[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 569: Khai nhãn

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 569: Khai nhãn

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 569: Khai nhãn

"Phía trên Quy nguyên cảnh là Linh Vương Cảnh chưởng khống lực lượng không gian. Nếu nói cao thủ Quy nguyên cảnh chỉ có thể mượn nhờ linh khí trời đất trợ chiến thì cường giả Linh Vương Cảnh có thể điều động tất cả mọi thứ xung quanh giống như đại tướng chỉ huy."

Những lời nói của Trác Phàm lọt vào tai đám người còn lại khiến da đầu của họ tê rần. Phía trên Quy nguyên cảnh vẫn còn cảnh giới khác? Vì cớ gì từ xưa đến nay bọn họ đều chưa từng nghe qua tên gọi kỳ lạ này.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đồng loạt "ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi" không hiểu tình huống.

Nam Cung Kinh Thiên liếc mắt nhìn sang thanh kiếm màu đen ảm đạm cách đó không xa. Hiện tại Phong Thiên Kiếm đã mất đi sự thần kỳ vốn có. Rất rõ ràng, một đòn vừa rồi của ông đã khiến kiếm linh hao hụt gần như toàn bộ lực lượng.

Sau đó, Nam Cung Kinh Thiên lại liếc nhìn sang Khai Thiên Kiếm trên tay Trác Phàm cười nhạt: "Xem ra tình trạng kiếm linh của ngươi vẫn còn tốt hơn Phong Thiên Hắc Hạc. Bất quá, đối với tu vi của ta hiện tại, chút năng lực vừa rồi đã chẳng còn ảnh hưởng đến ta mảy may."

Vừa nói, Nam Cung Kinh Thiên liền đưa ta bắt lấy hư vô, chỉ thấy không gian phía xa bỗng nhiên vặn vẹo như gương vỡ, mặt đất sụp xuống ngoi lên chẳng theo bất kỳ quy luật nào.

"Mẹ nó, dùng ý niệm liền có thể dời núi lấp bể, đây còn là con người sao?" Nạp Lan Thần vừa nhảy lùi về phía sau vừa chửi thề một câu. Trong suy nghĩ của ông, kể từ thời khắc Nam Cung Kinh Thiên bay ra từ cái hố kia thì chiến cục đã định. Hiện tại chứng kiến một màn này, ông đã chẳng còn tâm trạng giữ vững phong thái của mình nên tuông ra những câu tục tĩu cho đỡ uất ức trong lòng.

"Nếu nói trên đời này còn ai khống chế được Bất Bại Thiên Tôn thì cũng chỉ có mỗi sư phụ của Trác Phàm mà thôi. Chỉ là không biết hiện tại vị đại năng này đang ở đâu." Công Tôn Thượng Quang thở dài lên tiếng.

Năm xưa ở Công Tôn Phủ, ông đã chứng kiến phân hồn của "Thanh Viêm Bá Chủ" đại triển thần uy, năng lực hoàn toàn giống với những gì Nam Cung Kinh Thiên đang làm, thậm chí còn có phần mạnh mẽ hơn. Nhưng mà từ lần đó trở đi, chẳng còn một ai nhìn thấy "Thanh Viêm Bá Chủ" mà chỉ toàn từ một mình Trác Phàm ra tay. Thế nên ông cho rằng có lẽ sư phụ của Trác Phàm đã tọa hóa do tuổi tác rồi cũng không biết chừng.

Đạt đến Linh Vương Cảnh, các giác quan của Nam Cung Kinh Thiên tựa hồ đã có sự thuế biến. Ông nghe được những lời nói của Nạp Lan Thần một cách rõ ràng, gương mặt theo đó cũng giãn ra như đang tận hưởng.

Đúng thế, tự cổ chí kim, Nam Cung Kinh Thiên chín là nhân loại đầu tiên phía vỡ xiềng xích áp chế của vị diện này. Hiện tại, dù gặp phải cửu cấp linh thú ông cũng hoàn toàn tự tin bản thân có thể nháy mắt diệt sát.

"Ầm! Ầm!"

Đám mây đen trên trời không ngừng tụ tập, sấm chớp vang rền khắp bốn phương tám hướng, thi thoảng còn xuất hiện mấy đạo thập trọng tử lôi đánh xuống. Mà lại, chẳng biết vì lý do gì mà mười tia đã có bảy tia nhắm về phía Nam Cung Kinh Thiên. Bất quá, ông chẳng hề quan tâm mà đưa bàn tay lên bóp méo không gian chống đỡ.

Nam Cung Kinh Thiên nhìn Trác Phàm nói: "Ngươi còn có lời gì trước khi chết sao? Sau khi giết ngươi, ta sẽ đến tìm sư phụ Huyết Tinh Ma Đế khai chiến để xem ai mới là nhân loại mạnh nhất."

