[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 574: Kết cục (HẾT PHẦN I)

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 574: Kết cục (HẾT PHẦN I)

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 574: Kết cục (HẾT PHẦN I)

"Buông thiên tôn ra." Nam Cung Vạn Thông lạc giọng kêu gào đồng thời vận toàn lực lao tới tấn công.

Chẳng qua khi mới được nửa đường, trên đầu hắn bỗng nhiên hiện lên uy áp khủng bố. Ngước mặt nhìn mới thấy đó là hư ảnh của một cự cước khủng bố.

"Im lặng." Thanh Lân xuất hiện trên đầu Nam Cung Vạn Thông, một quyền nhìn qua nhẹ nhàng nhưng nặng tựa thái sơn đánh xuống.

Thấy cảnh này, đám người Tử Huyên đều phải biến sắc. Rõ ràng vừa rồi, Thanh Lân đã bị thương nghiêm trọng, vì cái gì qua có bao nhiêu lâu thời gian đã khôi phục lại rồi, thậm chí các vết thương trên người cũng đều đóng vảy khép lại.

Thế nhưng bọn họ nào biết, Thanh Lân mang trong mình dòng máu của Thánh thú nên khả năng khôi phục đương nhiên không thể theo thói thường để hình dung. Dù sao thì linh thú đâu phải như nhân loại lạm dụng đan dược để chữa thương, chính vì thế mà nên nó phải sở hữu thiên phú tự lành đề sinh tồn.

Trác Phàm không để ý những gì vừa mới diễn ra, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung trên gương mặt già nua thê thảm trước mắt: "Bất Bại Thiên Tôn, ngươi bại."

Ánh mắt mờ đục khẽ mở ra nhìn đến thân ảnh nam tử trước mặt, Nam Cung Kinh Thiên thều thào: "Đúng. Ta đã bại. Bại một cách tâm phục khẩu phục. Bất quá ngươi cũng đừng hòng yên thân."
Vừa dứt lời, toàn bộ nguyên lực còn sót lại lập tức bị Nam Cung Kinh Thiên dẫn động đi ra. Cơ thể ông nháy mắt sáng lên rồi bành trướng như sắp sửa nổ tung.

"Nguy rồi. Hắn muốn tự bạo." Sở Trí hô lớn cảnh báo.

Có điều Trác Phàm không hề phận lòng, huyết khí trên người lan tràn nhanh chóng xâm nhiễm vào trong cơ thể của Nam Cung Kinh Thiên.

"Chuyện này… Chuyện này…"

Nam Cung Kinh Thiên nhận ra bản thân chẳng cách nào tự bạo không khỏi kinh hãi, cảm giác như càng vận nguyên lực bao nhiêu thì đều bị hư thoát bấy nhiêu.

"Không cần phải ngạc nhiên đến thế đâu. Dù ngươi có muốn tự bạo thì trước mặt ta cũng vô dụng mà thôi."

Đừng nói là Nam Cung Kinh Thiên, cho dù cao thủ mạnh hơn dưới tình huống không còn sức chống đỡ muốn tự bạo trước mặt Trác Phàm cũng chẳng được.

"Đây là công pháp gì lại cường đại như thế?" Nam Cung Kinh Thiên thều thào.

"Công pháp thiên giai. Bao quát thần thông lúc trước đối phó với ngươi cũng tương tự như vậy." Trác Phàm nhàn nhạt nói.

"Thì ra là thế, ta thua dưới tay của ngươi cũng không oan." Nam Cung Kinh Thiên chậm rãi nhắm mắt, xem như đã chấp nhận số phận của mình.

Trác Phàm cũng chẳng muốn phí thời gian, trực tiếp đem Hấp Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ hoàn toàn Nam Cung Kinh Thiên. Sau cùng, thân thể ông chỉ còn lại là một mảnh y phục rơi xuống.

"Không!"

Nam Cung Vạn Thông kêu gào trong thống khổ nhưng cánh tay Thanh Lân cứ như trụ trời khóa định thân thể khiến hắn chẳng cách nào cử động được.

Phong Thiên Vương cùng Liệt Thiên Vương nhìn cảnh này cũng chỉ đành bất lực cúi đầu. Cho dù bọn họ trước đây cường đại thì như thế nào, nam tử kia thế nhưng đánh bại Bất Bại Thiên Tôn đấy.

Thải Lân, Tạ Thiên Dương và Sở lão lúc này cũng đều đã đi tới bên cạnh của Trác Phàm.

"Cảm ơn ngươi." Tạ Thiên Dương thành kính cúi đầu ôm quyền.

