[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 563: Nhân Thiên Hợp Nhất

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 563: Nhân Thiên Hợp Nhất

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 563: Nhân Thiên Hợp Nhất

"Xem ra không thể dùng lĩnh vực. Vậy thì chỉ đành dùng kiếm đạo đối phó thôi." Nam Cung Kinh Thiên vừa nghĩ vừa cầm Phong Thiên Kiếm xông tới. Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, ông có thể nhận ra Thải Lân chỉ có thể mạnh công kích từ xa, chỉ cần đến gần dùng cận chiến đánh nhau là có thể chiếm được tiên cơ.

Nói là làm, Nam Cung Kinh Thiên tức tốc sử dụng bộ pháp đi tới. Kết hợp với thực lực vượt bậc của mình, ông gần như chớp mắt đi tới đem Phong Thiên Kiếm được bao bọc bởi lực lượng thôn phệ chém ra.

Bất quá, tại thời khắc lưỡi kiếm còn cách Thải Lân nửa tấc, thân thể nàng đột ngột trở nên trong suốt rồi hóa thành một đoàn khói trắng bốc lên.

Nam Cung Kinh Thiên còn chưa kịp kinh ngạc thì đã cảm nhận được uy hiếp đằng sau. Không đủ thời gian quay lại, ông đưa tả thủ nắm lấy vồ lấy hư vô, chỉ thấy không gian lập tức vặn vẹo, bốn viên hỏa cầu gần như ngay chớp mắt bị dập tắt.

Thế nhưng để Nam Cung Kinh Thiên không ngờ tới, những quang cầu rực rỡ kia chỉ là đồ vật che mắt.

Thải Lân nói thế nào cũng là Thất Thải Thôn Thiên Mãng chưởng khống nguyên tố. Nếu vị Bất Bại Thiên Tôn kia có thể tác động một chút đến không gian thì nàng lại càng làm tốt hơn.

Nam Cung Kinh Thiên đang điều khiển không gian bỗng nhiên mất đi liên hệ, hư vô vặn vẹo nhất thời trở về trạng thái nguyên bản. Chẳng những thế, giấu đằng sau ấy là ba thanh băng châm được Thải Lân cẩn thận dùng lực lượng nguyên tố che giấu rất kỹ, đến cả khí tức cũng hoàn toàn không có.

Vị Bất Bại Thiên Tôn chỉ mơ hồ nhìn thấy một ít hư điểm bị bẻ cong nhưng không dám khinh thường chút nào. Ông đem Phong Thiên Kiếm hoành ngang, thân thể hạ thấp toàn lực ứng phó.

"Keng!"

Một tiếng thanh thúy vang lên, Nam Cung Kinh Thiên bị lực lượng cường đại cứ như thái sơn áp đỉnh đánh tới nên nhất thời lui về phía sau nửa thước, mặt đất theo đó cũng xuất hiện hai rãnh sâu.
Nhìn một màn này, bất kỳ ai đứng ở ngoài quan sát cũng đều phải trợn tròn mắt. Lão giả cầm kiếm kia là ai? Đường đường là Bất Bại Thiên Tôn, nhân loại cường đại nhất vậy mà lúc này bị một thiếu nữ nhìn qua còn rất trẻ áp chế.

"Không thể nào? Ngài ấy vậy mà thua nữ tử kia nửa thức?" Phong Thiên Vương kinh hãi nên lời.

Nam Cung Vạn Thông nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt lộ ra mấy phần cứng đờ. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền khôi phục vẻ bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, Thiên Tôn vẫn còn chưa đánh hết sức đâu?"

"Thừa tướng, có phải ngươi nhìn nhầm hay không? Dường như Thiên Tôn không thể dùng lĩnh vực, giống như bị nữ tử kia áp chế mới đúng." Liệt Thiên Vương lên tiếng.

"Cứ tiếp tục xem đi." Nam Cung Vạn Thông không đám, ánh mắt lộ ra tinh quang nói.

Một đòn giành được chút thượng phong nhưng Thải Lân không hề có dấu hiệu thả lỏng bởi vì đối phương mang cho nàng một cảm giác thâm sâu khó lường. Hào quang bảy sắc càng thêm rực rỡ, chỉ thấy xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện vô số quang cầu xen lẫn tử lôi hung hãn bạo tạc. Chậm rãi đưa tay lên nắm lại, một tầng hào quang có chút trong suốt nhất thời hiện ra đem toàn bộ lửa và lôi áp súc vào không gian bên trong sau đó rơi vào ngọc thủ của nàng.

