu gia giới thiệu làm việc rất được, võ công tuy không quá mạnh nhưng cũng đủ để làm được nhiều việc không tiện nhờ người khác."

Dự Niên gật gù.

"Xác thực, năng lực cá nhân của ba anh em nhà đó không tệ. Chỉ tiếc là không có người nào huấn luyện bọn họ thật kỹ càng. Ông cứ tận dụng ba người bọn họ, bọn họ không dám phản bội chúng ta đâu."

"Ta đã hiểu, thiếu gia yên tâm." Chưởng quầy thành tâm gật đầu. "Chuyến này thiếu gia đi lâu, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Đây là một ít ngân phiếu và ngân lượng đi đường, thiếu gia sử dụng tùy ý."

Rồi lão đưa cho Dự Niên một cái tay nải tương đối lớn, bên trong có ba túi bạc và ba quan tiền, ngoài ra còn có thêm một ít lương khô ăn dọc đường. Dự Niên cũng phát hiện bên trong có một thẻ bài bằng gỗ hơi giống với thẻ bài thông hành, sau khi xem nó xong, hắn hỏi:

"Thứ gì đây?"

"Thiếu gia, đương gia lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị giúp ngài. Mặc dù nhìn qua thì thấy giống thẻ bài thông hành thực sự, nhưng thực chất lại không. Dẫu vậy, thiếu gia có thể nhờ vào nó là đi vào các thành trấn nhỏ lẻ mà không lo về vấn đề thân phận. Hiện tại thuộc hạ chỉ có thể giúp đến đấy, hi vọng thiếu gia không chê." Chưởng quầy đáp.

Nghe vậy, Dự Niên không khỏi kinh ngạc. Hắn đã thấy qua thẻ bài thông hành, nên biết rõ chúng khó bị làm giả đến mức nào. Bởi bên trên, thậm chí là bên trong, có những loại ký hiệu và mật ký chỉ có quan binh được đào tạo bài bản mới nhận ra.

Dự Niên nghiên cứu về ký hiệu lâu năm nên hắn cũng có nghía sang một quãng thời gian, song hệ thống ký hiệu mà triều đình Đại Khánh dùng thực sự rất tinh vi, nên hắn cũng chỉ lí giải được tầm một nửa mà thôi.

Nhưng kể cả thế, Dự Niên vẫn không ngờ là chưởng quầy lại dựa vào những nghiên cứu của hắn để làm lại một cái thẻ thông hành. Đã vậy, khi nhìn vào, hắn cũng không hoàn toàn nhận ra mấy mật ký ở trên đó. Thủ đoạn làm giả xác thực không tệ.

"… Có phải ngày xưa ông từng ở trong đường giây buôn lậu hàng giả không?" Dự Niên hỏi nhỏ.

Chưởng quầy đột nhiên ho khục khục vài tiếng rồi hắng giọng đánh trống lãng.

"Thiếu gia nghĩ nhiều rồi. Nếu buôn lậu thì làm sao ta còn sống đến bây giờ chứ. Mà trời cũng không còn sớm nữa, thiếu gia nên khởi hành thôi."

"…" Đuổi khéo thế này thì trên tám phần là có buôn lậu.

Song, Dự Niên cũng không vạch trần lão làm gì cho mệt. Lão chỉ cần không hại hắn là được rồi. Mang tay nải lên vai, Dự Niên không nói thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ nói thẳng "Ta đi đây" rồi cuốn gói đi luôn. Chưởng quầy cũng chỉ đứng ngoài vẫy tay rồi quay vào bên trong khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hắn.

"Chưởng quầy, thiếu gia đi rồi hả?"

Thiếu nữ năm nào ló đầu ra ngoài cửa, làm chưởng quầy xém chút giật mình mà tăng huyết áp. Lão gõ cây gậy xuống đất đầy bực dọc, mắng:

"Cái con bé này, đừng có hù ta chứ!"

