[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 571: Trận chiến toàn lực

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 571: Trận chiến toàn lực

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 571: Trận chiến toàn lực

Nhìn Lôi Viêm Phá Không cuồn mãnh lao tới, Nam Cung Kinh Thiên bị dọa cho biến sắc. Ông có nghĩ như thế nào cũng không ra, bản thân đã đột phá cảnh giới siêu việt phàm giai, trở thành nhân loại duy nhất sở hữu lực lượng nghịch thiên ở vị diện này nhưng vì cớ gì vẫn không thể lay chuyển một đạo ánh sáng nhìn qua hời hợt như thế.

Bất quá, có hoài nghi cũng vô ích, hiện tại làm sao né tránh mới là quan trọng. Theo bản năng, Nam Cung Kinh Thiên đột nhiên gọi là Phong Thiên Kiếm ra chống đỡ.

"Keng!"

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Nam Cung Kinh Thiên cảm thấy hai tay của mình như bị nứt vỡ đến nơi đồng thời Phong Thiên Kiếm bị cong vênh một mảng lớn. Chẳng những thế, trên lưỡi kiếm màu đen lúc này tựa hồ đã bị Lôi Viêm thiêu đốt đang ngày một lan rộng ra.

Mà lại, Nam Cung Kinh Thiên bởi vì cường ngạnh chống đỡ thần thông Lôi Viêm Phá Không cho nên thân thể cứ như vậy mà bị đánh bay ra hơn ngàn mét, chật vật đến mức không thể chật vật hơn.

"Chủ nhân!"

Âm thanh của Tử Lôi Vân Tước vừa mới vang lên liền bị Trác Phàm chặn lại: "Yên tâm, ta đã khống chế hỏa lực, Phong Thiên Kiếm sẽ không vấn đề gì quá lớn."

Dù sao thần kiếm cho dù ở vị diện nào cũng đều vô cùng quý giá, Trác Phàm đâu ngu dại gì đem nó phá hủy. Chỉ cần thu hồi Phong Thiên Kiếm sau đó tiến hành luyện chế, hắn cam đoan có thể khiến nó khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Nghĩ đến sau này, tả thủ dùng Phong Thiên Kiếm, hữu thủ nắm Khai Thiên Kiếm dù không thi triển Bạch Quang Thần Đồng thì Trác Phàm cũng có khả năng giao chiến vượt cấp. Ít nhất thì từ Linh Vương cảnh sở xuống hắn đủ tự tin để làm được.

Run run thân thể đứng lên, Nam Cung Kinh Thiên nhìn tới Phong Thiên Kiếm đang bị Lôi Viêm bén lên ngày một nhiều sắp sửa bắt vào cánh tay liền vội vàng vứt bỏ nó xuống.

Ngay sau đó, ông dùng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng mà từ trước đến nay chưa từng thể hiện qua nhìn tới Trác Phàm. Ông đã dùng thực lực của Linh Vương cảnh mặc dù chưa phải là tất cả nhưng cũng đủ gọi là mạnh mẽ hơn bao giờ hết vậy mà vẫn chẳng chiếm được chút ưu thế nào trước mặt Trác Phàm.

"Rõ ràng là một tiểu tử Quy nguyên cảnh, vì cái gì năm lần bảy lượt hắn đều có thể hóa giải thần thông của cường giả Linh Vương? Những món chiêu thức kia là gì mà lại có lực lượng kinh khủng đến như vậy? Chẳng lẽ bản thân ta còn cần phải mạo hiểm phá bỏ giới hạn, dùng đến con bài cuối cùng của mình hay sao?" Nam Cung Kinh Thiên nghĩ thầm.

Trên thực tế, từ nãy đến giờ ông vẫn chưa dùng toàn lực bởi vì bản thân vẫn chưa triệt để làm quen với cảnh giới mới. Còn nữa, bản thân ông đạt tới Linh Vương cũng không phải hoàn toàn dựa vào ngộ tính và thiên phú.

Phía bên này, trong thần thức hải của Trác Phàm, Đại Lực Kỳ Lân cũng tương tự lên tiếng: "Tiểu tử. Ta cảm thấy Nam Cung Kinh Thiên này vẫn chưa hề dùng toàn lực, dường như hắn đang phải phân thần để ức chế thứ gì đó trong cơ thể."

Nghe thế, Trác Phàm liền thi triển Thần Nhãn quan sát Nam Cung Kinh Thiên một lượt. Ngay lập tức, toàn bộ thể nội bao gồm kinh mạch, đan điền, chân khí, nguyên lực vận chuyển đều bị hắn nhìn rõ toàn bộ.

Một lúc sau, Trác Phàm mới cười khẽ lên tiếng: "Thì ra là thế.
Không phải hắn không muốn dùng toàn lực mà là sợ sẽ bị phản phệ."