Hít sâu một hơi, gương mặt Nam Cung Kinh Thiên liền trở nên ngưng trọng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đối mặt với Viêm Sư tại Bắc châu ông lộ ra bộ dạng như vậy. Trong mắt ông, Thải Lân so với đầu sư tử rực lửa kia còn lợi hại hơn mấy phần. Ít nhất thì Phần Thiên Sư Vương không có khả năng áp súc ngọn lửa một cách triệt để như thế. Đừng nhìn viên cầu đẹp đẽ kia mà khinh thường, một khi nó phát nổ, ngay cả ông nếu không cẩn thận đối đãi cũng khó lòng mà toàn mạng.

Hai tay cầm chặt chuôi Phong Thiên Kiếm, đôi mắt Nam Cung Kinh Thiên lóe lên tinh quang rực rỡ. Từng đợt khí lưu chấn động dưới chân, phong cương mang theo kiếm ý cắt ngang mặt đất tạo thành vô số rãnh sâu. Xung quanh ông, mọi thứ giống như trở nên nặng hơn, dưới chân dần dần hình thành một cái hố to.

Một cột hắc quang xen lẫn xích mang nhất thời từ Phong Thiên Kiếm phóng thẳng lên trời, lưỡi kiếm theo đó biến lớn đến chục lần. Khí tức kinh khủng điên cuồng khuếch trương khiến mọi người không thể không lùi lại phía sau, dùng nguyên lực tiến hành hộ thể.

"Nhân Thiên Hợp Nhất hoàn hảo!" Tạ Thiên Dương run giọng nói. Đây chính là cảnh giới tối cao và cũng là mục tiêu mà ông hướng tới. Có điều trải qua thời gian trăm năm nghiên cứu Phong Thiên Kiếm Đạo nhưng vì thiên tư hạn chế nên ông chưa từng chạm tới ngưỡng cửa ấy lần nào.

Tạ Thiên Dương từng nghe Lãnh Thiên Sinh nói, chỉ khi tu giả luyện đến cảnh giới Nhân Thiên Hợp Nhất mới có hi vọng đột phá Quy nguyên cảnh.

"Chẳng lẽ bởi vì hoàn toàn nắm giữ cảnh giới này cho nên Nam Cung Kinh Thiên mới không chết?" Tạ Thiên Dương nghĩ thầm.
Cùng lúc đó, đám người Nam Cung Vạn Thông cực kỳ hưng phấn, thân thể run rẩy không ngừng. Hiển nhiên lực lượng của Bất Bại Thiên Tôn càng mạnh thì cơ hội lật ngược thế cờ sẽ càng lớn.
Linh thú khác với nhân loại, không cần tu luyện quá nhiều nhưng thực lực vẫn sẽ tăng lên dần dần. Có điều thời gian một trăm năm vẫn không đủ để Thải Lân hoàn toàn thuế biến. Chưa kể đây là vị diện cấp thấp, linh khí trời đất đều bị hạn chế rất nhiều dẫn tới tốc độ trưởng thành của nàng cũng chậm lại.

Thải Lân tựa hồ cũng có chút kiêng kỵ, trên trán bất giác nổi lên một giọt mồ hôi lạnh. Tuy thực lực của nàng tiến bộ rất nhanh nhưng vẫn chưa đạt tới cấp bậc đỉnh phong của phàm giai này.
"Thải cô nương xin cẩn thận. Bất Bại Thiên Tôn chuẩn bị sử dụng Bộc Vân Tứ Tuyệt thức thứ hai – Phá Thiên. Có được Nhân Thiên Hợp Nhất, hắn hoàn toàn có thể biến chiêu sang Tuyệt Thức – Nhất Kiếm Nhập Hồn."

Tạ Thiên Dương vừa mới mơ hồ tỉnh dậy, thấy cảnh này liền vội vàng cảnh tỉnh. Thải Lân hơi hơi gật đầu. Thần thức được phóng thích tới cực đại, đến mức các loại nguyên tố ở xung quanh dù là nhỏ nhất cũng được nàng cảm nhận rõ ràng.

Phía bên kia, Nam Cung Kinh Thiên cũng cảm nhận được lực lượng tinh thần kinh người của Thải Lân nhưng không hề đổi sắc. Toàn thân bốc lên hàn khí, ông hơi hạ thấp trọng tâm, không gian chấn động càng thêm dữ dội.

Bộc Vân Tứ Tuyệt thức thứ hai – Phá Thiên!

Hắc Kiếm khủng bố mạnh mẽ bổ xuống mang theo lực lượng thôn thiên. Kiếm khí tung hoành khắp bốn phương tám hướng chấn nát mọi thứ gặp phải trên đường. Cũng may là động tĩnh nơi này quá lớn, đám tu giả kiến hôi ban đầu còn đứng làm quần chúng bây giờ đã chẳng thấy tăm hơi.

