[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 567: Phong Thiên vs Phong Thiên

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 567: Phong Thiên vs Phong Thiên

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 567: Phong Thiên vs Phong Thiên

Nam Cung Kinh Thiên một tay điểm chỉ, hắc động phía sau ông lập tức xuất hiện vô số phi kiếm phủ xuống như thác đổ.

Trong khi đó, dưới chân Trác Phàm lại nổi lên lôi điện hình thành kiếm mang rực rỡ chói mắt. Dưới ý niệm của hắn, toàn bộ chúng chĩa mũi kiếm lên trên rồi phóng thích lực lượng hủy thiên diệt địa.

"Ầm! Ầm!"

Lôi kiếm cùng hắc kiếm va chạm vào nhau, hai loại lực lượng đối nghịch làm chúng lẫn nhau triệt tiêu nên không gian chẳng có chút dấu hiệu nào là biến động. Bất quá, những người tinh mắt đều nhận thấy một màn này hung hiểm đến nhường nào.

Tại mặt đất, những nơi hắc kiếm ngẫu nhiên đi qua đều hình thành một cái lỗ sâu thẳng xuống hàng trăm trượng và chưa hề có dấu hiệu ngừng lại.

Trên không trung, lôi kiếm tung hoành ngang dọc xuyên thủng bầu trời. Những đám mây đen bởi vì bị tia điện ảnh hưởng mà xuất hiện sấm sét rền trời trợ uy.

Đợi cho mọi thứ trôi qua, âm thanh bạo hưởng dần dần biến mất, Trác Phàm và Nam Cung Kinh Thiên vẫn đứng ở nơi đó, không ai có dấu hiệu nào là bị thương.

Khổ nhất vẫn phải kể đến đám nhân vật vô tình biến thành quần chúng đằng kia. Mặc dù lui về rất xa nhưng ai nấy đều tò mò muốn xem trận chiến này một cách rõ ràng, bởi thế ngay khi Trác Phàm và Nam Cung Kinh Thiên phóng xuất lĩnh vực bọn họ lại lần nữa vắt chân lên cổ mà chạy.

Thời gian ngắn ngủn trôi qua, xung quanh hai người đã xuất hiện vô số hố nông sâu khác nhau, cảnh vật muốn điêu tàn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Trong phạm vi vạn trượng, ngoại trừ đám cao thủ Quy nguyên cảnh còn sống sót trước đó ra đã chẳng còn sinh linh nào tồn tại.

Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi đất bụi phà vào mũi, âm thanh nổi lên phảng phất oan hồn kêu khóc như thể nơi đây chính là địa ngục trần gian.

Trác Phàm đưa tay bắt lấy Khai Thiên Kiếm, một thân trường bào màu xám nhìn qua có chút xơ xác rách rưới bị gió phiêu dật. Bóng dáng của hắn cao ngạo, nét mặt thả lỏng giống như chẳng chút nào áp lực khi phải đối đầu với người được mệnh danh là Bất Bại Thiên Tôn ở trước mặt.

Đối diện hắn, Nam Cung Kinh Thiên cũng cầm lấy trường kiếm, đầu tóc hoa tiêu xõa dài như dấu hiệu của năm tháng trôi qua. Bất quá, từ tinh quang trong ánh mắt có thể nhìn ra lúc này ông đang hưng phấn đến nhường nào.

"Vạn năm. Đã vạn năm trôi qua cuối cùng cũng có người cùng lão phu giao chiến." Nam Cung Kinh Thiên không tiếp tục tấn công mà hoài niệm nói.

"Nếu năm đó ngươi không ám toán Lãnh Thiên Sinh cướp lấy Phong Thiên Kiếm thì bây giờ đã chẳng cần phải nói câu đó." Trác Phàm nhàn nhạt đáp.

Lời này của hắn khiến cho Nam Cung Kinh Thiên đang nở nụ cười liền đột ngột biến đổi.

Cảm nhận một tia sát khí từ đối phương, Trác Phàm chẳng những không sợ mà ngược lại tiếp tục chế giễu: "Ai mà ngờ được, đường đường đạt được người đời xưng tụng bốn chữ Bất Bại Thiên Tôn nhưng hóa ra là một kẻ hạng hai ám toán chính bằng hữu thân cận nhất của mình để đoạt bảo đâu."

Không để Nam Cung Kinh Thiên lên tiếng, Trác Phàm tiếp tục: "Lại nói, thiên phú của ngươi thật sự cao hơn bất kỳ ai ở đương thời này ư? Đừng chọc ta cười. Nếu như vậy, ngươi cần gì phải ích kỷ không truyền toàn bộ kiến giải về Phong Thiên Kiếm Đạo cho Tứ Thiên Vương? Đây chẳng phải là sợ bọn họ sau đó sẽ vượt qua ngươi hay sao? Bây giờ ngươi làm ra bộ dạng đạo mạo này cho ai xem đây?"

