[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 559: Phong Thiên

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 559: Phong Thiên

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 559: Phong Thiên

Trong lúc Sở lão đại chiến với Song Long Chí Tôn, Thanh Lân dùng sức một mình đối chọi Tam Thiên Vương thì phía bên này Tạ Thiên Dương cũng đã giao thủ cùng Nam Cung Vạn Thông.

Tạ Thiên Dương vũ động, kiếm mang bay lượn xung quanh tựa như chém trời bổ đất hướng thẳng địch thủ mà trùng kích. Mỗi chiêu đều ẩn chứa lực lượng Phong Thiên Kiếm Đạo cực kỳ cường đại.

Vậy mà, đứng trước thế công như vũ bão của ông, Nam Cung Vạn Thông vẫn luôn vô cùng bình thản. Hai chân hắn đạp không, thân thể liền hóa thành thiểm quang chỉ còn nhìn ra tàn ảnh đan xen giữa kiếm mang trùng trùng điệp điệp.

Bởi vì đây là lần đầu tiên giao thủ, Tạ Thiên Dương không dám áp sát quá gần nên toàn đứng từ xa phát ra kiếm khí. Đây chính là phương thức chiến đấu chắc ăn, xác định được đối phương nông sâu tới đâu để kịp thời nghĩ ra phương pháp đối phó.

Nhưng mà, kinh nghiệm của Tạ Thiên Dương dù phong phú tới đâu cũng chẳng thể nào so bì được với ánh mắt nhìn xa trông rộng của Nam Cung Vạn Thông. Vừa mới bắt đầu, hắn đã nhìn ra dụng ý của ông nên mỗi giây mỗi khắc đều một mực thi triển bộ pháp đến gần, dùng phương thức cận chiến đánh nhau.

Không thể không nói, thực lực của Nam Cung Vạn Thông cực kỳ cao cường, chỉ riêng bộ pháp đã rất ảo diệu, dù Tạ Thiên Dương dùng thần thức quan sát nhưng cũng khó lòng nhận ra chân thân của hắn ở nơi nào.

Đang lúc Tạ Thiên Dương liên tục lùi ra sau giữ khoảng cách, từ trong vô số kiếm khí mà ông đánh bỗng phi ra một đạo kiếm mang màu lam. Những nơi mà nó đi qua, đòn tấn công của ông tựa hồ bị chém đứt làm hai.

"Sao có thể?"

Tốc độ của kiếm mang cực kỳ nhanh, ngay cả Tạ Thiên Dương cũng chỉ kịp kinh ngạc hô lên một tiếng thì trước ngực đã xuất hiện một đường cắt sâu đến nửa phân.

Vội vàng lùi ra phía sau càng xa, trên trán Tạ Thiên Dương lúc này đã dày đặc mồ hôi. Phải biết vừa rồi, kiếm mang kia đã bị vô số kiếm ý của ông bào mòn nhưng uy lực nhìn qua không hề suy giảm. Cả hai đều sử dụng Phong Thiên Kiếm Đạo, chỉ cần lấy kết quả vừa rồi so sánh liền đã phân ra cao thấp.

Nam Cung Vạn Thông sau khi đánh ra một kích tạm gọi là thất bại cũng đồng thời ngừng thân vận động, ánh mắt tĩnh lặng như nước không hề lộ bất kỳ biểu cảm gì nhìn về phía Tạ Thiên Dương.

"Đã quá lâu không động thủ, đòn đánh dù mạnh cũng mất đi độ chính xác vốn có." Nam Cung Vạn Thông nhàn nhạt nói ra một câu.
Ở bên này, Tạ Thiên Dương nhíu mày, nhìn tổng thể Nam Cung Vạn Thông một lần nữa. Từ căn cốt của đối phương cho thấy, vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc có tuổi còn rất trẻ nhưng vì sao kiếm giải về Phong Thiên Kiếm Đạo lại thâm sâu đến như vậy.
Một đòn kia của Nam Cung Vạn Thông ẩn chứa lực lượng thôn phệ tinh không cực kỳ kinh khủng, gần như vạn vật gặp phải nó đều hóa thành một dạng hư vô, chẳng còn chút ý nghĩa nào tồn tại. Đây chính là cảnh giới mà Tạ Thiên Dương vẫn luôn luôn theo đuổi.

Cả đời này ông chỉ thấy qua hai người làm được. Một là Lãnh Thiên Sinh, người sáng lập Kiếm Thần Tông, kẻ còn lại không ai khác ngoại trừ Bất Bại Thiên Tôn, ngay cả Tam Thiên Vương cũng chẳng thể làm được, vậy mà Nam Cung Vạn Thông có thể. Điều này chứng minh ngộ tính của vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc vô cùng cường đại mà thôi.