Thế nhưng mà, sau khi nghe những lời này, Trác Phàm chẳng những không lộ vẻ kinh hãi, ngược lại còn lắc đầu bật cười: "Sai rồi. Kẻ cần nói lời sau cùng phải là ngươi mới đúng."

"Lời này là có ý gì?" Nam Cung Kinh Thiên nghi hoặc hỏi lại.
Phía xa xa, đám người Tử Huyên cũng nín thở ngưng thần chờ đợi, tựa hồ muốn biết Trác Phàm sẽ đối phó với Bất Bại Thiên Tôn như thế nào.

Những gì mà Trác Phàm thể hiện khi đối đầu với Nam Cung Kinh Thiên trước đó quả thật là vô cùng kinh người. Chẳng qua đối mặt với một Linh Vương Cảnh chỉ sợ vẫn còn quá sức.

Phải biết, sự chênh lệch giữa hai giai là hoàn toàn khác nhau. Cao thủ Thần chiếu cảnh đỉnh phong gặp phải Hóa hư cảnh liền không cách nào chống lại, trừ phi người đó cũng biến thái như Trác Phàm nghịch thiên sớm ngưng tụ ra thần hồn.

Cũng như thế, Linh Vương cảnh chính là cảnh giới siêu việt phàm giai, từ xưa đến nay e rằng cũng chỉ có một mình Nam Cung Kinh Thiên làm được, như vậy cũng đủ thấy rằng việc ấy khó khăn đến nhường nào. Cho nên không cần nói thì những người khác cũng đều minh bạch hiện tại vị Bất Bại Thiên Tôn kia đã thay đổi triệt để, thậm chí nếu bây giờ một mình ông đối đầu với cả trăm tên như Nam Cung Vạn Thông cũng đều có khả năng giết chết.

Trác Phàm đem Khai Thiên Kiếm thu vào trong Lôi Linh Thánh Giới sau đó lên tiếng: "Như ta đã nói, ngươi không có tư cách để lọt vào tầm mắt của sư phụ ta. Dù đã đột phá Quy Nguyên tiến tới Linh Vương thì ngươi ở trước mặt ngài ấy vẫn chỉ là một con kiến hôi chẳng có chút sức chống cự nào."

Đến đây, Trác Phàm chậm rãi đưa tay tháo đi chiến khăn trên đầu mình để lộ một đôi mắt màu nâu sậm xen lẫn chút vàng óng kỳ dị, con ngươi càng là chẻ dọc như mắt thú.

Không để ý ánh mắt kinh ngạc của Nam Cung Kinh Thiên, Trác Phàm nhìn lên bầu trời tràn đầy tử lôi đang đánh xuống rồi nói: "Muốn thoát khỏi cảnh giới của Phàm giai, tu giả cần phải tiến hành độ kiếp, phá bỏ thân thể phàm nhân ngưng tụ Linh Vương Thể. Thế nhưng năm ấy ngươi vừa mới đột phá lại không đủ can đảm tiếp nhận lôi phạt cho nên vẫn chỉ xem như là một Ngụy Linh Vương Cảnh mà thôi."

"Thì đã sao? Dù không tiếp nhận thiên kiếm thì thực lực của ta cũng đã hoàn toàn siêu việt ngươi." Nam Cung Kinh Thiên thản nhiên nói. Nhưng dù vậy, khi nhìn tới thập trọng tử lôi trên bầu trời, sau lưng ông vẫn mơ hồ nổi lên một ít mồ hôi lạnh.

Uy lực của Tử Lôi được phân chia làm mười hai trọng. Bất quá, lực lượng mạnh mẽ tới đâu cũng phải tùy theo nguồn gốc xuất xứ. Tỷ như Khai Thiên Kiếm của Trác Phàm có thể đánh ra đỉnh cấp nhưng so với thứ sấm chớp trên trời kia vẫn còn thua xa bởi lẽ thiên kiếp của tu giả ngoại trừ Tử Lôi ra còn ẩn chứa thiên đạo bên trong.

Chính vì thế mà vừa mới đột phá, Nam Cung Kinh Thiên không kịp vui mừng đã phải áp chế tu vi đồng thời ra lệnh cho luyện linh (bảo) sư gấp rút chế tạo một thanh khải giáp. Từ nãy đến giờ, ông dùng thực lực Quy nguyên cảnh đánh nhau với Trác Phàm cũng là bởi lý do này. Một khi động đến lực lương Linh Vương Cảnh tất yếu sẽ lần nữa dẫn đạo lôi kiếp xảy ra.

