Chương 106: Lại Chính Nhất bí ẩn

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 106: Lại Chính Nhất bí ẩn

Chương 106: Lại Chính Nhất bí ẩn


Toàn cảnh vụ việc của ông chủ Hoàng được phơi ra ánh sáng, dù là ánh sáng hơi mờ. Nhưng nhìn theo một số góc độ thì những gì bách tính được biết cũng không được tính là dối trá.

Hung thủ giết ông chủ Hoàng là một tay hộ vệ trong tri phủ, Lại Chính Nhất không phủ nhận điều đó, thậm chí lão còn tự mình đến trước bách tính mà khom mình tạ lỗi. Bộ dạng rất thành tâm. Bách tính ngỡ ngàng trước hành động chân thành của lão. Vì vậy, niềm tin của bọn họ dành cho lão lại càng cao hơn trước.

Mặt khác, giữa lúc Lại Chính Nhất khom mình, một vài người trong đám đông còn lên tiếng cho rằng tay hộ vệ đó cố tình rắp tâm hãm hại thanh danh của lão nên mới giết ông chủ Hoàng. Rồi như một hiệu ứng cánh bướm, thái độ chung của người dân lập tức thay đổi mà xem Lại Chính Nhất như một nạn nhân của một âm mưu ghê gớm nào đó.

Trên thực tế, những người lên tiếng trong đám đông lại là người do lão cài vào để điều hướng dư luận. Và phải thừa nhận là lão giỏi chuyện đấy. Chỉ bằng một lần hạ mình trước bách tính, địa vị của lão lại càng vững chãi hơn cả trước.

"Con cáo già này đáng gờm thật."

Ngồi trong lò gạch cũ ngoại ô thành Tương Dạ, Lữ Nhược Hồ nhịn không được mà mắng mỏ một tiếng, nhưng cũng đành chịu. Lão không phải quan lại, tự dưng không thể dùng được thủ đoạn "bịt miệng" dân chúng tốt như đối phương.

Mặt khác, nhờ vào việc gia tăng địa vị tri phủ trong mắt bách tính, Lại Chính Nhất cũng thành công né qua một đòn phản công đến từ triều đình, đúng hơn là Hồng công công ở phía sau. Đợt trước, Lại Chính Nhất đã ngang nhiên không nhìn lệnh của lão mà uy hiếp Cái Bang, nên lão tính cho đối phương một bài học. Đáng tiếc, con cáo già thành Tương Dạ vẫn chưa thực sự già hẳn.

Vì vậy, Hồng công công cũng đành cho qua sự việc này, không muốn tiếp tục dây dưa phí thời gian vô ích. Cho nên trong phong thư gửi lại Lữ Nhược Hồ, lão cũng bảo đối phương nên quay về lại kinh thành để tiếp quản một nhiệm vụ khác phiền phức hơn. Lữ Nhược Hồ hiện tại tới cái lò gạch này chủ yếu là để bàn giao lại quyền lực cho Lỗ Nhất Tiếu trước khi đi.

"Ta cũng đã nói với ông rồi, Lại đại nhân nào phải người bình thường. Không những giải quyết êm gọn vụ buôn lậu, đã vậy còn bảo vệ được con đường công danh của mình. Đại nhân không ra kinh nhiều khi là phúc phần của mấy con cáo già khác ngoài đó ấy chứ." Lỗ Nhất Tiếu bảo.

"Biết rồi, biết rồi." Lữ Nhược Hồ thở dài, sau bình tâm chuyển chủ đề. "Thế gần đây có hành tung gì của người áo đen không?"

Lỗ Nhất Tiếu lắc đầu.

"Hắn biến mất rồi. Mọi dấu vết trao đổi tình báo trước đó cũng đã bị xóa sạch. Chúng ta không còn bất cứ liên hệ hay thông tin liên quan đến hắn nữa."

Lỗ Nhất Tiếu nói dối. Kỳ thực, lão biết Triệu Khương rõ thân phận của người áo đen, nhưng lão lại quyết định không tìm hiểu thêm. Dù sao lão cũng không muốn gây thù với Mai Hoa Kiếm Tôn ở phía sau. Lữ Nhược Hồ về kinh còn có bang chủ bảo vệ, lão ở đây thân cô thế cô, lấy ai ra đỡ cơn phẫn nộ của Mai Hoa Kiếm Tôn đây. Vì vậy, lão phải giả ngu để bảo vệ mình.