Dường như nhận ra suy nghĩ từ vẻ mặt đăm chiêu của Tạ Thiên Dương, Nam Cung Vạn Thông bật cười lên tiếng: "Thật không ngờ năm ấy vây quét Kiếm Thần Tông, chúng ta lại còn để xổng mất vài kẻ có tiền đồ để rồi hậu nhân của chúng lần nữa xuất thế báo thù. Bất quá cũng chẳng sao, một khi thống nhất ngũ châu, bản thừa tướng sẽ đích thân cho người truy sát triệt để, tránh cho ‘dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh’."

"Vây quét? Ngươi…Ngươi không phải là người ở thời đại này?" Tạ Thiên Dương như nhìn ra manh mối bên trong, thân thể không tự chủ run rẩy, đến cả lời nói đều không được liền mạch.

Rất rõ ràng, sự kiện vây quét Kiếm Thần Tông đã xảy ra cách đây mấy vạn năm nhưng Nam Cung Vạn Thông không dùng là tiền nhân, lời nói ý như bảo bản thân hắn từng có mặt ở đó. Điều này chỉ có thể chúng minh trước mặt Tạ Thiên Dương là một lão quái vật vạn tuổi.

"Cũng không thể nói như thế. Ngươi phải nói chính xác là linh hồn của ta không phải ở thời đại này." Nam Cung Vạn Thông không mặn không nhạt đáp lời.

"Ngươi đã đoạt xá trùng sinh?"

Đúng vậy, ngoại trừ lý do này, Tạ Thiên Dương không còn bất cứ cách nào để giải thích. Chỉ có đoạt xá trùng sinh thì niên đại của hắn dù nhỏ nhưng một khi linh hồn quen được cơ thể mới liền có thể tu luyện, lấy lại tu vi ban đầu, thậm chí là cường đại hơn nếu căn cơ tốt.

"Xem như ngươi còn có chút đầu óc. Năm xưa bản thừa tướng là đệ tử của Bất Bại Thiên Tôn nhưng vì mệnh yểu đành phải đoạt xá trùng sinh. Bất quá, những cơ thể tìm được đều có căn cơ thấp kém nên sư phụ luôn không chấp nhận, mãi đến khi Nam Cung Vạn Thông ra đời, ta mới có thể chính thức sống lại. Trong thời gian kia, ta đã ở cùng một chỗ với sư phụ, cùng nhau tìm hiểu Phong Thiên Kiếm Đạo đồng thời nghiên cứu nhân tâm để lúc phục sinh bắt đầu cùng ngài ấy tiến hành đại nghiệp thống nhất ngũ châu."

Nghe thấy lời này, Tạ Thiên Dương xem như đã hiểu ra toàn bộ. Bất Bại Thiên Tôn đối với Nam Cung Vạn Thông chiếu cố có thừa, vì vậy mà khi vừa phục sinh, vị thừa tướng này lựa chọn trở thành quân sư thay vì thanh thần kiếm tắm máu. Dù gì thì một cường quốc không phải chỉ có thực lực mà còn tầm nhìn. Cho nên dù tu vi có lần nữa khôi phục và tăng cao thì hắn vẫn luôn duy trì điệu thấp, tận lực phát huy bộ óc của mình vì đại nghiệp.

"Cũng xem như khai sáng cho ngươi rõ để không trở thành quỷ hồ đồ. Hiện tại bản thừa tướng có hai lựa chọn. Nói ra nơi ẩn nấp của tàn đảng Kiếm Thần Tông, đợi sau khi giết ngươi ta liền mang theo bọn chúng bồi cùng để bớt cô đơn hoặc là đợi đánh cho ngươi tàn phế rồi từ từ tra khảo"

"Ta chọn cách thứ ba. Giết chết ngươi tại đây, vì Kiếm Thần Tông báo thù."

Tạ Thiên Dương nắm chặt trường kiếm, không sợ chút nào phất lên. Lam quang hội tụ nhất thời bay thẳng lên không trung. Tại đỉnh đầu của ông, mây đen vờn quanh, lấy trung tâm là quang trụ rực rỡ kia mà hình thành một vòng xoáy, khí lưu cọ sát với không khí làm xuất hiện tia lửa trợ uy.

Một nơi khác, tại mảnh đại lục lơ lửng phía trên Thiên Ma Cấm Địa, linh hồn của Lãnh Thiên Sinh đang một tay chỉ thiên, khóe miệng không ngừng lẩm bẩm những âm thanh khó hiểu. Chỉ thấy sau lưng ông chợt hiện ra hắc động, Phong Thiên Lĩnh Vực vừa hiện đã phóng thích ra một đoàn quang thiểm đâm thẳng lên bầu trời rồi biến mất.

