Chương 104: Kết cục

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 104: Kết cục

Chương 104: Kết cục


"Gõ búa xuống đất là hiệu lệnh cơ đấy."

Ngay khi Hãn Tự Tại di chuyển, Dự Niên cũng rời khỏi chỗ ẩn nấp để đi theo lão. Tất nhiên, hắn chưa bao giờ buông lỏng Quy Tức Công, bởi hắn cảm nhận được một nguồn nhiệt lượng rất lớn đến từ người đối diện Hãn Tự Tại. Vừa hay, nguồn nhiệt lượng đó tương xứng với nguồn nhiệt lượng mà hắn cảm nhận được ở trong tri phủ mấy hôm trước.

"Có như vậy mới bảo vệ được danh tính của ngươi. Ngươi còn sống ở đấy một quãng thời gian dài nên bớt càm ràm đi." Hãn Tự Tại không khách khí đáp lại.

"Vậy người ông chủ gặp là ai vậy?" Dự Niên tò mò.

"Tri phủ Lại Chính Nhất." Lão đáp ngay tức khắc. "Ngươi nên cẩn thận với ông ta. So với mấy quan lại trong triều, ông ta là kẻ khó lường ngang mấy tên thị lang, thượng thư."

Nghe vậy, Dự Niên không khỏi giật mình. Đại Khánh không có luật nào cấm quan lại luyện võ, nhưng cũng chẳng khuyến khích. Bởi thời đại loạn chiến đã qua, không một vị vua nào mong muốn thần tử của mình sở hữu thực lực ảnh hưởng đến triều chính. Nhưng kể cả thế, Lại Chính Nhất vẫn quyết tâm luyện võ. Vậy ra đấy là lý do lão từ chối đến kinh thành nhậm chức.

"… Luyện đến tầm Đại Tông Sư luôn thì cũng kinh dị đấy." Dự Niên cười khan.

"Ngươi biết trước rồi sao?" Hãn Tự Tại hơi bất ngờ, lão cứ ngỡ sẽ nhận được một biểu hiện kinh ngạc hơn như thế này.

Dự Niên nhún vai rồi kể lại chuyện đột nhập tri phủ mấy hôm trước cho lão nghe. Đồng thời cũng hỏi lão tại sao đã biết Lại Chính Nhất là Đại Tông Sư rồi mà vẫn bảo hắn đến tri phủ điều tra xác của ông chủ Hoàng. Lúc này, lão lại bật cười thành tiếng.

"Võ công của Lại Chính Nhất không toàn vẹn nên mỗi lần đến chu kỳ luyện công, ông ta bắt buộc rời khỏi thành cùng hai thuộc hạ của mình. Tất nhiên, chỉ có ta mới biết được chuyện đấy mà thôi. Ngươi nhớ giữ bí mật, không thì tháng ngày sau phiền phức lắm."

Dự Niên gật đầu. Không bàn đến việc Lại Chính Nhất là Đại Tông Sư ngầm, hắn cũng chẳng muốn dính dáng đến quan lại. Huống hồ, Lại Chính Nhất đã cố tình giấu mình sâu như thế thì chắc chắn có lòng bất chính. Người nguy hiểm thế thì hắn lại càng phải tránh xa hơn. Có vẻ như hắn không thể lấy thẻ bài thông hành lúc còn ở thành Tương Dạ này rồi.

Mặt khác, Dự Niên không quên lời nhắc nhở của Hãn Tự Tại, Lại Chính Nhất cáo già ngang ngửa với nhóm thị lang, thượng thư của kinh thành. Ông nội hắn cũng chỉ là thượng thư mà thôi, điều đó đồng nghĩa Lại Chính Nhất là một tên có thể sánh ngang với ông ấy. Dự Niên không muốn đối mặt với kiểu người thế này đâu.

"Ta sẽ lưu ý. Có điều ông chủ này, ông tính đi đâu vậy?"

