[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 565: Tiếp theo cứ giao cho phụ thân

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 565: Tiếp theo cứ giao cho phụ thân

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 565: Tiếp theo cứ giao cho phụ thân

"Xoẹt xoẹt!"

Trong đống bụi đất nổi lên mù mịt, tia điện còn lưu lại tạo thành những thanh âm chói tai liên hồi. Tất cả mọi người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía một đoàn quang điểm màu tím tỏa sáng rực rỡ bên trong hố sâu.

Nam Cung Kinh Thiên đưa tay thu lại Phong Thiên Kiếm, vẻ mặt lộ ra mấy phần khả nghi. Ông cảm nhận được tâm thần của Phong Thiên Hắc Hạc đang không ngừng run rẩy kích động. Nó không phải như đang gặp phải túc địch mà là chiến hữu lâu năm.

Đợi cho đến khi mọi thứ lắng xuống, tầm nhìn trở nên thuận tiện hơn, tất cả mọi người mới nhìn rõ món đồ vật vừa mới xuất hiện đã đánh bật thần kiếm của Bất Bại Thiên Tôn. Đó là một thanh kiếm đen sì phát ra lôi văn rực rỡ đang cắm sâu xuống dất nửa thước, từng tia điện màu tím không ngừng phóng thích đi ra như thể muốn tàn phá mọi thứ.

Mà lại, Thanh Lân và Thải Lân vốn dĩ ở cách đó không xa vậy mà giờ đây đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Đem thần thức quét ngang một lượt, sau cùng bọn họ đồng dạng ngẩng mặt lên nhìn. Giữa hư không, một nam tử thân mặc trường bào màu xám phất phơ đang dùng hai tay giữ chặt Thanh Lân và Thải Lân bên mình. Đôi mắt của hắn bị một tấm vải màu trắng che phủ. Càng đáng ngạc nhiên hơn, tu vi mà hắn phát ra chỉ đạt tới Thiên Huyền cảnh nhất trọng.

"Chuyện này là thế nào? Tại sao một Thiên Huyền Cảnh nhất trọng lại có thể cứu người trong tay Thiên Tôn?" Trong đầu Nam Cung Vạn Thông hiện ra hàng vạn dấu chấm hỏi.

Nam Cung Kinh Thiên tựa hồ không mấy kinh ngạc bởi vì ông đã từng gặp người này trước đây. Chỉ là ông nhớ rất rõ, khi ấy nam tử kia đã là Thiên Huyền cảnh ngũ trọng, rốt cuộc là vì lý do gì mà lại bị tụt giảm tu vi.

"Cuối cùng cũng tới." Sở lão sau khi tỉnh lại nhìn thấy một màn này liền thở phào một hơi.

"Nhưng mà không biết liệu hắn có khả năng lật ngược thế cờ hay không?" Tạ Thiên Dương lúc này cũng đã đi đến bên cạnh Sở lão nói.

Trác Phàm mặc dù bị vải che mắt nhưng vẫn nhận ra rất nhiều ánh mắt tập trung về phía này, có vui mừng, có kinh ngạc, có kiêng kỵ và cũng có hưng phấn. Bất quá, hắn chẳng để tâm cho lắm mà đem nguyên lực truyền vào thể nội của Thanh Lân và Thải Lân.

Như cảm nhận được một luồng hơi ấm chạy dọc qua sống lưng, gương mặt cả hai dần dần hồng nhuận, đôi mắt theo đó chậm rãi mở ra.

"Phụ thân, cuối cùng người cũng tới." Thải Lân mỉm cười nói.

"Dù đã dùng truyền tống trận nhưng vẫn tốn kha khá thời gian."

Trác Phàm khẽ gật đầu sau đó đem đan dược trong Lôi Linh Thánh Giới lấy ra nhét vào miệng của Thanh Lân.

Thương thế của Thanh Lân khá nặng cộng thêm biến hóa chân thân Kỳ Lân nên hiện tại vẫn còn rất yếu.

"Phụ thân!"

"Con im lặng, ta sẽ tự tìm hiểu."

Cắt ngang lời nói của Thải Lân, Trác Phàm chậm rãi nâng tay đặt lên trên trán này. Một luồng hỏa diễm màu đỏ theo đó được hắn đem dung nhập vào trong thần thức hải của nàng.

Một lúc sau, Trác Phàm mới thu hồi Phần Thiên Hỏa trở về. Thần thức thoáng quét ngang một vòng, Trác Phàm cơ bản đã hiểu rõ tình hình địch ta. Hắn nói với Thải Lân: "Con đi chăm sóc Thanh Lân, chuyện tiếp theo cứ giao cho phụ thân là được."

Cũng giống như năm đó Phần Thiên Long Tổ sử dụng vương hỏa thăm dò ký ức. Hiện tại Trác Phàm cũng đã làm được như vậy với Thải Lân, dù sao khi Phần Thiên Hỏa tiến vào cơ thể cũng chẳng ảnh hưởng tới nàng.