"… Ông không che giấu đấy chứ?" Lữ Nhược Hồ hỏi.

Lỗ Nhất Tiếu biết đối phương sẽ không tin mình, nhưng lão cũng mặc, dù sao quan hệ đôi bên đó giờ đã như thế sẵn rồi, cho dù qua một sự kiện đồng lòng đi nữa cũng không thể thay đổi.

"Nói thế nào ông cũng không tin, vì ông chỉ tin những gì mình thấy mà thôi. Đúng chứ?" Lỗ Nhất Tiếu làm một bầu rượu rồi đáp lại.

Lữ Nhược Hồ gật đầu không nói. Và cuộc nói chuyện chóng vánh của hai người bọn lão cũng kết thúc ngay tại đó. Lữ Nhược Hồ nhanh chóng bàn giao lại quyền lực cho Lỗ Nhất Tiếu rồi rời khỏi thành Tương Dạ. Cùng với hai trưởng lão cùng phe áo sạch, Lữ Nhược Hồ chính thức quay lại vũ đài võ lâm của kinh thành.

"Phó bang chủ, từ bỏ thế này ổn thật sao?" Trên đường đi, cửu trưởng lão tò mò hỏi.

"Chúng ta cũng không còn cách nào hết." Lữ Nhược Hồ lắc đầu. "Lục trưởng lão đã từ bỏ việc đấy thì ta cũng không khiến ông ta thành bia chắn cho cơn giận của Mai Hoa Kiếm Tôn. Huống hồ, ta đã ghi nhớ đường lối ra chiêu của đối phương, nếu là viên ngọc sáng thì đặt tại đâu cũng sẽ tỏa sáng hết mình. Ta tin ngày sau mình sẽ biết được."

"Hiếm khi thấy ngài lạc quan như thế." Cửu trưởng lão mỉm cười.

Lữ Nhược Hồ cười nhạt rồi hỏi han sức khỏe của cửu trưởng lão.

"Vậy còn ông, thương thế ra sao rồi?"

"Dù sao cũng có tuổi rồi, xương cốt không còn rắn chắc như trước nữa. Khi về kinh, có lẽ ta sẽ nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa." Cửu trưởng lão đáp lại. "Sẵn tiện đây, thực lực của người áo đen thực sự rất đáng gờm, hắn nhìn thấu chiêu thức của ta kể cả khi ta chưa kịp ra tay. Phó bang chủ, ngài có tin hắn đã đạt đến cảnh giới thấu thị không?"

Thấu thị, một loại cảnh giới võ học vô hình không được phân vào bất kỳ vị trí Tông Sư hay Đại Tông Sư, thậm chí là Hóa Cảnh, bởi nó là thứ được đúc kết từ rất nhiều kinh nghiệm theo năm tháng. Có người ngộ ra sớm, cũng có người ngộ ra muộn, thậm chí nhiều người cả đời còn chẳng thể lĩnh ngộ thấu thị.

Trên giang hồ hiện nay, thập đại cao thủ chắc chắn đã ngộ ra thấu thị, Đại Tông Sư cũng lác đác vài người nổi bật. Còn Tông Sư thì đúng là hiếm có khôn lường, song cũng không phải không có.

"Thấu thị nào dễ dàng như thế. Nhưng ta phải thừa nhận là phản xạ của hắn rất nhanh, dường như cả cuộc đời không lúc nào không đề phòng xung quanh. Ta tự hỏi hắn đã trải qua những gì mà phải cẩn thận như vậy." Lữ Nhược Hồ lắc đầu rồi lại ngừng một chút. "… Song ta tin sẽ có ngày hắn chạm đến thấu thị. Võ học của hắn chính là câu trả lời."

"Quả nhiên là thế." Cửu trưởng lão cười khổ. "Ta phải nghĩ đến chuyện đấy mới phải. Dù sao Mai Hoa Kiếm Tôn rất bảo vệ hắn, bản thân hắn tự nhiên phải sở hữu điểm gì đó đặc biệt chứ."

