[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 568: Linh Vương Cảnh

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 568: Linh Vương Cảnh

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 568: Linh Vương Cảnh

"Tiếp theo sau cũng nên kết thúc rồi."

Trác Phàm hô lớn một tiếng, thần hồn Bách Thái lúc này theo đó bắt đầu xoay vòng. Từ bên trong vòng sáng, một thanh cự kiếm lấp lánh ánh bạc từ từ đi ra. Khí tức của nó mạnh mẽ đến mức chỉ cần đứng yên một chỗ mà mặt đất đã xuất hiện một cái rãnh sâu chục trượng, tử lôi không ngừng oanh kích xung quanh.

"Thôn Lực Đả Lực." Nam Cung Kinh Thiên nhíu mày nói. Ban đầu ông còn nghĩ Trác Phàm chỉ phô trương thanh thế nhưng bây giờ xem ra lĩnh vực kia hoàn toàn không phải giả.

Nam Cung Kinh Thiên sao có thể không quen thuộc với một màn này. Chính bản thân ông năm xưa cũng ăn vô số thiệt thòi bởi một chiêu này từ Lãnh Thiên Sinh.

Thứ lĩnh vực này độc đáo ở chỗ toàn bộ đòn đánh đều sẽ được nó hấp thụ, đến khi người thi triển cảm thấy thích hơn thì sẽ phóng thích toàn bộ đi ra. Nhưng lúc này, Trác Phàm chẳng những sao chép y hệt, ngược lại còn đem tất cả kiếm mang ngưng tụ thành một tạo nên đòn đánh siêu việt đẳng cấp Huyền giai. Đây là thứ mà năm xưa đến cả Lãnh Thiên Sinh sở hữu thiên phú tuyệt đỉnh cũng chẳng thể làm được.

Sắc mặt Nam Cung Kinh Thiên trở nên trầm trọng nhìn một màn diễn ra trước mắt. Ông có thể cảm nhận rất rõ ràng Phong Thiên Hắc Hạc bên trong thần kiếm đang không ngừng run rẩy giống như bị hù dọa.

"Ngươi sợ sao?" Nam Cung Kinh Thiên truyền âm.

"Chủ nhân. Ta cảm giác tâm thần có một loại âm thanh đang kêu gọi mình đồng thời trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh kỳ lạ." Phong Thiên Hắc Hạc đáp.

Nghe thế, thân thể Nam Cung Kinh Thiên cũng khẽ run lên: "Chẳng lẽ Phong Thiên Hắc Hạc cảm nhận được khí tức của Huyết Tinh Ma Đế từ tên nam tử này?"

"Không được. Phong Thiên Kiếm hiện giờ do ta làm chủ."

Một ý nghĩ tham lam dâng lên trong lòng, Nam Cung Kinh Thiên hừ lạnh đưa tay kết ấn. Chỉ thấy thân thể ông hiện tại liền tỏa ra huyết khí đỏ rực thẩm thấu vào bên trong Phong Thiên Kiếm.
Tại một khắc ấy, Phong Thiên Hắc Hạc thoáng chốc hóa cuồng. Vốn dĩ nó đang run rẩy vì sợ hãi lại đột ngột phát ra muôn vàn lệ khí, sát ý ngưng tụ không chút nào che giấu phóng thích đi ra.
Thấy cảnh này, Nam Cung Kinh Thiên khẽ gật đầu hài lòng. Mà lại, tròng mắt ông cũng bắt đầu hóa đỏ, gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên trán. Ông đưa tay điểm chỉ vung mạnh, đại địa theo đó rung động kịch liệt, vang lên những âm thanh trầm đục chói tai.

Ngay tức thì, một cột khí màu đen xen lẫn huyết mang xông thẳng lên không trung biến thành một cái hắc động tham lam thôn phệ toàn bộ linh khí trời đất. Ít lâu sau, từ bên trong đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ với vô số hoa văn kỳ dị. Thân kiếm có màu đen tuyền với những quang điểm màu đỏ chói mắt thay phiên nhau lấp lánh.

Dùng thần thức cảm nhận một màn này diễn ra, Trác Phàm thoáng chốc có chút chần chừ truyền âm: "Kiếm Linh bên kia đã bị Nam Cung Kinh Thiên dùng Huyết Linh Thạch vấy nhiễu trầm trọng, muốn khôi phục chỉ sợ cũng quá mức khó khăn. Một đòn này đánh ra, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới bản nguyên của nó."

"Không còn cách nào khác, sau khi đánh bại kẻ địch, chủ nhân có thể đem Phong Thiên Kiếm tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đàm để Bạch Hạc mau chóng hồi phục."

"Không. Có một nơi phù hợp hơn."

