[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 564: Kết Thúc?

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 564: Kết Thúc?

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 564: Kết Thúc?

"Tiểu Thải!" Thanh Lân thất thanh la lên. Đồng thời, toàn thân hắn cũng nháy mắt bạo phát lực lượng, chỉ thấy làn da nổi lên một màu xanh như ngọc thạch, từng đường hoa văn kỳ dị xuất hiện rồi hóa thành lân phiến. Tròng đen trong đôi mắt của hắn dần dần khép lại thành chiếc lá, hơi thở càng lúc càng trở nên hoang dã dị thường.

"Bán…Bán thú hóa!"

Tử Huyên sợ hãi la lên. Bà có thể cảm nhận rõ ràng sát khí cùng sự cuồng bạo phát ra từ Thanh Lân ở trước mặt. Còn chưa kịp nhìn lâu hơn một chút, thân thể hắn đã nháy mắt biến mất.

"Nếu vị này sớm dùng đến nó, chỉ sợ tất cả đám người Nam Cung Vạn Thông hợp lại cũng chẳng trụ được bao lâu." Công Tôn Thượng Quang cảm thán.

Mục đích ban đầu của đám người Thanh Lân lại chính là âm thầm xử lý mọi chuyện trong yên lặng. Mà một khi Thanh Lân thi triển bán thú hóa, toàn bộ không gian theo đó sẽ chấn động kịch liệt, thứ trận bàn kia làm sao mà duy trì được nổi.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Những nơi Thanh Lân đằng không đi qua, toàn bộ hư vô lập tức giống như chiếc gương bị vỡ toang. Thân thể hắn cứ như một luồng thiểm quang dùng tốc độ nhanh nhất xông tới trước mặt Thải Lân giúp nàng ngăn chặn những nhát chém còn lại.

Nhưng mà, dù cho lân phiến của Thanh Lân có cứng rắn cỡ nào, khi bị Phong Thiên Kiếm cắt qua đều sẽ để lại một ít thương thế. Nam Cung Kinh Thiên kiểm soát kiếm ý cực kỳ nhuần nhuyễn, thân ảnh tuy liên tục loạn chuyển nhưng mỗi nhát phía sau đều chồng lên vị trí trước đó.

Máu tươi chảy xuống ồ ạt, nhưng Thanh Lân không hề dám di chuyển nửa bước. Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Thải Lân đang ngày một giảm xuống. Bất quá trên người nàng không có vết thương chí mạng, dường như lúc Nam Cung Kinh Thiên tấn công nàng đều sẽ ngưng tụ một tầng bích chướng hộ thể. Việc ý thức mất dần có lẽ là do thần thức suy yếu.

Mà lại, đạt tới cảnh giới Nhân Thiên Hợp Nhất một cách hoàn hảo, Nhất Kiếm Nhập Hồn mà Nam Cung Kinh Thiên thi triển giống như mây trôi nước chảy, vô cùng vô tận chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại. Cộng thêm việc Thải Lân mất đi ý thức, thứ vật chất hắc ám kia lần nữa được ông kêu gọi hỗ trợ tấn công. Chúng liên tục thẩm thấu vào vết thương trên người Thanh Lân khiến nơi ấy lở loét ngày một lan rộng.

Cảm thấy tiếp tục thế này không ổn, Thanh Lân mạnh mẽ giẫm chân, toàn bộ cơ thể nháy mắt bành trướng lên đến cực hạn. Dần dần, từ một con người, hắn đột nhiên chống tay, cái cổ nháy mắt dài ra, gương mặt theo đó biến đổi.

"Kỳ Lân Chân Thân!"

Hét lên một tiếng, giọng nói của Thanh Lân trở nên trầm thấp. Hắn hóa thành cự thú ngẩng đầu lên trời rống to làm nứt cả thiên khung. Vết thương trên cơ thể bằng mắt thường có thể nhận thấy đang từ từ khôi phục.