"Tự ngài giật mình, ta nào dám hù." Thiếu nữ le lưỡi có chút nũng nịu.

Trải qua hai năm, bản thân cô đã phát dục đến độ khắp nơi trên cơ thể đều là đường cong. Đã vậy, vì được dạy dỗ cẩn thận nên cô cũng rất giỏi lấy lòng người khác… trừ Dự Niên. Bởi mặc cho mọi nỗ lực câu dẫn của cô, hắn vẫn bình tâm không thèm động chạm.

Có lẽ điểm hối tiếc lớn nhất của đời thiếu nữ là chưa thể lên giường với Dự Niên. Dẫu vậy, cô cũng mừng là trong quãng thời gian ở cạnh hắn, trên dưới thanh lâu chẳng ai dám bắt nạt cô. Chưa kể, bản thân chưởng quầy cũng chỉ dạy cô cách dùng sổ sách và tính toán lợi nhuận nữa. Vì vậy, cô có kỹ năng của một kỹ nữ, song không cần phải bán thân. Nói thẳng ra, giờ cô là tú bà đấy, chỉ là tuổi tác hơi nhỏ thôi.

Chưởng quầy vuốt ngực mình, bảo:

"Nếu đã muốn chào thiếu gia, sao hồi nãy không ra?"

"Thiệt tình, người ta ngại mà." Thiếu nữ cười đáp lại. "Huống hồ, đêm qua thiếu gia cũng đã nói lời tạm biệt rồi. Ta cũng không cần phải ra mặt nữa."

"Đêm qua?" Chưởng quầy híp mắt lại. "Ranh con, ngươi thành công rồi hả?"

"… Được vậy đã tốt." Thiếu nữ cười khan trong bất lực. "Hôm qua thiếu gia có cởi quần áo… nhưng cũng chỉ nằm sấp bảo ta đấm bóp mà thôi."

Chưởng quầy bĩu môi, ánh mắt chợt mang hơi hướng đánh giá hẳn.

"Tưởng làm ăn được gì, hóa ra cũng chỉ có vậy."

"…" Người ta cố hết sức rồi chứ bộ!...

Nhờ vào khinh công tuyệt diệu của bản thân, ngay vào lúc mặt trời lên thiên đỉnh, binh lính canh thành bắt đầu đổi ca, thì hắn nhanh chóng vượt qua tường thành mà rời khỏi thành Tương Dạ.

Sau Sơn Đông, đây xác thực là nơi mà hắn xem là ngôi nhà thứ hai. Ngày sau về già chắc hắn sẽ quay lại chỗ này, dù sao sinh hoạt cũng không đến nỗi nào.

Trong suốt hai năm qua, Dự Niên đã nghiên cứu rất nhiều về bản đồ của Đại Khánh, thậm chí là tự mình vẽ ra một tấm bản đồ theo ngôn ngữ hiện đại để dễ bề quan sát cũng như là đánh dấu. Vì vậy, vừa ra khỏi thành là hắn có thể xác định phương hướng cần di chuyển.

Dự Niên sẽ xuôi nam, tiến về trung ương Đại Khánh. Tuy nhiên, trước đó hắn phải đi lấy thẻ bài thông hành thực sự của mình cái đã. Cũng đã bốn năm kể từ sự kiện triều đình tiến đến Sơn Đông rồi, nên bây giờ cũng trời yên biển lặng, hắn không cần thiết phải trốn chui trốn lủi nữa. Huống hồ, Dự Niên lúc lớn cũng chẳng có tí nét nào của Dự Thần hay Mặc Thư Hương, ngoại trừ những thừa hưởng tinh thần và võ học.

Mặt khác, trước khi đi lấy thẻ bài thông hành, Dự Niên còn muốn làm một chuyện mà hắn đã nóng lòng chờ đợi bốn năm nay.

Vượt qua bức tường của những kẻ tay mơ, đặt chân vào Tông Sư.