Trác Phàm nói ra lời này là hoàn toàn có cơ sở. Nếu không phải vậy, Phách Thiên Vương việc gì phải trù tính tìm kiếm tung tích Kiếm Thần Tông hòng đạt được kiếm phổ của Phong Thiên Kiếm Đạo đâu.

Gương mặt Nam Cung Kinh Thiên lập tức trở nên khó coi. Ông không ngờ tới những chuyện này lại bị Trác Phàm phơi ra như vậy. Sát khí mơ hồ nổi lên, ông giận quá mà hóa cười: "Ngươi chẳng những có chút ít thực lực tạp nham mà miệng lưỡi còn lợi hại đến như vậy."

"Ta vốn dĩ là muốn thắng ngươi toàn diện, đương nhiên bao gồm tại miệng lưỡi." Trác Phàm bật cười thản nhiên nói.

"Tới đi, nhiều lời vô ích." Nam Cung Kinh Thiên hừ lạnh, châm phải giẫm mạnh mượn lực phản chấn xông lên, kiếm cương cuồng mãnh phát uy, khí lưu loạn chuyển liên hồi.

"Rất đúng ý của ta. Những gì ngươi làm với Thanh Lân và Thải Lân, ta sẽ trả lại toàn bộ." Trác Phàm cầm chặt Khai Thiên Kiếm trên tay, thân thể bỗng nhiên nổi lên hào quang rực rỡ.

"Phải xem ngươi có đủ khả năng đó không đã." Nam Cung Kinh Thiên vừa tiếp cận vừa nói.

Lĩnh vực kiếm đạo Phong Thiên.

Trực tiếp xuất ra thực lực của mình, Nam Cung Kinh Thiên lúc này đã chân chính động sát tâm. Mỗi nhát chém ra đều nặng tựa ngàn cân, kiếm mang ập tới như thủy triều ùn ùn không dứt.

Cảm nhận khí tức khủng bố đang tới, Trác Phàm không hề hoảng loạn, khóe miệng còn hơi nhếch lên: "Ngươi có chẳng lẽ ta không có?"

Vừa dứt lời, cái bóng của Trác Phàm đột nhiên biến đổi. Trái ngược với Nam Cung Kinh Thiên, dưới chân hắn hiện giờ là một đoàn lưu thủy lấp lánh ánh bạc. Dưới ý niệm của hắn, Bách Thái Thần Hồn lập tức ngưng tụ thành một cái động huyệt ở trước mặt. Mà lại, toàn bộ kiếm mang dũng mãnh của Nam Cung Kinh Thiên rơi vào đó liền giống như tiêu biến chẳng thấy đâu.

"Kia là…" Cảm giác quen thuộc làm cho Nam Cung Kinh Thiên không khỏi hoảng sợ lên tiếng.

"Rất quen thuộc đúng không? Hôm nay ta dùng chính năng lực của Lãnh tiền bối để đấu với ngươi."

Trong lúc Trác Phàm nói, Bách Thái Thần Hồn đã nuốt trọn toàn bộ kiếm cương uy mãnh rồi tức tốc khép lại sau đó hội tụ trên tay trái thành một món thủ giáp. Khai Thiên Kiếm vốn dĩ dày đặc lôi văn phát ra ánh sáng màu tím bây giờ lại nhiều hơn một màu bàng bạc.
Trác Phàm dồn lực dưới chân rồi trực tiếp phóng thân thể bay lên. Nhìn hắn cứ như một đạo lưu tinh tức tốc xông tới trước mặt kẻ địch ra chiêu. Tử Lôi ồ ạt nổi lên thành vô số cột sát chói mắt nhắm thẳng hướng Nam Cung Kinh Thiên mà đánh.

"Phong Thiên Kiếm Đạo? Làm sao hắn biết được Phong Thiên Kiếm Đạo?"

Nam Cung Vạn Thông cảm thấy da đầu của mình xuất hiện một mảng tê rần, hoàn toàn không hiểu tình huống. Đối phương nhìn qua mới có bao nhiêu tuổi đâu? Cùng lắm gần hai trăm mà thôi nhưng nhìn xem kiến giải của Trác Phàm về Phong Thiên Kiếm Đạo nào có thua kém bản của hắn bao giờ. Phải biết hắn thế nhưng là đệ tử chân truyền của Bất Bại Thiên Tôn, thực lực còn mạnh hơn Tứ Thiên Vương hợp sức lại.

