[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 572: Ngươi không chết thì ta vong

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 572: Ngươi không chết thì ta vong

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 572: Ngươi không chết thì ta vong

Bất Bại Thiên Tôn hướng Trác Phàm bổ một kiếm, lực lượng mạnh mẽ như lưu tinh đánh xuống. Toàn bộ mọi thứ trong phạm vi nghìn trượng nháy mắt biến dạng, từ một khối đất đá to lớn liền biến thành vô số hạt bụi nho nhỏ rồi bị hắc quang nuốt vào bên trong.
Ở phía xa xa, một đám cao thủ của thế lực khác tại Trung Châu này bởi vì nhìn thấy chiến trường quá mức kinh thiên động địa nhịn không được tới quan sát xem sao. Nào ngờ ngay khi tiếp cận phạm vi ảnh hưởng, chỉ với uy áp từ trận chiến mà Trác Phàm và Bất Bại Thiên Tôn phát ra đã làm bọn chúng trực tiếp mất mạng. Chỉ ít lâu sau, bất kể kiếm khí hay Lôi Viêm bay lạc đều làm cho mấy cái thi thể kia trực tiếp thành vũng máu rồi hóa thành tro tàn bị gió cuốn trôi đi mất.

Tỷ như đám người Tử Huyên còn tốt. Lúc này Thải Lân đã khôi phục đôi chút nên liền thi triển năng lực của mình tạo nên kết giới vững chắc phòng thủ. Nói thế nào thì trước đó đấu với Bất Bại Thiên Tôn một trận, nàng ngoại trừ hao tổn nguyên lực ra thì không có bị thương gì cả. Đó cũng là nhờ Thanh Lân kịp thời lao tới thay nàng lãnh trọn những đòn đằng sau Nhất Kiếm Nhập Hồn, nếu không bây giờ đã chẳng làm được gì ngoại trừ bất lực chạy trốn ra xa.

Một bên khác, Nam Cung Vạn Thông cùng hai vị kiếm vương duy nhất còn sống sót không có hậu thuẫn như Thải Lân cho nên chỉ đành dùng lực lượng tự thân phòng hộ. Mà lại, vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc quả nhiên là kẻ chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ngay khi phát hiện bản thân khó lòng cầm cự, hắn liền lấy ra một món linh bảo hộ tráo đỉnh cấp ra dùng.

Nhìn xung quanh vốn dĩ là một vùng đất trù phú bây giờ lại chẳng khác gì bãi đất hoang, ngay cả vài sinh linh nho nhỏ cũng chẳng còn tồn tại. Mọi thứ giống như trở về thời hồng hoang, xơ xác và điêu tàn.

"Ầm! Ầm!"

Trong lúc mọi người còn đang chăm lo cho tính mạng của mình, Nam Cung Kinh Thiên và Trác Phàm đã bắt đầu dùng thực lực chân chính của mình.

Một bên Nam Cung Kinh Thiên bẻ cong không gian, trực tiếp chui qua hắc động truyền tống rồi dùng Phong Thiên Kiếm tiến hành công kích. Một bên Trác Phàm thi triển Thuấn Di, Thần Nhãn kết hợp cùng con ngươi của Cửu U Huyền Vũ quan sát từng chút thay đổi của hư vô sau đó phát động Phá Không chống trả.

Cử như thế, huyết mang kết hợp dạ quang liên tục nhập xuất va chạm với Lôi Viêm rực rỡ. Những nơi Trác Phàm và Nam Cung Kinh Thiên đi qua, mọi thứ không bị kiếm khí chặt đứt thì cũng bị hỏa diễm thiêu đốt hoặc tia sét đánh tan.

"Ầm! Ầm!"

Mặt đất xuất hiện vô số hố sâu trăm trượng, chấn động mạnh mẽ tới mức cách đó mấy trăm dặm vẫn cảm nhận được sự rung chuyển rất rõ ràng.

Không ai theo kịp tiết tấu của Trác Phàm và Nam Cung Kinh Thiên. Tất cả những gì họ thấy chẳng qua là hai luồng sáng khắc hợp khắc ly kèm theo những âm thanh điếc cả màng nhĩ mà thôi.

So với Nam Cung Vạn Thông, đám người Tử Huyên lại có phần lo lắng hơn. Trác Phàm dùng thực lực Quy nguyên cảnh đối chiến với Bất Bại Thiên Tôn chỉ sợ là sẽ lành ít dữ nhiều. Chưa nói đến thần thông thì lượng nguyên lực của hắn so với ông ta đã thấp hơn rất nhiều, càng về lâu về dài, ai là người kiệt sức trước hẳn là người thua cuộc.

Mà lại, Trác Phàm sau khi tiếp cận Nam Cung Kinh Thiên tất yếu sẽ bị ông ta thao túng không gian trực tiếp bài xích hoặc biến hắn thành mục tiêu công kích một cách chuẩn xác. Có thể nói, tình thế của trận chiến này ngay từ đầu đã nghiêng về phía của Bất Bại Thiên Tôn.

