Chương 107: Khinh nhục và uất hận
Chương 107-2: Khinh nhục và uất hận
Quan lại có nhiều bí mật, Lại Chính Nhất cũng không ngoại lệ. Nhưng vấn đề chính là lão có quá nhiều bí mật phải che giấu với triều đình cũng như nhân sĩ võ lâm. Từ cảnh giới võ học Đại Tông Sư cho đến mật đạo, không một thứ nào lão dám để lộ ra ngoài.
Bước vào bên trong mật đạo, Lại Chính Nhất rút cây đuốc ra khỏi giá đỡ, giá sách sau lưng liền đóng lại. Xác nhận mật đạo không còn đường lui, lão mới chủ động bước xuống bậc thang mà hướng xuống lòng đất.
Không biết lão đã đi được bao lâu, đến lúc dừng lại, trước mặt lão là một cánh cửa gỗ hết sức đơn sơ. Lão đặt cây đuốc lại giá đỡ bên tay phải, sau mở cửa bước ra.
Ánh nắng chiếu vào mắt lão, cái cảm giác khó chịu này thực sự làm lão thấy phiền. Dù đã trải nghiệm nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lão quen được với nó. Nhưng thôi, lão cũng không để ý lắm. Chuyện quan trọng bây giờ là giải quyết những chuyện còn đang dang dở.
"Đại nhân, ngài đến rồi."
Người bước lại gần là một phụ nữ ngoài ba mươi, hơi thở ổn định, bước chân có nhịp điệu. Là người biết võ công, hơn nữa còn là thuộc hạ đắc lực của lão. Vị Tông Sư ẩn mình còn lại.
"Không quá nặng tay chứ?" Lại Chính Nhất bình tĩnh hỏi.
"Vâng, thuộc hạ đảm bảo." Người phụ nữ gật đầu chắc nịch.
Lại Chính Nhất thở dài rồi theo cô đến chỗ đang vang đến một tiếng kêu rên trong thảm thiết. Người này đang bị treo ngược trên cành cây, đôi mắt bị bịt chặt rồi hơ xuống dưới đống lửa đang cháy. Mỗi một lần dây treo bị lỏng, hắn lại hét lên một tiếng như con heo bị chọc tiết.
Trong khi đó, những người ở xung quanh lại không hề nói bất cứ một lời nào, cũng chẳng bày tỏ thái độ khinh miệt hay cười cợt, chỉ đơn giản im lặng và chờ đợi một câu trả lời.
Lại Chính Nhất chỉ dừng chân ở một khoảng cách đủ xa để tiếng nói của mình không vang đến người kia. Mà lão cũng là Đại Tông Sư nên đứng ở đây là đủ nhìn thấy rồi. Đôi mắt lão tràn ngập sự đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dính tới nha phiến thì không khéo bị tru di tam tộc chứ đừng nói là an ổn sinh hoạt đến bây giờ. Vì cái đầu của rất nhiều người trong nhà họ Lại, lão chỉ còn cách tra khảo đứa con mình đã từng rất nuông chiều này.
Tất nhiên, tra khảo ở đây không liên quan đến đánh đập, mà còn tàn nhẫn hơn, tra tấn tinh thần. Sự im lặng của những người xung quanh chính là một loại áp lực còn khủng khiếp hơn cả đòn roi. Và điều đó sẽ càng khiến cho tam công tử không cách nào biết được mục đích, cũng không biết đối phương sẽ kiên nhẫn nắm giữ dây treo của hắn đến bao giờ.
Tuy nhiên, nhờ vào phương thức này mà Lại Chính Nhất thu lại được rất nhiều thông tin hữu ích trong việc truy tìm kẻ đầu sỏ thực sự đã lừa con trai lão vào con đường buôn lậu nha phiến.
Mặt khác, trước khi treo hắn lên, Lại Chính Nhất cũng đã bắt được một kẻ đầu sỏ khác cũng ở trong đường dây này để tra khảo. Khác với tam công tử, kẻ này bây giờ đã bị tra tấn đến độ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Dĩ nhiên, tình báo thu về cũng không tệ, nhưng không thể chứng minh được điều gì. Vì vậy, Lại Chính Nhất mới quyết định cho người đóng giả làm mấy tên bên buôn lậu đột nhập vào phủ để bắt con trai mình đi.
Đừng nghĩ Lại Chính Nhất củng cố được địa vị trong mắt bách tính thành Tương Dạ hiện nay là an toàn. Dù sao con trai lão cũng đã dính tới buôn lậu nha phiến, nên mấy con linh cẩu ở kinh thành không đời nào buông tha. Chúng sẽ lao tới cắn xé lão cho đến khi nào chỉ còn một bộ xương. Để bảo vệ phần còn lại của gia đình, cứng rắn và lí trí là chuyện không thể tránh khỏi.
Thông qua đối chiếu, Lại Chính Nhất xác định được bảy mươi phần trăm thông tin là thật, còn ba mươi phần trăm còn lại không tương xứng lẫn nhau. Tam công tử nói một đằng, kẻ kia rên một nẻ, nên lão quyết định đổi sang trò tâm lý còn nặng hơn, để cho cả hai chịu sự tra tấn với khoảng không tĩnh lặng trong một thời gian dài.