"Càng ít người biết càng tốt. Ngươi chưa đủ mạnh để giữ bí mật nên thôi đừng biết thì hơn." Hãn Tự Tại vỗ vai Dự Niên. "Những gì cần dạy ngươi ta cũng dạy hết rồi, phát huy tốt hay không phụ thuộc vào sự chăm chỉ của ngươi. Lần tới gặp mặt, tốt nhất người đừng nên để lộ tay nghề què quặt cho ta thấy." Rồi lão bóp vai Dự Niên thật mạnh. Thay vì khích lệ, lão trực tiếp uy hiếp hắn. Đúng chuẩn tính cách khó ưa của lão rồi.

"… Ta sẽ ráng." Dự Niên gỡ tay lão ra rồi đáp lại.

Trông thấy hắn gỡ tay mình dễ dàng như vậy, Hãn Tự Tại không khỏi khen một tiếng ở trong lòng. Xem ra quá trình luyện võ với Mai Hoa Kiếm Tôn đã có kết quả nhất định. Tương lai của hắn xem như không xán lạn thì kiểu gì cũng hơn khối người.

"Tiềm lực của ngươi cao, nên đừng làm ta thất vọng. Nếu ngươi đáp ứng đủ kỳ vọng của ta, ta sẽ cho ngươi một phần thưởng xứng đáng." Hãn Tự Tại nói.

"Tự nhiên nhiệt tình quá vậy?" Dự Niên bất giác lui ra sau một bước.

Hãn Tự Tại lập tức đen mặt lại. Thật không ngờ lòng tốt của lão lại bị đối xử theo cách này, biết thế lão đừng tốt với hắn làm gì cho mệt. Cơ mà đã nói ra rồi nên lão không thể rút lời về.

"Ngươi nghĩ thế nào cũng được. Có cố gắng tự khắc có thành quả xứng đáng."

Nói xong, Hãn Tự Tại một lần nữa đập vào vai hắn rồi quay lưng rời đi. Lão không nói một lời chào nào cả, bởi lão tin bọn hắn sẽ gặp lại nhau. Có điều, vừa đi được mười bước, một lời chào bằng tiếng Phạn đột nhiên vang lên.

"Gặp lại sau, ông chủ!"

Hãn Tự Tại quay người lại ngay tức khắc, đôi mắt mở to khó mà tin được. Với biểu hiện đấy của lão, Dự Niên biết chắc lão là con dân của Thần Quốc Vệ Đà rồi. Dẫu vậy, hắn cũng chỉ xác nhận thôi chứ không có ý gì. Ngoại trừ vẫy tay hẹn gặp lại, hắn chẳng làm thêm gì cả.

Thấy vậy, Hãn Tự Tại cũng chỉ việc thở dài rồi xua tay đuổi người. Lâu lắm mới nghe lại được tiếng mẹ đẻ nên nội tâm lão khá vui, song vẫn không hiểu nổi làm sao hắn biết được tiếng Phạn. Mai Hoa Kiếm Tôn biết thân phận của lão nhưng cũng chẳng học nổi tiếng Phạn.

Dù sao nó cũng khó học và hệ thống ngôn ngữ của nó cũng khác hoàn toàn với ngôn ngữ phổ biến của Đại Khánh hiện nay, trừ phi…

"… Hay thằng bé xuất thân từ danh gia vọng tộc?" Hãn Tự Tại suy đoán trong lòng.

Tiếng Phạn là ngôn ngữ chính tại Vệ Đà, nhưng nó cũng là ngôn ngữ mà chỉ những quý tộc của các quốc gia khác mới đủ sức tiếp cận. Dù sao thần quốc cũng là quốc gia lớn mạnh cả về kinh tế, chính trị và quân sự, nên các quốc gia xung quanh kiểu gì cũng sẽ tìm cách giao thương. Mà điều kiện tiên quyết nhất chính là phải biết ngôn ngữ.

Dự Niên còn rất nhỏ, nên Hãn Tự Tại khó mà tin nổi hắn thạo tiếng Phạn nhanh như thế. Tuy rằng cách phát âm vẫn chưa thể giống dân bản địa, nhưng với người ngoài mà nói, hắn đã nói rất rõ từ. Với một đứa trẻ, đấy gần như là chuyện không tưởng.