Lữ Nhược Hồ tiếp tục lắc đầu, nhưng được giữa chừng lại gật đầu. Lão nửa đồng tình với đối phương, trong khi nửa còn lại vẫn còn kha khá sự nghi ngờ. Dẫu vậy, lão cũng không muốn đắm mình vào chuyện này thêm. Mọi chuyện đã qua, đối phương không muốn tiếp tục dây dưa nữa thì lão cũng không định nhiều chuyện.

"Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, hành trình vẫn còn dài lắm." Lão lên tiếng.

"Vâng, thưa phó bang chủ."...

Tri phủ thành Tương Dạ.

Sau khi sự kiện ông chủ Hoàng kết thúc, Lại Chính Nhất đã lên không ít kế hoạch để củng cố lại lòng tin của bách tính, mà trong đó là tổ chức một lễ tang thật long trọng cho ông chủ Hoàng. Với một người bình thường mà nói, được chính tri phủ chủ động làm lễ đúng là phước muôn đời, cho dù là một thương nhân. Cho nên người nhà họ Hoàng thực sự rất biết ơn. Nhờ thế sự kiện đấy mới dần dần được ru ngủ trong vĩnh cửu.

Trong khi đấy, sóng gió bắt đầu nổi lên ngay trong nội bộ tri phủ. Dưới mệnh lệnh cứng rắn của Lại Chính Nhất, tam công tử chính thức bị cấm túc, thậm chí còn bị lên kế hoạch gả đi xa. Phải, là gả đi xa, chứ không phải dành quãng đời còn lại của mình ở thành Tương Dạ.

Nói thẳng ra, Lại Chính Nhất đã quyết tâm không xem tam công tử là con trai của mình nữa, lão quyết định xem hắn như "một đứa con gái khác", bắt buộc phải gả đi rồi xóa bỏ họ Lại ở trong tên hắn. Với một người đàn ông, bị chính tộc từ bỏ thế này đúng là một cú đau choáng người. Huống hồ, trước đó hắn còn là người được nuông chiều như nâng trứng hái hoa.

Mẹ của tam công tử là thiếp thân của Lại Chính Nhất, địa vị của bà không cao, nhưng được cái Lại Chính Nhất vừa mắt vì sự yên phận nên cuộc sống của bà ở trong phủ thật sự rất êm ấm. Ngặt nỗi, vì con trai mình mà bà buộc phải làm ầm lên. Đáng tiếc, không cần Lại Chính Nhất lên tiếng, chính thất cũng đã tự mình xử lý rồi. Vì vậy, hai mẹ con tam công tử cứ thế mà không còn chút tiếng nói nào ở trong phủ nữa.

"Đại nhân, thuộc hạ đã cho người xử lý đường dây buôn lậu ở phía sau. Nội trong tuần này, những kẻ bị bắt sẽ được áp giải ra pháp trường." Gã Tông Sư trung niên bẩm báo.

"Bổn quan đã biết." Lại Chính Nhất gật đầu rồi đưa một bức thư được niêm phong kỹ càng cho đối phương. "Thay bổn quan mang bức thư này tới kinh thành, nhất định phải đưa tận tay thị lang đại nhân."

"… Đại nhân, giờ người ta là Diệu thượng thư." Gã Tông Sư trung niên nhắc nhở.

Lại Chính Nhất bật cười. Lão lắc đầu.

"Giữ lễ là tốt, nhưng ngươi nên nhớ một điều, được thăng quan thượng thư không đồng nghĩa với việc thực sự là thượng thư. Huống hồ, Lễ bộ xưa giờ là thiên hạ của một người, một kẻ phản bội bước vào đó chẳng khác một nỗi ô nhục. Sớm thôi, ông ta sẽ bị xử lý như những kẻ cựu thần. Bổn quan không cần thiết phải hạ mình."

Gã Tông Sư trung niên bất giác rùng hết cả mình. Gã nhanh chóng nhận lấy bức thư rồi khom mình cáo lui. Lại Chính Nhất không nói gì. Lão chậm rãi lấy thanh gỗ chặn giấy rồi rời khỏi ghế, từ tốn tiến lại giá sách gần đó, nhẹ nhàng xoay một cái bình được cố định ở góc.

Một tiếng động vang lên từ phía sau, theo đó, giá sách được tách ra, để lộ mật đạo bị che giấu.