"Tạ tiền bối không cần phải khách sáo như thế. Ta đã hứa sẽ thay Kiếm Thần Tông trả thù thì nhất định sẽ làm được." Trác Phàm nhìn ông khẽ nói.

Sau đó, hắn đi tới ra hiệu cho Thanh Lân thả người rồi nhìn Nam Cung Vạn Thông nói: "Bất Bại Thiên Tôn đã vẫn lạc, đại cục mà ngươi bày ra đã thua rồi."

Nam Cung Vạn Thông chậm rãi đứng lên nhưng không có ra tay, ngược lại là ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một hồi. Sau cùng hắn mới nhìn Trác Phàm tà dị cười: "Thua? Đúng thế, ta đã thua nhưng trước đó Tứ chân cũng đừng hòng yên ổn."

"Nam Cung Vạn Thông, ngươi nói vậy là có ý gì?" Công Tôn Thượng Quang nghi hoặc hỏi.

"Ta có ý gì? Ha ha. Ngươi hỏi ta có ý gì sao?"

Nam Cung Vạn Thông quay sang nói: "Lúc kết giới vừa hạ màn, ta đã gửi ngọc giản ra lên cho quân đội của mình đồng loạt tấn công tứ châu. Hiện tại các ngươi có muốn trở về cũng chẳng kịp nửa rồi."

"Cái gì? Tên khốn nhà ngươi đã bại, vì cái gì lại kéo theo hàng vạn tính mạng đi theo như vậy?" Tử Huyên thất thanh nói.

"Thì tính sao?"

Tất cả đám người Tử Huyên đều bày ra vẻ mặt khó coi. Hiện tại bọn họ đều đã ở nơi này, tứ châu rõ ràng không còn ai để chỉ đạo, như vậy thì việc bị vó ngựa Trung châu đạp lên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ muốn trở về thì cũng quá mức chậm trễ.
Như nghĩ đến điều gì, Tử Huyên vội đi tới chỗ Trác Phàm ôm quyền: "Trác công tử. Năm xưa ngươi dùng trận pháp truyền tống, không biết có thể bày lại một lần nữa hay không? Bắc châu chúng ta nguyện mãi mãi thần phục Thanh Viêm Bá Chủ."

"Chúng ta cũng nguyện thần phục Thanh Viêm Bá Chủ, mong Trác công tử giúp đỡ." Công Tôn Thượng Quang, Công Tôn Thượng Siêu, Nạp Lan Thần cũng đồng thời cúi đầu thành khẩn nói.
Bọn họ thà rằng cúi đầu trước Trác Phàm, ít ra thì như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc tính mạng bách tính lâm nguy.

Trác Phàm không đáp lời bọn họ mà chỉ nhìn về phía Nam Cung Vạn Thông nói: "Vì cái gì biết như thế là sai nhưng ngươi vẫn làm?"

Nam Cung Vạn Thông không sợ chút nào mà cười nói: "Khi ngươi cài nút áo bị lệch, chẳng phải đến cái cuối cùng mới nhận ra hay sao. Lúc ban đầu ta có thể nào cũng không ngờ được được bản thân lại rơi vào tình cảnh bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, giờ có ra lệnh lui quân thì cũng đã chậm."

Trác Phàm quay đầu nhìn tới một luồng lưu quang đang bay tới cười khẽ: "Không chậm, bởi vì mọi chuyện đã được giải quyết."
"Có ý gì?" Nam Cung Kinh Thiên nghi ngờ nhìn theo. Hắn phát hiện người đang tới không ai khác là vị nữ đương gia duy nhất của Tru Thần Hội đã mất tích cách đây trăm năm, Chu Trúc Anh.

Vừa mới hạ xuống, Chu Trúc Anh liếc mắt thấy gương mặt trắng bệch của Sở lão liền cấp tốc bay tới: "Sở ca. Ngươi bị thương rồi."

"Ta không sao. Chỉ là nguyên lực hao tổn mà thôi." Sở lão cười cười nói.

"Cái gì mà không sao? Ngươi đợi ta một chút."

Nói xong, Chu Trúc Anh đi tới trước mặt Trác Phàm nói: "Trác Phàm tiểu đệ. Theo như lời ngươi tính toán, ta đã đến chỗ đại quân trước một bước ra lệnh toàn bộ binh sĩ ngưng tấn công Tứ Châu. Nhiệm vụ đã hoàn thành, không biết có thể cho ta vài viên bảo đan trị thương không? Sở Trí nhà ta bị thương nặng quá à!"
Nghe thấy lời này, Thải Lân dở khóc dở cười nói: "Chu lão bà bà, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi còn giở dọng nũng nịu như thiếu nữ thế kia?"