"Đáng tiếc, bây giờ mình phải đi rồi, không thì cũng có hứng thú với câu chuyện của nó."

Hãn Tự Tại thở dài trong lòng, sau cũng đưa tay lên vẫy chào rất nhiệt tình. Phải, rất nhiệt tình, không phải cố gắng miễn cưỡng nồng nhiệt cho Dự Niên xem.

Không thấy Hãn Tự Tại nổi giận hay quay lại, Dự Niên có chút hơi thất vọng, nhưng thôi, lão cũng ngầm xác nhận thân phận con dân Vệ Đà với hắn rồi, nên ngày sau hắn có thể tìm đến lão để tìm kiếm thêm thông tin liên quan đến thần quốc.

Dự Niên vẫy tay chào lão cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của lão nữa.

Một khoảng lặng chợt thoáng qua. Dự Niên bất giác đặt tay lên ngực để bình tâm mình lại. Tất nhiên, vì hàn khí nội sinh nên hắn không bồi hồi là bao. Dẫu vậy, hắn vẫn cảm thấy buồn, bởi những người ở cạnh hắn đang dần dần xa cách hắn hơn. Mới đầu thì rất đông đủ, nhưng rồi ai nấy cũng rời đi. Không bàn đến ông bà hắn đã ra đi thật sự, thì Mai Hoa Kiếm Tôn bây giờ cũng đã ở phương nam, và Hãn Tự Tại giờ sẽ không biết ở phương trời nào.

Chậm rãi nhắm mắt mình lại, Dự Niên nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình rồi quay trở về thành Tương Dạ để thu thập tàn cuộc. Tay hộ vệ đã bị giết, cả môn phái phía sau lại bị bắt lên hết pháp trường, Lại Chính Nhất chỉ cần nói thêm vài ba câu nữa thì sự việc của ông chủ Hoàng sẽ kết thúc tại đây. Tuy nhiên, thứ Dự Niên cần biết là động cơ ở phía sau, mà lúc này, e rằng Cái Bang đã tra ra hết mọi thứ....

"Thiếu gia, ngài về sớm vậy sao?"

Vừa thấy mặt Dự Niên ở con hẻm nằm phía sau thanh lâu, chưởng quầy không khỏi bất ngờ.

"Binh lính cũng lui rồi, ta cần gì ở ngoài nữa." Dự Niên cười khẽ.

Vì biết rõ Lại Chính Nhất đã tìm ra tay hộ vệ rồi nên chẳng có lý gì lão phải để binh lính tốn thêm thời gian đi tìm. Nếu lão vẫn để như thế thì Dự Niên bắt buộc phải nghi ngờ động cơ phía sau.

Chưởng quầy gật đầu. Đúng là thiếu gia nhà lão nói không sai, nên lão chẳng cần phải nói thêm làm gì. Vấn đề chính hiện thời là trong tay lão có tình báo mới, và lão nghĩ cần phải báo gấp.

Sau khi đưa cho Dự Niên, chưởng quầy lập tức quay lại vào trong để tiếp tục công việc. Hắn cũng không có gì cần nhờ lão nữa, nên chỉ việc nhận lấy tình báo rồi quay về phòng để xem. Không ngoài dự đoán, là Cái Bang gửi tới.

Ngay thời điểm biết được tam công tử là hung thủ sát hại ông chủ Hoàng, Cái Bang liền dồn hết toàn lực để vạch lá tìm sâu. Và khi quyết định làm thế, bọn họ thực sự tìm ra được vài thứ rất hay ho, đến độ Dự Niên cũng hiểu tại sao Lại Chính Nhất lại hành động nhanh như thế rồi.

Nha phiến.

Tam công tử dính dáng tới đường dây buôn lậu nha phiến, mặt hàng đứng đầu trong danh sách hàng cấm của Đại Khánh hiện nay. Bất kỳ ai dính vào nó, cho dù có là khai thần công thần thì cũng phải lãnh án tử ngay và luôn.

Chưa kể, con cái đã dính tới nha phiền thì đường công danh của Lại Chính Nhất sẽ bị ảnh hưởng cực nặng. Cho nên lão không thể ngồi yên được nữa.