Phía bên này, Nạp Lan Thần từ lâu đã há to miệng đủ để bỏ một quả trứng ngỗng đi vào. Thật lâu sau, ông mới quay sang Công Tôn Thượng Quang nói: "Công Tôn huynh. Ngươi đánh ta một cái xem thử có đau không? Trên đời này thật sự có người đủ khả năng chiến tay ngang với Bất Bại Thiên Tôn, mà đó còn là thanh niên trăm năm trước tu vi chẳng đáng nhắc tới. Tốc độ phát triển như thế này cũng quá là khoa trương đi."

"Quả thật là yêu nghiệt. Phi Hùng nhà ta đứng tại trước mặt Trác Phàm cũng chẳng khác nào đom đóm so trăng." Công Tôn Thượng Quang cười khổ nói.

"Đáng tiếc Hân Hân nhà ta đã có Mạc Sinh làm đạo lữ nếu không ta sẽ bất chấp tất cả gả cho Trác Phàm." Tử Huyên ngơ ngẩn nói. Bên cạnh bà, La Thống cũng khẽ gật đầu đồng ý. Có một người con rể như Trác Phàm, ông cầu còn không được.

Thế nhưng nghe thấy lời này, Nạp Lan Thần lại khinh thường nói: "Cũng phải xem Trác Phàm có đồng ý hay không? Nếu hắn chịu, ta cũng có thể gả Uyên nhi cho."

"Cả Khinh Yên nhà ta nữa." Lần này, ngay cả Công Tôn Thượng Quang bình tĩnh nhất cũng nhịn không được hưởng ứng theo.
"Đại ca, ta thấy ngươi nên tỉnh táo lại chờ xem trận đấu này đi. Nguy hiểm còn chưa có trôi qua hết đâu." Công Tôn Thượng Siêu mộng bức nói.

Nghe vậy, những người khác đồng thời ho khan vài tiếng làm như trước đó người "thấy sang bắt quàng làm họ" không phải là bọn họ vậy.

Trong lúc đó, Nam Cung Kinh Thiên cùng Trác Phàm đã đi tới giai đoạn quyết liệt. Cả hai bên đều chân chính động sát tâm. Một người vì nhi tử và nhi nữ của mình trọng thương mà muốn xả giận. Người còn lại thì bởi vì bộ mặt thận bị lộ ra nên giận dữ chém giết.
Bất quá, trải qua hơn trăm chiêu vạn phần hung hiểm nhưng cả Trác Phàm và Nam Cung Kinh Thiên đều chưa một ai chiếm được chút tiên cơ nào. Lâu dần, trên cơ thể mỗi người đều xuất hiện chút ít vết thương, chẳng qua đạt tới tu vi cấp bậc này, bao nhiêu đó vẫn chưa ảnh hưởng quá nhiền đến chiến lực của song phương.

Thời gian càng dài, trên gương mặt Nam Cung Kinh Thiên càng lộ ra vẻ khó coi, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung lên thứ chất lỏng óng ánh ánh bạc trên tay của Trác Phàm. Từ nãy đến giờ, mỗi khi ông xuất ra kiếm khí sắp sửa đắc thủ, thần hồn Bách Thái của đối phương lại chợt biến hóa di chuyển tới hóa thành tấm thuẫn hút lấy lực lượng Phong Thiên Kiếm Đạo.

Bản thân Trác Phàm tựa hồ cũng rất hài lòng với loại "hàng nhái" này. Mức độ linh động của Bách Thái Thần Hồn còn cao hơn mấy phần so với lĩnh vực mà Lãnh Thiên Sinh sở hữu. Chỉ cần một ý niệm của hắn, lưu thủy màu bạc kia sẽ lập tức hưởng ứng làm theo cho nên dù hiểu biết về Phong Thiên Kiếm Đạo không bằng Nam Cung Kinh Thiên nhưng vẫn đủ khả năng thủ hòa.

"Keng!"

Phong Thiên Kiếm và Khai Thiên Kiếm lần nữa chạm vào nhau, phản lực sinh ra khiến Trác Phàm cùng Nam Cung Kinh Thiên đồng thời lùi lại.

Cảm nhận cánh tay đang tê rần, Trác Phàm không khỏi thầm khen đối phương quả nhiên là cao thủ đỉnh cấp, mặc dù trăm năm qua có Phân Thần Quyết và Cửu U Huyền Vũ dùng lĩnh vực hỗ trợ tốc độ tu luyện nhưng vẫn chỉ đủ cùng Nam Cung Kinh Thiên chiến cái tay ngang.

Trác Phàm cắm Khai Thiên Kiếm xuống đất sau đó đem tay trái vung ra thành đường vòng cung ở trước mặt. Ngay lập tức, dòng nước óng ánh của thần hồn Bách Thái giống như xà phòng trong khung phát ra hào quang bảy sắc chói mắt.

"Tiếp theo sau cũng nên kết thúc rồi." Trác Phàm hô lớn.