Chu Trúc Anh tức giận quay qua ưỡn ngực: "Thì thế nào. So cái này ta vẫn còn to hơn cả ngươi."

Gương mặt bất giác đỏ lên, Thải Lân không cấm nhìn xuống ngực của mình rồi lẩm bẩm: "Của ta cũng to, chẳng qua thân thể như tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi nên chưa phát triển thôi."

"Thải nha đầu. Ngươi nói vậy là sai rồi. Ta năm mười sáu mười bảy tuổi cũng đã hơn như thế rất nhiều. Lúc trở về ta sẽ chỉ ngươi bí quyết làm nó to lên." Chu Trúc Anh thần bí cười nói.

"Ách."

Lần này, ngay cả Trác Phàm cũng nhịn không được lên tiếng: "Được rồi. Chu tỷ tỷ, ngươi đem mấy bình tuyệt phẩm linh đan này cho Sở lão dùng đi."

Nói xong, Trác Phàm liền ném ra ba bình đan dược về phía Chu Trúc Anh. Sau đó hắn quay sang nhìn Nam Cung Vạn Thông đang thất thần đằng kia.

"Thì ra ngươi đều đã sắp xếp xong xuôi." Nam Cung Vạn Thông suy sụp ngồi bệch xuống.

"Cũng không hẳn là thế. Chẳng qua ta đoán được khi tất cả tuyệt thế cao thủ đều tập trung ở đây, với một kẻ như ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để lần nữa tiến đánh Tứ châu mà thôi."
"Trác Công Tử, chúng ta nợ ngài cùng Thanh Viêm Bá Chủ đại ân." Mọi người kích động thành khẩn cúi đầu. Từ thực lực lẫn cơ trí, bọn họ đều không cách nào so sánh với Trác Phàm. Chưa kể đó, vừa rồi hắn còn giúp tứ châu thoát khỏi nguy hiểm một lần nữa.
"Các vị không cần khách sáo. Ta tuy chẳng phải kẻ tốt gì nhưng tuyệt nhiên sẽ không để người vô tội vướng vào vòng xoáy tranh đấu." Trác Phàm nhàn nhạt đáp. Hắn đã từng phản phác quy chân, sống cuộc đời bình đạm của thường dân nên cực kỳ hiểu được sự cầu sinh của bọn họ tới đâu.

Đúng lúc này, một đạo ngọc giản truyền tới, Sở lão thuận tay bắt được rồi nói với Trác Phàm: "Lục Phi Thanh đã dẫn theo Thiên Ma Tông tập kích Song Long Tông, tiêu diệt thành công tàn đảng của Song Long Chí Tôn."

"Đã hiểu."

Trác Phàm gật đầu trả lời rồi quay sang nhìn Nam Cung Vạn Thông đang bất lực đằng kia: "Ngươi nói xem, ta nên xử lý ngươi thế nào?"

"Hiện tại ta đã hoàn toàn bại, còn có lời gì để nói đâu? Muốn chém muốn giết thì tùy." Nam Cung Vạn Thông nhàn nhạt lên tiếng, thái độ bất cần.

Một năm sau,

Cuối cùng phàm giai cũng đã trở về trạng thái vốn dĩ nên có. Nam Cung Vạn Thông cùng Liệt Thiên Vương bị Trác Phàm trực tiếp giết chết, Trung châu chỉ còn lại Phong Thiên Vương trấn thủ.

Sở dĩ Phong Thiên Vương còn sống là vì Trác Phàm không muốn Trung châu trở thành miếng thịt thơm bị bốn châu còn lại xâu xé. Mặc khái, tính cách của bị Thiên Vương này không tệ, dù sao trăm năm trước tiến đánh Nam Châu, hắn chưa từng làm hại bách tính vô tội nào.

Thiên Ma Tông sau trăm năm mất tích bây giờ đã lần nữa xuất thế cùng với sự hiện diện của Kiếm Thần Tông. Cả hai thay thế Song Long Tông tiến hành tọa trấn lãnh thổ. Đoàn người Thiên Minh Thương Hội theo đó cũng bắt đầu trở về, Âu Dương Trường Phong trở thành cố vấn phụ trách điều hành toàn bộ Tây châu.
Trong thời gian đó, Trác Phàm đã trở về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đàm tiến hành tiêu hóa nguyên lực thôn phệ từ Nam Cung Kinh Thiên. Tu vi của hắn hiện tại đã vững chắc tại Quy nguyên cảnh đỉnh phong.