Vô số nhà dần bởi vì kiếm khí đi qua mà bị chém thành nghìn mảnh. Tại nơi Nam Cung Kinh Thiên xuất chiêu, mặt đất bị tách ra thành một cái hạp cốc sâu không thấy đáy nhanh chóng lan rộng thẳng hướng tới trước người Thải lân nhưng chưa từng có dấu hiệu ngừng lại.

Nhìn kiếm mang sắc bén trên đỉnh đầu, Thải Lân vội vàng chắp tay ném ra hai viên quang cầu vừa mới áp súc. Giữa không trung, chúng liên tục cọ sát lẫn nhau ngày một gay gắt. Cho tới khi hắc kiếm khủng bố chạm vào liền bị chém đứt.

Cũng ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ nguyên tố hỏa và lôi bị ép lại bên trong giống như được giải thoát hung hãn bạo phát. Một chuỗi âm thanh liên hoàn nổ ra, mọi thứ bị kiếm khí chém đứt lập tức hóa thành tro bụi.

Thanh Lân nhìn hỏa tức xông tới, cánh tay nổi đầy lân phiến lộ ra hồng mang.

Kỳ Lân Bá Quyền – Chấn Thiên Khung.

Một đấm đứt cả không gian, Thanh Lân thành công đem toàn bộ dư chấn chặn lại tránh cho Sở lão và Tạ Thiên Dương đang bất tỉnh bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, đám người Tử Huyên và Nam Cung Vạn Thông lại chẳng được may mắn như thế. Bọn họ bởi vì trọng thương từ trước, khả năng phòng thủ bị giảm mạnh nên đồng loạt chấn bay ra phía sau thổ huyết.

"Mau đứng đằng sau vị công tử kia."

Thông minh nhất thời, Nạp Lan Thần vội vàng la lớn, cố gắng nén đau chạy tới sau lưng Thanh Lân. Huynh đệ Công Tôn Thượng Quang và phu thê Tử Huyên thấy thế cũng bất chấp mặt mũi làm theo.

Đường đường là những nhân vật đứng đầu một châu bây giờ phải đứng sau lưng để nhận bảo hộ từ người khác. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài có lẽ sẽ trở thành trò cười của thiên hạ. Bất quá, thà bị đàm tiếu còn hơn mất mạng, dù sao các châu đều còn cần bọn họ trấn thủ.

Thanh Lân dường như cũng chẳng để tâm đến đám người phía sau lưng mình. Ngay khi cản trở dư chấn, hắn liền đứng thẳng người, ánh mắt tập trung quan sát kết quả.

Bên trong tâm chấn, kiếm khí bay lượn chém đứt vạn vật, ngọn lửa vẫn đang cháy lên rực rỡ, thập nhị trọng tử lôi giống như lôi đình vạn quân đánh xuống mặt đất tàn phá mọi thứ xung quanh.
Cứ như thế, một vùng đất vốn dĩ trù phú ngay lập tức biến thành phế tích mà hai nhân vật gây ra thảm họa này đều bị cuốn vào bên trong không rõ tình hình ra sao.

"Bộc Vân Tứ Tuyệt – Tuyệt Thức – Nhất Kiếm Nhập Hồn!"
Nam Cung Kinh Thiên dùng thần thức cảm nhận được Thải Lân vẫn còn ở đó liền bạo phát. Đúng như Tạ Thiên Dương cảnh báo, Bất Bại Thiên Tôn đem toàn bộ lực lượng nguyên lực khóa chặt thân thể của nàng đồng thời dùng Phong Thiên Kiếm thi triển thức cuối cùng của Bộc Vân Thứ Tuyệt.

Không thể không nói, Nam Cung Kinh Thiên có lựa chọn vô cùng đúng đắn. Qua mấy chiêu vừa rồi, ông nhận ra bản thân không thể nào chưởng khống không gian hay mượn linh khí trời đất một cách triệt để khi đứng trước mặt đối phương. Cho nên vừa rồi, ông mới đem toàn bộ nguyên lực ngưng kết thành gọng kiềm khóa chặt Thải Lân. Đây là lực lượng của chính ông nên chắc chắn nàng không thể nào bài xích được.

Nam Cung Kinh Thiên khóa chặt Thải Lân đang vùng vẫy giữa không trung, thân thể giống như tách ra làm năm người tay cầm thần kiếm liên tục từ bốn phương tám hướng mà chém. Từng đường quang nhẫn (đao quang) sắc bén mang theo lực lượng của Phong Thiên Kiếm Đạo liên tục xoẹt qua thân thể nàng mà chẳng chút thương hại nào.