Chương 105: Lực bất tòng tâm? Thật biết nói đùa

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 105: Lực bất tòng tâm? Thật biết nói đùa

Chương 105: Lực bất tòng tâm? Thật biết nói đùa


Tại bất cứ thời đại nào, buôn lậu vẫn luôn là vua của mọi loại ngành kinh doanh ngầm của giới thương gia. Tất nhiên, không phải thương nhân nào cũng buôn lậu, trên đời cũng không thiếu người tốt, nhưng không thể phủ nhận những mặt tối này. Chưa kể, buôn lậu còn mang về rất nhiều tiền tài của cải, nên khó mà nói nó không thu hút lòng tham của con người.

Tam công tử chỉ mới mười bảy tuổi, tính cách vẫn còn đang trong giai đoạn hình thành nên chỉ cần bị tác động nhẹ thôi là sẽ lệch lạc đi thấy rõ. Dự Niên không biết Lại Chính Nhất đã từng nuông chiều đối phương như thế nào, nhưng đến nỗi để tam công tử không thiếu tiền sa vào còn đường buôn lậu nha phiền thì hắn nghĩ lão nên xem lại tư cách làm cha của mình.

Ông chủ Hoàng là một trong số ít người đầu tư ngầm vào đường dây buôn lậu này, lão bắt đầu cũng khá lâu rồi, nhưng dạo gần đây bắt đầu muốn rút ra vì địa vị kinh doanh của lão tại thành Tương Dạ đã cao hơn ngày trước. Đành rằng một năm trở lại đây Triệu Khương và phe đối lập gây phiền phức cho lão nhưng điều đó không thể làm thay đổi địa vị của lão trong mắt bách tính được. Vì vậy, lão quyết định phủi sạch quan hệ với thế giới ngầm.

Ông chủ Hoàng đã chuẩn bị rất cặn kẽ để rút lui mà không làm phật lòng các bên, nhưng tam công tử lại nhất quyết không chịu. Bởi lão và hắn là đối tác trong thế giới buôn lậu, nếu lão xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến bản thân, vậy thì thành ra hắn sẽ thành con rối trong tay lão. So với việc cùng nhau buôn lậu, ông chủ Hoàng khi đã trong sạch sẽ dễ dàng thao túng hắn nhằm đạt nhiều lợi ích hơn trong kinh doanh.

Tam công tử không phải quá ngu, nhưng hắn quá nóng tính và thiếu suy nghĩ thấu đáo, vì vậy, ngay sau cuộc gặp bí mật, hắn đã lệnh cho tay hộ vệ trừ khử lão để bảo vệ bí mật của mình, sau đổ lỗi cho Cái Bang nhằm thu hút dư luận. Đáng tiếc, hành động đấy không ngờ đã đẩy hắn tới con đường tự hủy ngày hôm nay.

Tài sản ngầm có được từ buôn lậu bị tịch thu, tay chân bị giết sạch, có người bị chém công khai, có người lại bị xử lý âm thầm trong bóng tối. Trong khi đó, chính chủ tam công tử lại bị giam lỏng ở trong nhà, từ nay về sau khó xuất hiện lại.

Đứng ở một góc độ khách quan, Dự Niên cho rằng tam công tử này không phải dạng vừa, nhưng cùng lúc đó, hắn lại có cảm giác đằng sau đối phương còn có thêm một người khác chỉ điểm, và người đấy chắc chắn không phải ông chủ Hoàng. Bởi theo như tình báo Cái Bang truy ra được, tam công tử mới là người chủ động tiếp cận ông chủ Hoàng, không phải ngược lại.

Mà kể cũng phải, ông chủ Hoàng có thêm lá gan cũng không dại gì đi hợp tác với một thằng nhãi không sỏi sự đời như tam công tử. Nếu muốn hợp tác buôn lậu, nhiều khi lão còn chẳng thèm cân nhắc tới nhị công tử chứ đừng nói là tam công tử.

Tại tri phủ, đại công tử văn võ song toàn mới là người xứng đáng để hợp tác. Ngặt nỗi, người này chính khí đầy mình, đến Lỗ Nhất Tiếu cũng phải hạ mình năm phần khi đối mặt là hiểu. Chừng nào đại công tử vẫn còn đấy, vinh quang và niềm kiêu hãnh của nhà họ Lại vẫn sẽ trường tồn.