Mà lại, toàn bộ trận thức tại phàm giai cũng đã được vô hiệu hóa. Bất quá, trước khi hoàn toàn phá hủy, Trác Phàm lại nhận được lời đề nghị khác. Hiện tại Ngũ đại Thánh Thú bị áp chế tại phàm giai quá lâu, thực lực không hề tăng tiến cho nên dù có trở về Thánh Giới thì vẫn như cũ bị Đồng Đế phát giác rồi truy sát.

Cho nên sau khi thương lượng, Phần Thiên Long Tổ đã quyết định để Trác Phàm một mình xông lên Thánh giới từ từ tăng tiến thực lực. Có Đại Lực Kỳ Lân bên trong thần thức hải hỗ trợ, nên bọn họ cũng không cần phải quá lo lắng.

Thanh Lân và Thải Lân mặc dù muốn đi nhưng lại bị Thanh Viêm Hỏa Phượng cản lại. Cả hai đều mang trong người huyết mạch của thánh thú, một khi xuất hiện tại Thánh Giới cũng sẽ tương tự bị truy sát, như vậy thì lại nguy hiểm cho Trác Phàm.

Ngay hôm nay, Trác Phàm đứng giữa thảo nguyên rộng lớn, mắt nhìn lên bầu trời xanh trong vô tận. Dưới chân hắn chính là ấn đồ của đại trận trùng thiên, nó chỉ được phát động khi mười hai thập nhị cấp trận thức đều đã bị phá giải.

Trước khi rời đi, Trác Phàm quay mặt nhìn đám người ở sau lưng nói: "Tại Băng Hỏa Thôn, ta đã tiến hành bố trí đại trận. Một khi ta phá không rời đi, cảm phiền Sở lão tiến hành kết ấn. Nơi ấy sẽ có kết giới hiện ra giúp các vị không còn bị xiềng xích vị diện này áp chế."

"Ta đã hiểu. Chỉ cần sau này ngươi tại Thánh Giới ra hiệu, ta sẽ triệt để khởi động đại trận trùng thiên đi lên giúp đỡ." Sở lão nhàn nhạt đáp.

Khẽ gật đầu, Trác Phàm lại nói: "Đúng rồi. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn có vài vị bằng hữu của ta ở đó, tính khí bọn họ không tốt lắm nên mọi người đừng nên tùy tiện đi vào."

"Minh bạch."

Hít sâu một hơi, Trác Phàm cúi người trước Triệu Bán Sơn rồi nói: "Nhạc phụ đại nhân. Đợi khi Trác Phàm trở lại nhất định sẽ có cách giúp Nguyên Chỉ hồi sinh. Xin ngài đừng quá lo lắng."

Nghe thấy cái tên này, Triệu Bán Sơn thoáng run run thân thể nhưng rồi vẫn mỉm cười gật đầu: "Ta tin tưởng hiền tế của ta."
Đến đây, Trác Phàm chắp tay ôm quyền: "Các vị, cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn. Hiện tại Trác Phàm cần phải đến một nơi xa lạ để hoàn thành di nguyện của sư phụ, hi vọng sau này có duyên hạnh ngộ."

Nói xong, Trác Phàm lập tức đưa tay kết ấn, từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, một đạo quang trụ bất ngờ chiếu xuống đem thân ảnh của hắn cuốn đi.

Chẳng biết bao lâu sau, Trác Phàm lần nữa xuất hiện ở một nơi xa lạ, đó là vùng đồi núi rộng lớn, cây cỏ um tùm.

"Nơi này có vẻ hoang vắng." Trác Phàm nhìn xung quanh nhận xét.

"Ầm! Ầm!"

Đúng lúc này, một đạo thiên lôi bỗng nhiên giáng xuống, Trác Phàm phát hiện thể nội đang không ngừng thay đổi, từng chút kinh mạch có dấu hiệu thuế biến.

"Là Thiên Kiếp." Đại Lực Kỳ Lân nói.

"Linh khí ở đây so với phàm giới dường như dồi dào hơn, nhưng không khoa trương như ngài nói chút nào. Bất quá, không bị ảnh hưởng từ vị diện khiến ta có cảm giác đột phá, cũng may ta đã sớm chuẩn bị tinh thần." Trác Phàm bật cười nói.

"Ầm!"

Đúng lúc này, một đạo lôi điện màu vàng óng ẩn chứa thiên đạo vô tận đánh xuống khiến Trác Phàm không khỏi biến sắc.

"Kim Lôi? Một kẻ độ kiếp trùng kích Linh Vương Cảnh làm sao lại dẫn động Kim Lôi? Chuyện này quá mức khoa trương rồi." Đại Lực Kỳ Lân cũng hoảng sợ lên tiếng.

HẾT!