"Điều này là có ý gì?" Đại Lực Kỳ Lân không có thần nhãn nên mới nghi hoặc lên tiếng.

"Ngài cứ đợi mà xem. Tiếp tục ép buộc, hắn sớm muộn cũng sẽ để lộ chân tướng mà thôi."

Một phương khác, Nam Cung Vạn Thông dù không muốn tin tưởng nhưng vẫn phải thừa nhận sư phụ của mình đang bị áp chế. Bất Bại Thiên Tôn, một cao thủ số một đại lục, danh tiếng sừng sững mấy vạn năm như thế nào lại từng bước bị Trác Phàm bức lui thậm chí còn thổ huyết nữa.

"Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Huyết Tinh Ma Đế, Thanh Viêm Bá Chủ thật sự tồn tại ư? Ta không tin, Bất Bại Thiên Tôn chính là vô địch."

Tự lẩm bẩm với bản thân một hồi, Nam Cung Vạn Thông bất chợt hướng Nam Cung Kinh Thiên la lớn: "Thiên Tôn, người đừng có giữ lực, mau chóng giải quyết tên nam tử ấy đi."

Nghe vậy, gương mặt Nam Cung Kinh Thiên không cấm xuất hiện do dự. Nhưng mà sau cùng ông vẫn là thở dài ảo não: "Xem ra hết cách rồi, nếu không làm vậy thì khó lòng mà thắng được."

Vừa dứt lời, khí tức trên người Nam Cung Kinh Thiên lại đột ngột thay đổi. Nguyên bản khắp người ông làm dạ quang xen lẫn một chút huyết sắc nhưng hiện tại màu đỏ bỗng nhiên bừng lên làm chủ đạo.

Ngay giây sau, toàn bộ bầu trời cũng do vậy mà biến hóa, tất cả mọi thứ xung quanh bao quát vầng bây đen đều nháy mắt thay bằng màu máu. Nương theo đó, tất cả mọi người đều như bị một luồng khí lạnh chạy dọc qua sống lưng khi cảm nhận được lãnh ý từ Nam Cung Kinh Thiên phát ra.

"Sát khí thật đáng sợ. Bất Bại Thiên Tôn giống như đã biến thành người khác vậy." Tạ Thiên Dương vừa đưa tay che chắn vừa lên tiếng.

Cùng lúc đó, ở trong Thần Thức Hải của Trác Phàm, Đại Lực Kỳ Lân mới trầm trồ: "Thì ra ngươi nói là ý này."

Trác Phàm khẽ gật đầu: "Đúng thế. Nam Cung Kinh Thiên vì muốn kéo dài thọ niên nên lựa chọn thôn phệ Huyết Linh Thạch để trùng kích xiềng xích của vị diện. Ngay sau khi đột phá, hắn liền sử dụng Phong Thiên Kiếm Đạo tiến hành áp chế những vị trí trọng yếu của bản thân."

"Thì ra lúc trước ngươi đem Khai Thiên Kiếm hấp thụ lôi kiếp cũng là có lý do." Đại Lực Kỳ Lân bật cười.

"Đúng vậy. Lúc trước ngài có nói, Huyết Linh Thạch khi bị hấp thụ thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu tu giả sử dụng lôi điện ẩn chứa lực lượng thiên đạo tẩy lễ để thanh lọc thân thể thì vẫn còn một đường sinh cơ." Trác Phàm cũng cười khẽ đáp.
"Quả nhiên ngươi không làm những chuyện vô ích. Lúc đầu ta còn tưởng ngươi quá tự cao tự đại nữa chứ. Bất quá hiện tại hắn đã mở phong ấn, chỉ sợ là thực lực sẽ thuế biến, ngươi phải chú ý cẩn thận. Cao thủ Linh Vương Cảnh một khi dùng hết sức nhất định sẽ thâm sâu khó lường."

"Ta sẽ toàn lực đối phó."

Trác Phàm ngưng trọng gật đầu, đôi mắt thủy chung vẫn duy trì Thần Nhãn, toàn bộ thần thức của hắn nhất thời được đẩy lên tới đỉnh phong chuyên tâm quan sát từng chút biến đổi trên cơ thể đối phương.

Hiện giờ Trác Phàm đã hiểu, vì cái gì năm xưa Bách Lý Kinh Thế sau khi dùng Huyết Linh Thạch lại có thể duy trì lâu đến như vậy. Trong số những kẻ dùng thứ đồ của ma đạo ấy, chỉ có người biết cách dùng Phong Thiên Kiếm Đạo bảo trì kinh mạch mới sống lâu được mà thôi.

Cảm nhận nguyên lực ùa về như thác lũ, Nam Cung Kinh Thiên lập tức hưng phấn hẳn lên, nét mặt chứa đầy sự điên cuồng. Mặt khác, chính bản thân ông cũng đang phải chống chọi với sát ý từ tầng Huyết Khí kia để cho tâm trí không bị ăn mòn.