Có điều, ngay lúc Dự Niên tỏ rõ thắc mắc trong lòng, tình báo của Cái Bang lại chấm dứt ở đấy. Mặt sau của tờ giấy chỉ là một trang trắng tinh không chút vết mực nào. Dự Niên đã thử xem dưới ánh sáng đèn lửa, thậm chí vắt chanh lên rồi xem lại nhưng cũng không tìm ra bất cứ mật thư nào. Đồng nghĩa, tình báo đến đó là hết rồi. Hắn vẫn chưa thể biết được ai là người đã "xui dại" tam công tử đi buôn lậu.

"Thật tình, cứ đến lúc hay là lại hết…" Dự Niên lẩm bẩm trong rầu rĩ.

Có vẻ như sự việc này liên quan đến không ít bí mật của tri phủ, thậm chí là Cái Bang nên Lữ Nhược Hồ mới không nói nhiều với Dự Niên. Tất nhiên, hắn cũng không tò mò đến mức đó, chỉ là có chút bứt rứt khi bên kia cố tính lập lờ rồi lại chẳng nói thêm.

Nếu suy nghĩ một cách thấu đáo, đây có lẽ là một thủ đoạn tâm lý nhằm thôi thúc hắn tự đi lần mò bí ẩn phía sau, từ đó liền giăng một cái bẫy ra để bắt hắn phải lộ mặt thật. Suy cho cùng, mối nguy ngầm của Dự Niên lẫn Cái Bang cũng đã được giải quyết rồi, đôi bên tự dưng không còn liên quan gì tới nhau, nên từ giờ sẽ không chạm mặt hay duy trì tình báo với nhau nữa.

Cái Bang thử cách này để đảm bảo hành tung của hắn trong tương lai sao?

Cũng có thể lắm. Con người vốn dĩ là sinh vật tò mò mà. Một khi đã khơi lên lòng hiếu kỳ, mọi hành vi sẽ trở nên dễ đoán hơn bao giờ hết. Có vẻ như Dự Niên bây giờ không nên suy nghĩ theo phương hướng bình thường.

Hắn nên từ bỏ.

"… Dẫu vậy, tò mò vẫn luôn là thứ khó cưỡng." Dự Niên thầm nhủ rồi lại buông hơi thở dài. "Bứt rứt thật đấy." Hắn than thở.

Tiếp đó, hắn thiêu rụi tình báo đi, chậm rãi quay lại giường mà xếp bằng để luyện công, buông bỏ tạp niệm cũng như lòng hiếu kỳ của mình. Mục đích đã đạt được rồi, hắn không nên làm chuyện thừa thãi. An toàn của bản thân vẫn luôn là trên hết....

Trong khi đấy ở tiệm vải Hoàng Châu.

"Lỗ đại hiệp, lần này tai qua nạn khỏi, Triệu mỗ nhất định sẽ báo đáp Cái Bang."

Ngay khi pháp trường được diễn ra, hai tên lính canh trước tiệm vải Hoàng Châu đã quay trở về tri phủ, đồng nghĩa Triệu Khương và cả nhà đã an toàn. Mọi nghi án của lão đã được rửa oan, từ nay về sau có thể quay về cuộc sống bình thường.

"Ông chủ Triệu, ngài không cần khách khí, là chuyện nên làm mà thôi."

Lỗ Nhất Tiếu mỉm cười chắp tay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lão nợ Dự Niên một ân huệ "cứu mạng", kiểu gì lão cũng phải trả lại đường hoàng, nhưng vì hành tung và danh tính của hắn quá bí ẩn nên lão cũng có chút lo lắng, sợ rằng đối phương sẽ yêu cầu mình làm điều gì đó trái với lương tâm.

Mặc dù Dự Niên có liên hệ với Hoa Sơn, nhưng nên biết, võ học của hắn không giống với Hoa Sơn, nên không có gì chắc chắn tâm tính của hắn sẽ giống người Hoa Sơn. Chưa kể, tính cách của hắn quá lãnh đạm, làm lão không cách nào đoán được hắn đang suy tính những gì. May thay, hắn đã dùng ân huệ của lão vào một việc rất xứng đáng: Bảo vệ nhà họ Triệu cho tới khi tri phủ xử án xong.