"Dạ."

Thải Lân nhu thuận gật đầu, nhận lấy Thanh Lân từ tay Trác Phàm sau đó nhanh chóng lùi ra phía sau.

Trong lúc đó, Trác Phàm từ từ hạ thân xuống đối diện với Nam Cung Kinh Thiên. Thần thức của hắn dường như đang tập trung vào thanh kiếm trong tay ông sau đó lắc đầu nói: "Phong Thiên Kiếm đã không còn là Phong Thiên Kiếm."

"Ngươi nhận biết nó?" Nam Cung Kinh Thiên dò hỏi.

"Nó là của sư phụ ta." Trác Phàm nhàn nhạt đáp.

"Sư phụ ngươi không phải Thanh Viêm Bá Chủ?"

"Là Huyết Tinh Ma Đế mới đúng."

Tới nước này, Trác Phàm cũng chẳng cần phải giấu diếm làm gì nữa. Trước kia khả năng của hắn không đủ nên cần phải ngươi lừa ta gạt tạo dựng hư danh. Nhưng giờ đây, trải qua thời gian trăm năm, thực lực của hắn đã tăng lên đến mức chẳng không thể tưởng tượng được. Cứ việc Nam Cung Kinh Thiên cường đại đi chăng nữa, hắn vẫn đủ tự tin chiến một trận kinh thiên động địa.
Nghe đến cái tên Huyết Tinh Ma Đế, Nam Cung Kinh Thiên lập tức run lên kích động. Từ cách đây rất lâu, thông qua lời nói của Phong Thiên Hắc Hạc, ông đã sinh lòng tò mò. Rốt cuộc thì chủ nhân trước đây của Phong Thiên Kiếm cường đại đến mức nào mà có thể khiến kiếm linh toàn tâm toàn ý tin tưởng như vậy.

"Hiện tại hắn ở đâu?" Nam Cung Kinh Thiên nhàn nhạt hỏi.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách để gặp sư phụ của ta." Trác Phàm không chút khách khí nói. Thật sự thì lời của hắn cũng không sai, bởi lẽ nếu còn sống thì một tu giả Quy nguyên cảnh như Nam Cung Kinh Thiên làm sao lọt vào mắt cao thủ Đế Cảnh đâu.

Nhưng mà, lời nói thật của Trác Phàm rơi vào tai của Nam Cung Kinh Thiên lại chẳng khác gì một sự sỉ nhục. Phải biết ông thế nhưng là nhân loại mạnh nhất, được người đời phong cho hai chữ "Bất Bại". Trong suy nghĩ của ông, Huyết Tinh Ma Đế dù mạnh đến đâu thì với thực lực hiện tại đã đủ để chiến một trận ra trò.

Đến đây, hàn mang trong đôi mắt lóe lên, Nam Cung Kinh Thiên buông thả khí tức nhất thời đem không gian xung quanh trở nên trầm trọng.

Nam Cung Vạn Thông cùng hai tên kiếm vương thấy thế vội vàng lùi ra phía sau, trong lòng cười lạnh không thôi. Tên nam tử vừa mới xuất hiện vậy mà dám thách thức Thiên Tôn, đây chẳng phải là con đường chết nhanh nhất hay sao? Mặc kệ hắn cổ quái đến đâu nhưng muốn đứng trước mặt Bất Bại Thiên Tôn trang bức thì kết cục sẽ rất xấu.

Phía bên này, đám người Tử Huyên cũng tương tự lùi ra phía sau. Có điều khác với Nam Cung Vạn Thông, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ khó coi. Rất rõ ràng bọn họ ở phía bên kia chí tuyến, Trác Phàm càng chọc giận Bất Bại Thiên Tôn phẫn nộ thì thời hạn chết của mọi người cũng sẽ bị rút ngắn lại.

Gần như toàn bộ đều có chung suy nghĩ, Trác Phàm dù mạnh nhưng cũng không thể nào là đối thủ của Nam Cung Kinh Thiên. Phải biết vị Bất Bại Thiên Tôn này đã uy chấn thiên hạ, thanh danh sừng sững cả vạn năm chưa từng bị ai đánh đổ.

Còn Trác Phàm thì sao? Trăm năm trước hắn là một kỳ tài tu luyện nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Bất kỳ ai cũng không tin tưởng hắn có thể dùng từng ấy thời gian rút ngắn khoảng cách chênh lệch cực lớn này.

Trong lúc tâm thần những người khác vừa dùng nguyên lực phòng thân chống ai uy áp vừa lo lắng cho an uy của mình thì Trác Phàm ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Khí tức khủng bố từ Nam Cung Kinh Thiên nặng tựa Thái Sơn vậy mà khi tiếp cận phạm vi mười thước xung quanh Trác Phàm liền trở nên yên bình phảng phất như cơn gió nhẹ thổi qua.