Thế nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ bên ngoài, chỉ người trong cuộc mới hoàn toàn rõ ràng. Nam Cung Kinh Thiên càng đánh càng nhận ra Trác Phàm không hề đơn giản như ông nghĩ. Chỉ riêng việc hắn có đủ tốc độ để cùng ông giao chiến đã là một điều khó có thể tượng tượng rồi.

Phải biết ttrong lúc giao chiến, Nam Cung Kinh Thiên đã trực tiếp bẻ cong không gian, liên tục luồng lách qua thông đạo mới có thể bất ngờ tập kích đối thủ. Vậy mà mỗi lần sắp sửa đắc thủ, thân ảnh của Trác Phàm lại đột ngột biến mất rồi xuất hiện tại nơi ông không ngờ tới.

Thuấn Di.

Lôi Viêm Phá Không.

Lôi Viêm Lạc Quang Thuẫn.

Mặc kệ Nam Cung Kinh Thiên có phóng thích kiếm cương uy mãnh đến đâu, một khi tiếp cận phạm vi của Lôi Viêm liền bị Kim Viêm và Tử Lôi thanh tẩy sạch sẽ. Chẳng những thế, Trác Phàm còn không ngừng thi triển tất cả tuyệt học của bản thân đối chiến, chiêu thức hoa mỹ biến ảo vô cùng vô tận khiến đối phương đều muốn điên lên.

Đột nhiên, Nam Cung Kinh Thiên khuếch trương huyết quang, toàn bộ không gian đều như bị luồng ánh sáng kia tiến hành dung nạp. Phong Thiên Kiếm Ý tung hoành khắp nơi phong tỏa toàn bộ đường đi nước bước xung quanh.

Một màn phong hiểm này, Trác Phàm lại là mỉm cười chẳng chút phật lòng. Cho dù toàn bộ thế giới này đều bị Nam Cung Kinh Thiên thao túng thì cũng có một nơi ngươi không cách nào tiếp cận được.

Bạc Quang Thần Đồng – Lôi Viêm Quang Chấn.

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, hai con ngươi kỳ dị của Trác Phàm lập tức sáng lên, Lôi Viêm từ bên trong không ngừng tràn ra như nước lũ, nháy mắt khuếch trương sang tận bốn phương tám hướng.

Ầm! Ầm!

Lấy Trác Phàm làm trung tâm, Lôi Viêm cứ như thế lan rộng đi ra, đến mức tất cả Phong Thiên Kiếm Ý mà Nam Cung Kinh Thiên dày công ngưng tụ đều trong nháy mắt công phu bị đốt cháy đến không còn gì.

Từ bên trong lĩnh vực tuyệt đối, Trác Phàm phát động Kỳ Lân Tý giữ chặt lấy Khai Thiên Kiếm. Hồng mang cùng Lôi Viêm theo đó dung hợp xen lẫn Khai Thiên Kiếm Đạo khiến cho thần binh trên tay hắn sáng rực lên.

Tử Sắc Lôi Kiếm vừa hiện, chỉ với khí tức mà nó sở hữu đã đủ làm cho không gian đứt đoạn nứt gãy. Hàng loạt tia sét từ bên trong bắn ra, những tưởng khi chạm vào phạm vi của Nam Cung Kinh Thiên liền bị triệt tiêu nào ngờ nó lại có lực xuyên thấu không tưởng.

Song đồng hung hăng co rụt, Nam Cung Kinh Thiên nhìn thế công nặng như Thái Sơn mà Trác Phàm vừa mới ngưng tụ liền không dám qua loa. Ông đem toàn bộ huyết mang ngưng tụ trên song chỉ rồi ngưng tụ nguyên lực bản thân hung hăng bổ nhào về phía trước.

"Đi!"

Bát Hoang Kiếm Vũ

Trác Phàm hô lên một tiếng sau đó toàn lực chém ra. Tử Sắc Lôi Kiếm theo đó nở rộ hồng mang, đến khi ra khỏi lĩnh vực liền dung nhập vào tầng mây.

Một khắc sau, bầu trời lập tức vang lên một chuỗi âm thanh bạo liệt. Hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn thanh cự kiếm bỗng nhiên từ trên chín tầng mây phá giới đâm xuống, khí thế mỗi cái giống như thiên thạch rơi.

Nhìn khí thế khủng bố trên cao, Nam Cung Kinh Thiên biết dù có phá không né tránh thì cũng chẳng thể thoát khỏi tầm ảnh hưởng từ chiêu thức của Trác Phàm được nữa cho nên chỉ đành chọn dùng cứng chọi cứng.

Khẽ rạch một đường trên song chỉ, kiếm khí mà Nam Cung Kinh Thiên ngưng kết lập tức bùng lên chói mắt. Hiện tại ông đang tiến hành thiêu đốt lực lượng để đổi lấy sức mạnh vượt xa cảnh giới.
Đôi mắt xuất hiện tia máu dày đặc nhưng Nam Cung Kinh Thiên chẳng hề để ý. Cũng giống như Trác Phàm, ông khẽ cúi người hạ thấp trọng thâm sau đó toàn lực đánh ra song chỉ.