Cũng chẳng phải Nam Cung Kinh Thiên e sợ lôi phạt quá mức mà là vì thời gian trăm năm sắp tới, nếu độ kiếp ông sẽ không biết năm nào tháng nào mới khôi phục. Tỷ như lúc này đây, lỡ như ông không xuất hiện thì Trung châu sợ rằng sớm đã bị lật thuyền trong mương.

Nhìn tia điện xuất hiện càng lúc càng nhiều, Nam Cung Kinh Thiên liếc mắt sang Trác Phàm, sát ý nương theo khí tức Linh Vương Cảnh bành trướng.

Rất rõ ràng, càng kéo dài thời gian thì lôi kiếp sẽ càng dữ dội. Cho nên Nam Cung Kinh Thiên nhất định phải nhanh chóng giải quyết Trác Phàm để còn áp chế tu vi. Dự định của ông chính là sẽ chuẩn bị thật tốt rồi mới tiến hành độ kiếp.

Trác Phàm dường như cũng nhận ra mục đích của đối phương cho nên liền phất tay phóng thích Khai Thiên Kiếm đi ra.

"Tước!"

Tử Lôi Vân Tước vừa mới hiện hình liền nhắm thẳng bầu trời mà phi. Cũng tại thời khắc ấy, thiên phạt giáng xuống đều đồng loạt thay đổi phương hướng cuồn cuộn tụ tập trên thân thể cự điểu.
Trước sự nghi hoặc của Nam Cung Kinh Thiên, Trác Phàm chỉ bật cười lên tiếng: "Đừng hiểu nhầm. Chẳng qua ta không muốn ngươi bị ảnh hưởng bởi thiên kiếp mà không dùng toàn lực được mà thôi. Mặt khác, thiên kiếp đối với Khai Thiên Kiếm của ta có tác dụng rất lớn nên mới cho nó hấp thụ."

Nghe thế, Nam Cung Kinh Thiên liền nhìn lại lần nữa. Quả nhiên ngay khi bị sấm sét đánh trúng, toàn thân Tử Lôi Vân Tước lập tức sáng lên rực rỡ, từng đạo lôi văn nổi lên ngày một nhiều, cơ thể hư ảo của nó càng lúc càng trở nên ngưng thực hơn.

Mà lại, cùng lúc đó, Nam Cung Kinh Thiên chợt phát hiện thể nội của mình đang thuế biến, nguyên lực tăng cao bất thường, từng đợt tuông trào như thác lũ từ con đập bể đổ xuống.

"Đây chính là dấu hiệu của thuế biến sao?"

Nam Cung Kinh Thiên có thể cảm nhận được thân thể của mình biến hóa, xương cốt nội tạng đều nóng rang một cách bất thường, tựa hồ như đang được tôi luyện cho cứng cáp hơn.

Tuy vậy, ngoài mặt ông vẫn tỏ ra bình tĩnh vô cùng nhưng trong lòng đang không ngừng dậy sóng. Chỉ cần để kiếm linh kia hứng hết toàn bộ uy lực của lôi phạt, như vậy thì cũng xem như ông đã thành công độ kiếp, từ đó cảnh giới sẽ vững chắc, chân chính trở thành cường giả Linh Vương. Không thể không nói, với tu vi hiện tại, những người kia tạm gọi là "phàm nhân" đã chẳng còn cảm nhận được chút uy áp nào nếu như ông không cố ý phóng thích.
Đến một lúc sau, khi bầu trời trở nên tĩnh lặng, mây đen dần dần tan đi, Khai Thiên Kiếm một lần nữa trở về Lôi Linh Thánh Giới của Trác Phàm.

"Ha ha!"

Nam Cung Kinh Thiên đột nhiên cười lên ha hả, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn. Sau cùng, ông mang theo một tia chế giễu nhìn Trác Phàm nói: "Không biết ngươi mang minh lỗi lạc hay là một kẻ ngu ngốc. Hiện tại ta đã hoàn toàn trở thành cao thủ Linh Vương Cảnh chân chính, thử hỏi ngươi lấy cái gì để đấu với ta đây?"

Vừa nói dứt lời, Nam Cung Kinh Thiên đột nhiên duỗi tay nắm chặt. Tại nơi Trác Phàm đứng, không gian trở nên vặn vẹo không nhìn rõ.

"Một kẻ ngu ngốc. Để cảm ơn ngươi, ta sẽ tiễn Huyết Tinh Ma Đế đi cùng." Nam Cung Kinh Thiên vừa nói vừa quay người. Bất quá, còn chưa kịp để ông phi thân bay mất thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ to lớn.

Bạch Quang Thần Đồng – Lôi Viêm Quang Chấn.