Trác Phàm khẽ lắc đầu đáp. Hắn nhớ lại trước đây dùng thần thức dung nhập Sinh Mệnh Cổ Thụ đã từng thấy một nơi có bóng tối vô tận, đến mức ánh sáng không cách nào lọt qua. Đây có lẽ là nơi tốt nhất để ôn dưỡng Phong Thiên Kiếm trở lại.

Đã tìm được đối sách, Trác Phàm cũng chẳng cần lo lắng cho Phong Thiên Kiếm nữa. Ý niệm khẽ động, ngân kiếm (kiếm màu bạc) vừa mới hình thành lập tức bay đi.

Phía bên này, Nam Cung Kinh Thiên cũng tương tự đưa song chỉ chém chém mạnh. Trên đỉnh đầu của ông, thanh cự kiếm theo đó gia tốc, cực kỳ nhanh chóng lao đi.

Phong Thiên Kiếm Đạo – Phong Thiên.

"Ầm!"

Hai đại chiêu va chạm vào nhau, lực lượng trùng kích lan sang bốn phương tám hướng. Lần này, ngay cả đám bách tính dù cách rất xa cũng bị dư chấn làm cho ảnh hưởng. Chỉ ngay sau đó, thương vong vô số khiến thanh âm gào khóc cầu cứu liên tục vang lên một cách thảm thiết.

Lúc này, song chỉ của Nam Cung Kinh Thiên đang hạ xuống liền bị đình trệ như thể bị gọng kiềm kẹp chặt không cách nào di chuyển.
Trác Phàm ở một bên cảm nhận một đòn của mình chỉ ngang bằng với lực lượng của Nam Cung Kinh Thiên liền hừ lạnh vận công.
Ngay lập tức, nguyên lực từ đan điền của hắn giống như nước lũ tràn lan không ngừng chạy dọc qua các kinh mạch thẩm thấu qua da thịt phóng thích ra ngoài.

"Hống!"

Một tầng hào quang màu xanh nhất thời phóng thẳng lên không trung kèm theo tiếng rống nứt vỡ cả thiên khung, ngay sau đó liền ngưng tụ thành hình của một con cự thú khổng lồ.

Trùng Thiên Kỳ Lân vừa mới xuất hiện đã làm cho khí thế của Trác Phàm tăng lên đột biến. Mà lại, chẳng cần hắn thao túng nó cũng biết cần phải làm gì.

Bởi lẽ thần hồn này còn bị ảnh hưởng bởi Đại Lực Kỳ Lân nên nó sở hữu chút ít linh trí. Ngay khi vừa mới thành hình, nó liền phi tới ngay bên cạnh hai thanh kiếm đang cọ sát mãnh liệt đằng kia.
"Gào!"

Nương theo tiếng rống, thần hồn Trùng Thiên Kỳ Lân của Trác Phàm lập tức giơ cao một chân của mình. Một cước đạp mạnh tại chuôi kiếm nhất thời khiến thanh ngân kiếm kia như tiếp thêm lực lượng mạnh mẽ đâm tới.

"Rắc!"

Nam Cung Kinh Thiên biến sắc, cảm giác như thân thể bị luồng kình lực chấn cho bay ngược về phía sau thổ huyết. Một thân trường bào sáng lạng vì vậy mà phơi nhiễm huyết hoa trở nên xộc xệch, đến mức đầu tóc hoa tiêu cũng bị rối tung rối mù.

"Không thể nào. Sư phụ sao có thể thua bởi một tên tiểu bối như thế?"

Nam Cung Vạn Thông nhìn thấy cảnh này, gương mặt trở nên điên cuồng gào thét. Hắn đưa tay lên mặt rồi bắt đầu cào cấu giống như không thể tin tưởng tín niệm của mình bị sụp đổ.

"Trác Phàm đánh bại Bất Bại Thiên Tôn. Chúng ta thắng rồi." Đám người Tử Huyên vui mừng ra mặt.

Tạ Thiên Dương cũng gật đầu hưởng ứng, ông đưa tay vuốt vuốt chòm râu của mình, ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời xa xăm: "Lão tổ, cuối cùng thì Kiếm Thần Tông chúng ta cũng đã trả được mối huyết thù."

Mặc dù không phải do chính tay Tạ Thiên Dương kết thúc nhưng với kết quả hiện tại cũng đủ khiến ông mãn nguyện.

"Tạ lão gia, đừng vui mừng quá sớm."

Đúng lúc này, giọng nói của Thải Lân chợt vang lên bên tai. Tạ Thiên Dương nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy nàng ngưng trọng lên tiếng: "Phụ thân chưa hề thu hồi khí tức, điều này chứng tỏ trận chiến vẫn chưa kết thúc."