Phong Thiên Trảm.

Một đạo Huyết Nhẫn (đao máu) lập tức bay ra. Theo đó, bầu trời đỏ rực cũng bất chợt thu lại ngưng tụ trên lưỡi đao khiến nó lớn lên gấp trăm lần.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Vô số thanh Tử Sắc Lôi Kiếm vừa mới chạm vào đại chiêu của Nam Cung Kinh Thiên liền trực tiếp phá hủy khiến một chuỗi âm thanh bạo liệt theo đó vang lên. Mà lại, Tử Lôi theo đó bành trướng như một cái lưỡi điện tiếp tục giáng xuống phía dưới.

Uy áp khủng bố nhất thời tràn ngập khắp cả phiến không gian rộng lớn. Nhưng nơi cách đó khá xa bị Tử Sắc Lôi Kiếm đâm xuyên liền đem mặt đất đã trở thành phế tích lại một lần nữa dấy lên cát bụi mịt mù.

"Rắc rắc!"

"Cái gì? Ngay cả thập nhị phẩm hộ tráo cũng không chịu nổi sự chấn động từ trận chiến của bọn họ?" Nam Cung Vạn Thông biến sắc hô to.

Ở một bên khác, kết giới mà Thải Lân ngưng tụ vẫn còn rất vững vàng, chỉ là ngọc diện của nàng hiện tại đã trắng bệch trông thấy. Đám người Tử Huyên nhìn thấy cảnh này, gương mặt lộ ra vẻ áy náy. Bởi vì thủ hộ bọn họ cho nên nàng mới phải tiêu tốn thêm nguyên lực. Bất quá hiện tại muốn chạy cũng chẳng chạy được, ai biết đâu, lỡ không may bị một kiếm kia đánh trúng, thần hồn liền tiêu tán thì sao. Đây đã chẳng phải loại lực lượng mà bọn họ có thể cống đỡ được nữa rồi.

Huyết Nhẫn của Nam Cung Kinh Thiên cứ thế ánh lên, tới khi rạch ngang tầng mây để lộ từng tia sáng chiếu xuống bầu trời nhưng tốc độ vẫn chưa từng chậm lại.

Ánh mắt khẽ đảo qua Trác Phàm, khóe miệng Nam Cung Kinh Thiên chợt hiện ra một đường cong quỷ dị. Chỉ thấy khi ông chưa tay kết ấn, Huyết Nhẫn đang trên trời bỗng nhiên đổi hướng trực tiếp nhắm thẳng vị trí của hắn mà bổ.

"Ngươi nghĩ ta tốn sức ngưng tụ đại chiêu chỉ để phá hủy chút tiểu kỹ kia ư?" Nam Cung Kinh Thiên cuồng tiếu một câu, ánh mắt chứa đầy sự điên loạn.

Nhìn biểu hiện của ông như thế, Trác Phàm liền biết vị Bất Bại Thiên Tôn này đã gần như bị khí tức của Huyết Linh Thạch thao túng. Chỉ cần hiện tại hắn bỏ đi, để mặc một thời gian thì ông ta cũng sẽ có kết cục tương tự như những người từng dùng loại đá này trước kia.

Bất quá, Trác Phàm đương nhiên sẽ không lựa chọn lùi bước. Vừa mới tới đây, trong lòng hắn đã mang ý nghĩ phải tự tay đánh bại Nam Cung Kinh Thiên, bước đầu trở thành đệ nhất cường giả của vị diện này. Nếu như để ông tự sinh tự diệt, vậy thì danh hiệu đứng đầu của hắn đâu còn xứng đáng được nữa.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm lộ ra gương mặt tràn đầy chiến ý. Hắn nhìn Huyết Nhẫn lao xuống mà đưa tay kết ấn.

Rống!

Tiếng động chấn nứt cả thiên khung kèm theo một cột hào quang bất chợt đâm thẳng bầu trời rồi dần dần ngưng tụ thành một đầu cự thú hùng vĩ mang hơi thở hồng hoang. Chẳng nhưng thế, một đạo ngân thủy óng ánh theo đó từ trong cơ thể của Trác Phàm bay ra. Trong chớp mắt, đống chất lỏng kia đột nhiên biến cứng, hóa thành khôi giáp bọc lấy cơ thể đồ sộ kia.

Như cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của Trác Phàm, ánh mắt có thần của Trùng Thiên Kỳ Lân lập tức trở nên sắc bén. Lớp da dưới tầng khôi giáp bạch kim chợt nổi lên một tầng hỏa diễm xen lẫn Tử Lôi bành trướng.

Trác Phàm đưa tay kết ấn, sử dụng toàn bộ nguyên lực của mình truyền vào bên trong thần hồn.

"Nam Cung Kinh Thiên, một chiêu này nếu ngươi không chết thì là ta vong."