Dự Niên nghĩ ngợi khá nhiều mới quyết định dùng ân huệ của Lỗ Nhất Tiếu vào chuyện này. Dù sao hắn cũng không tin tưởng tri phủ, huống hồ, bản thân nội bộ Cái Bang cũng rất phức tạp, chỉ dựa vào mỗi mình phe áo sạch và phe áo bẩn thôi đã đủ phân hóa ra rất nhiều phe phái rồi. Khi ấy, quan điểm của Cái Bang không hoàn toàn thống nhất lẫn nhau.

Đơn cử như lần Dự Niên đánh nhau với Cái Bang ở khu ổ chuột, đó là hệ quả của việc bất đồng ý kiến giữa phe áo sạch và phe áo bẩn. Vì vậy, hắn nhất quyết không để cho đám người Cái Bang này tạo ảnh hưởng xấu lên một nhà Triệu Khương. Và Lỗ Nhất Tiếu là nhân vật duy nhất hắn có thể tạm tin được.

Nói gì thì nói, người đứng đầu phe áo bẩn hiện nay chính là bang chủ Lữ Hồng Quyết. Dự Niên chưa gặp đối phương, nhưng cả Lý Trường Không và Mai Hoa Kiếm Tôn đều hết lòng tán thưởng thì có vẻ như lão là người đáng tin thật. Dự Niên sẽ tạm tin vào nhận định đấy.

Về phía ngược lại, Lỗ Nhất Tiếu dĩ nhiên không từ chối, dù sao thì bảo vệ người dân, bảo vệ lẽ phải là điều mà một đệ tử Cái Bang nên làm, cũng là đạo giang hồ cơ bản nhất mà bất cứ nhân sĩ võ lâm nào cũng phải hiểu. Vì vậy, lão mừng là Dự Niên dùng ân huệ của lão vào chuyện đó.

Tất nhiên, điều đấy cũng khiến lão cảm thấy thật xấu hổ. Nguyên lai hắn có lòng tốt như vậy, thế mà lão lại nghĩ xấu rồi. Đúng là đáng thất vọng, xem ra thời gian tới lão phải làm thêm nhiều việc thiện mới được.

"Dẫu vậy, lần này Triệu mỗ lực bất tòng tâm, Lỗ đại hiệp vẫn nên để Triệu mỗ trả ơn, như vậy Triệu mỗ mới không thẹn với lòng mình." Triệu Khương kiên trì nói.

"Có người nhờ cậy ta bảo vệ ông chủ Triệu, nếu ngài muốn tạ lễ, vậy thì ngài phải sống thật tốt, không nên phụ lòng người ta." Hết cách, Lỗ Nhất Tiếu đành nói thật.

"Có người nhờ cậy đại hiệp?"

Triệu Khương cảm thấy thật khó hiểu, nhưng không đến vài giây sau, đôi mắt lão chợt lóe sáng lên, dường như đã biết được người đấy là ai.

Lỗ Nhất Tiếu nhận ra khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, song chưa kịp thử tìm hiểu thì Triệu Khương đã nhanh chóng thay đổi chủ đề, Triệu phu nhân ở cạnh cũng theo lời của chồng mình mà liên tục khiến cho lão không thể đề cập lại chuyện đó. Hai người song kiếm hợp bích thiết đãi Lỗ Nhất Tiếu như một lời cảm ơn chân thành và đơn giản, đến nỗi lúc đi ra khỏi cửa, lão vẫn không thể mở miệng hỏi lại chuyện đấy.

"… Ông chủ Triệu đáng gờm hơn mình tưởng."

Chỉ sau một bữa tối, Lỗ Nhất Tiếu đã thay đổi quan điểm của mình về Triệu Khương. Cái gì mà "lực bất tòng tâm", chỉ cần Triệu Khương có cơ hội, nhiều khi lão cũng tự mình giải vây được cho gia đình và tiệm vải Hoàng Châu ấy chứ, cần gì Lỗ Nhất Tiếu đến bảo vệ.

Dạo bước trên đường phố một hồi, Lỗ Nhất Tiếu bất giác dừng bước chân của mình lại. Đôi mắt như sáng tỏ đêm trăng. Lão mỉm cười nhìn lại con đường đông đúc ở sau lưng.

Ra vậy, ông ta biết người nhờ cậy mình là ai.