"Thiên Dương, xem ra trận chiến của ngươi diễn ra vô cùng khó khăn." Lãnh Thiên Sinh lẩm bẩm vài tiếng, thân ảnh vốn dĩ ngưng thực lại lần nữa trở nên mờ nhạt, tùy thời liền sẽ biến mất.
Ở phía bên này, qua ba tức sau, quang trụ cuối cùng mới dừng lại nhưng điểm sáng tại tâm vòng xoáy vẫn còn. Nơi đó, một thanh cự kiếm xưa bỗng nhiên hiện ra, trên lưỡi kiếm nổi lên hàng loạt hoa văn kỳ dị phóng thích hơi thở cổ xưa.

Nhìn quang ảnh khủng bố vừa mới xuất hiện, gương mặt Tạ Thiên Dương mặc dù trắng bệch nhưng vẫn rất hài lòng nói ra: "Tình thế khẩn cấp, không thể không mượn lực lượng của lão tổ."

Đúng thế, Tạ Thiên Dương chính là mượn nhờ Lãnh Thiên Sinh giúp đỡ để đổi lấy một kích khủng bố này. Ông cũng hiểu, sau khi phóng thích, lão tổ nhất định sẽ hao tổn không ít tinh nguyên và cần thời gian khôi phục nhưng vì hiện tại, Nam Cung Vạn Thông chính là bức tường cuối cùng, chỉ có đánh bại hắn thì Trung châu mới xem như bị phá hủy. Ông chính vì muốn báo thù, cũng là cho Kiếm Thần Tông cơ hội lần nữa xuất thế nên mới phải làm như vậy.

Vốn dĩ, Tạ Thiên Dương có thể mượn nhờ lực lượng của Thải Lân hoặc Trác Phàm, có điều bản thân ông không thích nương tựa như vậy. Mặt khác, cũng không có gì đảm bảo một khi bọn họ ra tay liền có thể hạ sát được Nam Cung Vạn Thông. Dù sao từ nãy đến giờ, vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc kia chưa từng dùng toàn lực một lần nào.

Ở bên này, Nam Cung Vạn Thông nhìn lên thanh cự kiếm cổ xưa kia, tâm thần khó tránh khỏi một trận run rẩy. Hình dạng của nó trong ký ức của hắn tựa hồ vô cùng mới mẻ. Nhớ năm ấy, sư phụ của hắn lựa chọn bán đứng huynh đệ của mình cướp đi Phong Thiên Kiếm đã thầm âm Lãnh Thiên Sinh một chiêu. Mặc dù là thế, hai bên vẫn nổi lên một trận đại chiến như phiên giang đảo hải, và một đòn trước mặt này cũng là đại chiêu mạnh nhất làm Bất Bại Thiên Tôn đang chiếm thượng phong bị thương nặng.

Không dám chậm trễ, Nam Cung Vạn Thông đồng dạng đưa tay kết ấn, miệng niệm khẩu quyết.

"Một chiêu này, bản thừa tướng cũng biết."

Song chỉ khép lại phất lên cao, Nam Cung Vạn Thông cũng phóng thích một đoàn lam quang rực rỡ lên bầu trời. Từ trong vòng xoáy hỗn độn nhất thời lao ra một thanh cự kiếm màu xanh xen lẫn chút ít quang điểm ngưng tụ giống như mặt biển đang phản chiếu ánh sáng.

"Phong Thiên Kiếm Đạo – Phong Thiên!"

"Phong Thiên Kiếm Đạo – Phong Thiên!"

Cả Tạ Thiên Dương và Nam Cung Vạn Thông chẳng phân biệt trước sau hét lớn. Chỉ thấy ngay khi kiếm cùng chỉ hạ xuống, hai thanh cự kiếm với lực lượng khủng bố đã lập tức lao vào nhau không ngừng cọ sát.

Cách đó không xa, Thanh Lân một chiêu đánh lui Tam Thiên Vương sau đó liếc mắt ao ước nhìn sang, chiến ý trong mắt lúc này vẫn chưa hề giảm đi. Bất quá hắn biết hiện tại không phải lúc để tranh giành đối thủ với Sở lão, dù sao thì thực lực của ba người này hợp lại cũng đã rất vừa tay rồi.

Chậm rãi đưa tay lên, toàn thân Thải Lân lập tức nổi lên hào quang bảy sắc. Chỉ thấy không gian nơi Tạ Thiên Dương cùng Nam Cung Vạn Thông đánh nhau liền nháy mắt bị phong bế. Toàn bộ nhưng dư chấn và âm ba từ hai đòn sát chiêu kia lan ra đều không ảnh hưởng đến chiến trường xung quanh.

Thấy thế, Tam Thiên Vương hung hăng nuốt một ngụm nước bọt nhìn sang thiếu nữ giữa trời. Nếu như vừa nãy nàng cũng tham chiến, chẳng phải cả ba đã bại trận từ sớm hay sao?