Đừng xem thường nơi này ở giữa rừng hoang vu mà cho rằng nó không thể tĩnh lặng. Toàn bộ sinh vật sống quanh đây ngay từ đầu đã bị người của tri phủ diệt gọn rồi, chưa kể, địa thế của chỗ này tương đối đặc biệt, quanh năm không có gió thổi nên cũng đừng mong có lá cây xào xoạc để ổn định lại tâm thầm.
Lại Chính Nhất còn thương con nên mới không điểm huyệt để hắn câm, chứ với cái tên buôn lậu còn lại thì bao nhiêu thống khổ nhất của địa ngục trần gian cũng đều được hắn hưởng tất.
Bên cạnh đó, tam công tử hiện thời đang bị cấm túc nên sự biến mất của hắn cũng không khiến trên dưới tri phủ kinh động. Chưa kể, mẹ của hắn bây giờ cũng đang bị chính thất giáo huấn nên cả ngày chỉ có thể quanh quẩn trong phòng riêng mà không thể đi đâu. Vì vậy, tam công tử đã bị "bắt cóc" được ba ngày rồi, và tâm thần của hắn cũng đã đến giới hạn.
"Ta nói… ta nói, ta nói mà… Hu hu hu!"
Không thể chịu nỗi sự tĩnh lặng khủng khiếp ngoại trừ tiếng kêu gào khản cả cổ của mình, tam công tử rốt cuộc cũng chịu bỏ cuộc mà khai ra tất cả những gì hắn còn giấu trong lòng.
Lại Chính Nhất đưa mắt ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh đi thu thập tình báo, song không giấu được ánh mắt thất vọng của bản thân.
Con trai lão khai ra là chuyện tốt, lão có thể truy ra được kẻ chủ mưu đã cám dỗ hắn. Nhưng mới có ba ngày đã không chịu nổi tra tấn thì mất hết sạch phong phạm của nhà họ Lại quá. May mà lão chỉ nuông chiều hắn chứ không để cho hắn biết quá nhiều chính sự.
Đấy là điểm may mắn thật sự mà Lại Chính Nhất có được thời điểm hiện thời. Nhưng cũng chỉ đến đấy thôi. Bởi sau khi nhận được những lời nói thật từ tam công tử, sắc mặt của lão đã không còn bình đạm như bình thường nữa, thay vào đó là một cơn phẫn nộ hiện hữu trên từng đường gân xanh ở hai bên thái dương.
Lại Chính Nhất nắm chặt tay mình lại, nghiến răng nghiến lợi.
"… Ra là ngươi!"
Trên vũ đài chính trị, kẻ thù của Lại Chính Nhất đúng là rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ động thủ với lão khi lão có dự định đến kinh thành nhận chức mà thôi. Vì vậy, Lại Chính Nhất mới không đề phòng kịp những kẻ còn đáng gờm hơn, nhưng con quái vật ung nhọt đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để đâm sau lưng lão.
Cách đây hai năm, Lại Chính Nhất từng mang tam công tử đến kinh thành dự tiệc mừng thọ một vị cựu quan. Và vì không tiến vào hoàng cung nên lão may mắn không bị phát hiện ra là một Đại Tông Sư, hơn nữa, trong suốt bữa tiệc, lão luôn cố gắng hít thở như một người bình thường để không bị một Đại Tông Sư khác trong phủ của vị cựu quan đó phát hiện. Thành ra lão đã không để mắt đến con trai lão.
Bây giờ ngẫm lại, Lại Chính Nhất mới nhớ ra tam công tử khi đó có từng tiếp xúc với một vị quan thuộc Hình bộ. Lần đó lão có hỏi hắn là đôi bên đã nói những gì thì chỉ nhận về câu trả lời hỏi thăm bình thường mà thôi. Nhưng xem ra khi đấy con trai lão đã nói dối rồi.
Vừa hay, trong vụ việc lần này, người chịu trách nhiệm điều tra trên trung ương lại chính là người đấy. Vì vậy, chỉ cần Lữ Nhược Hồ gửi một bức thư lên trên là tay quan lại kia sẽ bắt tay vào việc điều tra và hủy hoại thanh danh của Lại Chính Nhất ngay.
Vốn dĩ kế hoạch này của tay quan lại sẽ được thực hiện trong vài năm nữa, khi tam công tử đã thực sự trưởng thành, nhưng ai ngờ đâu chính tay hắn đã tự hủy luôn rồi. Lại Chính Nhất cũng phần nào tính toán được thời gian, bởi đợi lúc tam công tử trưởng thành, tuổi tác của lão cũng không còn đủ để ngồi trên cái ghế tri phủ. Lúc đó, lão mà ngã đột ngột thì toàn bộ nhà họ Lại và công sức lão bỏ ra bấy lâu nay xem như đi tong.
"… May mà mình xuống nước kịp." Lại Chính Nhất thầm thở phào trong lòng.