"Phải xử lý tiểu tử này thật nhanh mới được."

Suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, Nam Cung Kinh Thiên đã ngay lập tức động thủ. Ông phất tay mở ra một thông đạo rồi tiến vào.
Không gian ngay bên cạnh Trác Phàm bỗng nhiên vặn vẹo, tiếp theo sau là thân ảnh Nam Cung Kinh Thiên bước ra, cánh tay được bao bọc bởi nguyên lực ngưng tụ thành trường kiếm chém tới.

Trác Phàm thấy thế vội vàng thi triển Lôi Viêm Quang Chấn chống trả. Bất quá thực lực của Nam Cung Kinh Thiên sau khi phá bỏ phong ấn thực sự quá cường đại.

Kiếm Khí Phong Thiên kèm theo thần thông Linh Vương Cảnh liền đem tất cả Lôi Viêm xung quanh Trác Phàm bổ ra làm đôi, ngay cả hỏa lực những nơi gần đó đều trở nên xơ xác, giảm đi phân nửa.
Khí thế mà Nam Cung Kinh Thiên phát ra cường đại đến mức tất cả mọi thứ xung quanh đều bắt đầu rung động, mặt đất nứt nẻ, bầu trời màu đỏ rực nổi lên cuồng phong oanh tạch, lực lượng khủng bố như muốn hủy thiên diệt địa.

Nhưng mà cho dù thế, Trác Phàm cũng không hề kinh hãi mà nhanh chóng thúc động nguyên lực. Thần thức được đẩy lên đỉnh phong cho phép khiến mọi giác quan của hắn đều trở nên nhạy bén dị thường.

Bạch Quang Thần Đồng – Lôi Viêm Lạc Quang Thuẫn.

Nhìn khiếm khí ngưng tụ trên tay Nam Cung Kinh Thiên chém xuống, đôi mắt Trác Phàm lập tức phóng thích Tử Lôi sau đó cùng Kim Viêm bùng cháy giữa trời. Quang nguyên tố theo đó trở nên linh động phảng phất bị hấp dẫn mà cùng nhau tụ hợp tạo thành năm tầng kết giới thủ hộ trước mặt.

"Ầm!"

Kiếm khí của Nam Cung Kinh Thiên đang lao xuống với lực lượng khủng bố lần lượt quá hỏng đi ba tầng Lôi Viêm Quang Thuẫn nhưng đến tầng thứ tư thì liền bị trì trệ, dư lực không đủ để tiếp tục đi xuống.

Khai Thiên Kiếm Đạo – Khai Thiên.

Chiến ý dâng trào, trên tay Trác Phàm bỗng nhiên nhiều hơn một thanh kiếm dày đặc lôi văn. Hắn hơi khom người đưa Khai Thiên Kiếm từ bên dưới rạch lên thành đường cong tuyệt đem.

Theo sau đó là một đạo Bán Nguyệt Lôi Nhẫn (đao khí hình trăng khuyết) lập tức bay ra. Phong cương cuồn cuộn bốc lên cắt xé mọi thứ trên đường, đòn đánh của Trác Phàm cứ như thế hướng thẳng về phía vị Bất Bại Thiên Tôn kia mà bay.

Ở bên trong lĩnh vực, Trác Phàm giống như là hổ mọc thêm cánh, toàn bộ nguyên tố giống như vì hắn dọn đường. Đợi khi đao khí mang theo lực lượng Khai Thiên Kiếm Đạo gần đến nơi, Lôi Viêm Quang Thuẫn lập tức biến mất để lộ ra thân thể đối phương một cách rộng rãi dị thường.

Nhìn khí thế khủng bố của đao mang đang bay tới, Nam Cung Kinh Thiên lập tức biến chiêu. Song thủ của ông từ hai bên chắp lại, chỉ thấy trên đường đi của thanh Bán Nguyệt Lôi Nhẫn bỗng nhiên bị một tầng không gian vặn vẹo nuốt chửng.

Thấy cảnh này, Trác Phàm khó tránh khỏi kinh ngạc: "Dùng Phong Thiên Kiếm Đạo ngưng tụ hắc động sau đó đem tu vi Linh Vương Cảnh di dời không gian, quả nhiên không đơn giản chút nào."
Mà lại, ngay khi hắn còn đang lẩm bẩm phân tích thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh: "Tiểu tử, phóng chiêu tầm xa đủ rồi, chúng ta chuyển sang cận chiến đi."

Trác Phàm kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy cách đó vài thước bỗng nhiên có một hắc động hiện lên, Nam Cung Kinh Thiên từ trong đó bay ra, khí thế như hồng kèm theo sát ý kinh khủng phóng tới.