Nghe thế, Tạ Thiên Dương liền quay sang Trác Phàm. Phát hiện nguyên lực của hắn chẳng những không thu hồi, ngược lại càng lúc càng phóng đại đi ra liền thoáng biến sắc.

"Nhưng ta không thể cảm nhận khí tức của Nam Cung Kinh Thiên!" Tạ Thiên Dương nghi hoặc nói.

Lúc nãy Tạ Thiên Dương hay bất cứ ai ở đây đều nhìn thấy rõ ràng ngân kiếm đã đâm xuyên qua người của Nam Cung Kinh Thiên, cho dù có còn sống đi nữa thì ông ta làm gì còn đủ sức tái chiến đâu. Huống hồ hiện tại khí tức của ông ta đã hoàn toàn biến mất, cái này chỉ có một lý do để giải thích chính là Bất Bại Thiên Tôn đã triệt để vẫn lạc.

Những người khác lúc này cũng phát hiện thái độ của Trác Phàm so với trước đó còn chuyên tâm chú ý hơn nên nụ cười không khỏi cứng lại.

"Cuối cùng cũng lộ ra thực lực chân chính rồi sao?" Trác Phàm nhàn nhạt nói.

"Thực lực chân chính?"

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người ngoại trừ Nam Cung Vạn Thông đều kinh hãi ra mặt.

"Như thế nào? Chẳng lẽ một màn chiến đấu đến mức long trời lở đất kia lại còn chưa phải thực lực chân chính của Bất Bại Thiên Tôn?" Muôn vàn dấu chấm hỏi liên tục chạy qua chạy lại trong đầu của mỗi người.

Cùng lúc đó, bên trong cái hố đen tràn ngập bụi đất, một luồng ánh sáng đột ngột bốc lên lộ ra nhân ảnh của Nam Cung Kinh Thiên. Lúc này, khí tức của ông tựa hồ đã thay đổi hoàn toàn, mỗi một cử động nhẹ nhàng đều phảng phất như dời núi lấp bể bóp méo cả không gian.

"Ầm! Ầm!"

Mây đen ùn ùn kéo tới, sấm chớp bỗng nhiên đánh xuống liên hoàn, một chuỗi âm thanh đoàng đoàng không dứt oanh động cả một vùng.

Nhìn lên mảnh giáp đang hóa thành từng mảnh vỡ rơi xuống, Nam Cung Kinh Thiên không khỏi thở dài lên tiếng: "Vốn dĩ nghĩ rằng với lực lượng Quy nguyên cảnh đã đủ để trấn áp hết thảy, không ngờ cuối cùng vẫn đi tới một bước thế này."

Liếc sang Trác Phàm, Nam Cung Kinh Thiên lộ ra mấy phần nghi hoặc: "Ngươi không cảm thấy ngạc nhiên?"

Trác Phàm lắc đầu cười đáp: "Kinh ngạc dĩ nhiên là có, bất quá ta cũng đoán trước được điều này."

"Bằng cách nào?" Nam Cung Kinh Thiên hỏi lại.

"Cách đây ít năm, hoàng thành Trung châu đột nhiên xuất hiện dị tượng, sấm xét đánh xuống liên hoàn như nháy mắt biến mất. Mà lại, ngươi mặc đấu khải không phải là để phòng thân mà là áp chế tu vi." Trác Phàm thản nhiên nói.

Sau thời gian bế quan, hiện tại hắn đã có thể luyện chế tuyệt đỉnh linh bảo, thậm chí tay nghề so với Công Tôn Thượng Quang còn lợi hại hơn.

Phải biết năm xưa tiên tổ của Công Tôn gia tộc chẳng qua là ngẫu nhiên được Tử Lôi Vân Tước truyền cho khẩu quyết mà thôi còn Trác Phàm thì được tìm hiểu hoàn mỹ. Cho nên khi phát hiện khải giáp trên người Nam Cung Kinh Thiên hắn liền biết được tác dụng của nó.

Nhìn qua mấy gương mặt hoảng sợ có phần nghi hoặc khó hiểu, Nam Cung Vạn Thông lại hướng Trác Phàm hỏi: "Bọn chúng không rõ nhưng có lẽ ngươi rất minh bạch đi?"

"Đương nhiên ta biết. Phía trên Quy nguyên cảnh là Linh Vương Cảnh chưởng khống lực lượng không gian. Nếu nói cao thủ Quy nguyên cảnh chỉ có thể mượn nhờ linh khí trời đất trợ chiến thì cường giả Linh Vương Cảnh có thể điều động tất cả mọi thứ xung quanh giống như đại tướng chỉ huy."