Ngay khi biết tam công tử là kẻ đứng sau cái chết của ông chủ Hoàng, đã vậy còn dính líu tới đường dây buôn lậu nha phiến, thì Lại Chính Nhất đã nhanh chóng đưa ra những điều kiện hết sức béo bở cho Cái Bang, đồng thời cũng tạm hạ mình trước Lữ Nhược Hồ để đối phương không gửi thư lại cho triều đình. Nhờ vậy, lão mới tạm an toàn.
Dẫu thế, tin tức ngoài lề vẫn là thứ luôn tồn tại trong khái niệm tình báo, cho nên mấy con linh cẩu ở kinh thành giờ đây cũng bắt đầu cắn loạn. Lão phải sớm giải quyết cái đường dây này trước khi tay quan lại trên Hình bộ động thủ.
Nhìn lại con trai mình đang quỳ trên mặt đất khai khẩn từng thứ một trong run rẩy, Lại Chính Nhất chỉ còn biết thở dài. Lão không còn cách nào khác.
Nếu nói lão phạm sai lầm ở đâu, thì chính là ngay từ đầu lão đã quá nuông chiều đứa con này của mình. Lão đã ngủ quên trên sự thành tài của hai đứa con đầu, dẫn đến sự việc không đáng có ở hiện tại. Mặc dù vẫn còn thương hắn, nhưng lão phải sửa sai thôi....
Một lát sau.
"Đại nhân, tam thiếu gia đã khai ra hết rồi, chúng ta làm gì kế tiếp đây?" Người phụ nữ sau khi tổng hợp lại tình báo thì tiến lại hỏi.
"Đánh ngất thằng bé rồi mang về phủ, sẵn tiện tìm một đứa con gái gia giáo thuộc gia đình viên ngoại xa thành Tương Dạ một chút. Bổn quan phải đưa nó đi gấp." Lại Chính Nhất thở dài đáp.
"… Đại nhân, phải thực sự làm vậy sao? Tam thiếu gia dù không nên thân thì vẫn là con ngài mà." Người phụ nữ nhìn lại tam công tử vẫn còn run rẩy trên mặt đất mà không đành lòng.
Lại Chính Nhất lắc đầu.
"Có gan làm thì phải có gan chịu. Huống hồ, đẩy thằng bé đi xa thì bổn quan mới đảm bảo được an toàn tính mạng cho nó. Ngày nào nó còn ở đây, vẫn còn mang họ ‘Lại’ thì chung quy vẫn chỉ là con rối trong tay kẻ đó."
"Đại nhân, vậy còn tứ phu nhân thì sao?" Người phụ nữ hỏi tiếp.
Hay tin con trai sắp bị gả đi, tứ phu nhân chắc chắn sẽ lại làm ầm lên. Hiện giờ bà đã đủ mất trí rồi, nếu còn không thể tự mình đưa tiễn thì quả thực là một nỗi bất hạnh với một bà mẹ.
Lại Chính Nhất liếc một con mắt sang rồi hừ lạnh. Lão phủi tay áo rời đi, để mặc người phụ nữ đứng đấy với mồ hôi lạnh khắp trên người. Cô đã sớm biết câu trả lời, ấy vậy mà vẫn còn hỏi theo thói quen, đúng phạm sai lầm không đáng.
Tam công tử thành ra thế này không chỉ đơn giản là sự nuông chiều của Lại Chính Nhất, mà một phần cũng do người làm mẹ không chăm lo kỹ lưỡng. Cho nên Lại Chính Nhất cũng đang trừng phạt cả bà, bao giờ biết đường hối cãi thì mới cho gặp con.
"… Thuộc hạ lỡ lời." Cô khom mình hối lỗi.
Lại Chính Nhất dừng bước chân lại rồi ngửa đầu nhìn bầu trời trên kia.
"Không sao, là bổn quan nổi giận vô cớ. Ngươi đi chuẩn bị đi, đừng chậm trễ nữa. Bổn quan không đành lòng nhìn thằng bé ra như vậy."
"Thuộc hạ đi làm ngay."
Lại Chính Thất gật đầu rồi tiếp tục suy nghĩ. Liên quan đến chuyện này, lão không định bỏ qua, dù sao lão cũng không phải nhân vật nhỏ, ai cũng bắt nạt được.
Lại Chính Nhất không định để yên cho tay quan lại Hình bộ kia. Lão không thích bị tính kế, cũng không nguyện bị thao túng một cách trắng trợn như thế này. Lão sẽ trả thù. Mà con đường thuận tiện nhất để đấu với mấy kẻ ở ngoài kinh là ra kinh.
Ngặt nỗi, với thực lực võ công hiện giờ, lão mà ra kinh là sẽ bị nhìn chằm chằm không thở nổi. Vì vậy, lão cần phải mở đường trước để những người có thẩm quyền biết được.
Vừa đi vừa suy nghĩ, trên suốt con đường quay lại cánh cửa gỗ cũ kỹ, cây cối xung quanh dường như đang rung chuyển dưới cơn tức giận lan tỏa đến từ nội lực của lão. Đây có lẽ là lần duy nhất trong đời lão nổi giận đến mức này.
Vũ đài chính trị của kinh thành có lẽ sắp nổi lên sóng gió thật.