Thấy hắn thản nhiên như không có chuyện gì, Nam Cung Kinh Thiên bất giác lên tiếng tán thưởng: "Quả nhiên có chút bản sự."
Đến đây, ông lập tức cầm chặt Phong Thiên Kiếm, khí tức lại tăng thêm một phần đến mức trọng lực nơi ấy dường như biến đổi gấp mười lần.

"Chỉ một chút thôi sao?" Trác Phàm nhếch mép, toàn thân lập tức nổi lên hồng mang rực rỡ. Hữu thủ chậm rãi đưa về phía sau, chỉ thấy cách đó không xa, Khai Thiên Kiếm vốn dĩ còn đang cắm sâu dưới mặt đất như nhận được lời kêu gọi liền động đậy rồi trở về tay của hắn cùng với Tử Lôi chớp động chói tai.

Trong lúc nhất thời, tại nơi hai người đứng dần dần nổi lên hai lĩnh vực khác nhau. Một loại âm trầm nặng nề, loại khác lại mạnh mẽ bạo liệt không ngừng cọ sát hòng chiếm được chút ít thượng phong.

"Thanh lôi kiếm kia vậy mà cùng cấp bậc với Phong Thiên Kiếm?" Nam Cung Vạn Thông cảm nhận bản thân bị uy áp của hai người kia làm cho khó thở, vẻ mặt ngưng trọng lên. Thứ càng làm hắn chú ý chính là Khai Thiên Kiếm với Tử Lôi dày đặc trong tay Trác Phàm.

"Tước!"

Một tiếng hót thanh thúy vang lên, từ trong Khai Thiên Kiếm bỗng nhiên bay ra một đạo thiểm lôi, đến khi dừng lại giữa bầu trời liền ngưng tụ thành hư ảnh của một con cự điểu. Cái đuôi của Tử Lôi Vân Tước xòe ra giữa không trung kéo dài hơn mười trượng, từng đường hoa văn tinh xảo lộ ra như những con mắt kỳ dị máy động ra tia sét màu tím.

Nhìn vào lưỡi kiếm đen sì trong tay Nam Cung Kinh Thiên, Tử Lôi Vân Tước rõ ràng cực kỳ phẫn nộ mà quát: "Bạch Hạc, ngươi còn không chịu quay đầu cùng ta trở về bên cạnh chủ nhân?"

Lúc này, từ trong Phong Thiên Kiếm, Phong Thiên Hắc Hạc cũng chậm rãi bay ra mà không cần hiệu lệnh của Nam Cung Kinh Thiên. Khắp người nó lộ ra một tia lệ khí xen lẫn huyết mang nồng đậm, đôi mắt càng là biến đổi thành màu đỏ như máu.

"Chủ nhân? Thật buồn cười, Phong Thiên Hắc Hạc ta chỉ có duy nhất một chủ nhân là ngài ấy mà thôi."

Nghe đối phương trả lời, Tử Lôi Vân Tước không cấm kinh ngạc. Từ bao giờ Phong Thiên Bạch Hạc lại thành ra dạng này?

Có điều khi quan sát thấy luồng quang mang màu đỏ ẩn hiện xung quanh Phong Thiên Bạch Hạc, Tử Lôi Vân Tước liền hiểu ra. Nó quay đầu truyền châm cho Trác Phàm: "Chủ nhân. Xem ra lão già kia đã dùng ma vật tẩy não Bạch Hạc rồi."

"Ta có thể cảm nhận được."

Che đi đôi mắt, các giác quan còn lại của Trác Phàm đều trở nên nhạy bén hơn. Bằng thần thức của mình, hắn có thể nhận ra Phong Thiên Kiếm có một đạo sát khí ngưng tụ cùng phẩm chất với Huyết Linh Thạch năm xưa hắn bỏ ra làm hại hoàng thất Trung châu.

Chính bản thân Trác Phàm cũng không ngờ, mục đích suy yếu Kiếm Tinh Đế Quốc của mình lại trở thành cơ hội thu phục Phong Thiên Bạch Hạc cho Nam Cung Kinh Thiên. Hiện tại, dù hắn muốn thanh tẩy thần kiếm kia nhưng đối phương làm sao để yên đâu? Cho nên trước mắt vẫn phải đánh bại vị Bất Bại Thiên Tôn này rồi mới tính sau.

"Trở về đi."

Trác Phàm hô lớn một tiếng, Tử Lôi Vân Tước lập tức hóa thành một đoàn thiểm quang lần nữa dung nhập vào Khai Thiên Kiếm.
Phía bên này, Phong Thiên Bạch Hạc tựa hồ có chút do dự nhưng sau cùng vẫn là trở về Phong Thiên Kiếm trong tay Nam Cung Kinh Thiên.

Đến đây, cả hai đều đồng cầm kiếm, mỗi người dùng một loại kiếm đạo so đấu với đối phương.

(Tác: Để tránh bị loạn, chương sau mình sẽ đều gọi là Phong Thiên Hắc Hạc.)