Mà lại, biến đến hình dáng như vậy, toàn bộ những giác quan của Thanh Lân giống như đạt tới cực hạn. Đôi mắt chỉ hơi liếc qua liền khóa chặt vị trí của Nam Cung Kinh Thiên, cự cước giống như trụ trời cực kỳ nặng nề nhưng tốc độ rất nhanh giẫm xuống.

Nam Cung Kinh Thiên đang kinh ngạc đột nhiên cảm nhận áp lực giống như cự sơn đè xuống liền biến sắc lùi lại. Chẳng qua một giẫm của Thanh Lân chạm nền liền xuất hiện một cái hố to đến chục trượng, bụi đất văng ra chẳng khác nào đạn pháo kinh người tàn phá khắp nơi.

Nam Cung Kinh Thiên vừa lùi vừa liên tục né tránh, đồng thời huy động Phong Thiên Kiếm phóng thích hào quang ngăn chặn âm ba đánh tới. Chẳng qua lực lượng của Thanh Lân sau khi hóa thú quá mức bá đạo nên thân thể ông cứ như vậy bay ngược ra phía sau nện vào nền đất tạo thành một rãnh dài.

"Hống! Hống!"

Nói thế nào Thanh Lân cũng chỉ mang một nửa dòng máu của thánh thú nên khi Hóa thành chân thân Kỳ Lân, hắn đã trực tiếp mất đi ý thức mà điên cuồng tàn phá mọi thứ. Mà lại, mỗi lần như thế, âm ba khuếch trương tương đương với đòn đánh siêu việt võ kỹ Địa giao cao cấn gần như ngốn hết toàn bộ nguyên lực của hắn.
Nam Cung Kinh Thiên biết thời điểm này không nên chọc con quái vật kia nên vội vàng lui về phía sau chờ đợi.

Quả nhiên đúng như ông suy nghĩ, chẳng qua bao lâu, cơ thể cự thú dần dần thu nhỏ trở về hình dáng nhân loại vốn có. Thanh Lân trực tiếp ngất xỉu ngay bên cạnh Thải Lân.

Đám người Tử Huyên không dám thở mạnh, gương mặt đầy vẻ đắng chát. Hai người có thực lực mạnh nhất bây giờ đều đang bất tỉnh nhân sự, không còn khả năng chống đỡ. Trong khi đó, Nam Cung Kinh Thiên dù bị chấn động ít nhiều nhưng sức khôi phục quá mức bá đạo, trong thời gian Thanh Lân bạo nộ ông đã tranh thủ điều tức trở về trạng thái đỉnh phong.

"Sư phụ, xin ngài nhân cơ hội này trừ khử bọn chúng. Đôi nam tử trẻ tuổi này một khi còn sống chắc chắn sẽ là đại họa của chúng ta." Nam Cung Vạn Thông với gương mặt sáng láng vui mừng truyền âm.

Nam Cung Kinh Thiên nghe vậy cũng khẽ gật đầu. Trải qua thời gian trăm năm vậy mà đối phương từ một đôi đồng nam đồng nữ đã dần dần tiếp cận thực lực của ông. Nếu như cho thêm trăm năm nữa, chỉ sợ chính bản thân ông sẽ không còn là đối thủ của hai người trẻ tuổi này.

Chậm rãi giương cao trường kiếm, Nam Cung Kinh Thiên tùy ý phất tay đánh ra một đạo nguyệt quang. Hiện tại Thanh Lân và Thải Lân đã hoàn toàn mất đi ý thức, sức phòng thủ gần như không có nên chỉ cần như vậy đã đủ kết liễu hai người rồi.
Nhưng mà để ông không ngờ tới, ngay khi sắp sửa lấy mạng Thanh Lân và Thải Lân thì đám người Tử Huyên bất ngờ xuất hiện. Bọn họ hợp lực đem toàn bộ những gì mình có ra chống đỡ. Chẳng qua bị thương từ trước đồng thời thực lực không bằng Nam Cung Kinh Thiên nên toàn bộ đều tức tốc thổ huyết bắn ngược ra phía sau.

"Chuyện đã đến nước này, các ngươi ngăn cản còn có tác dụng sao?" Nam Cung Vạn Thông bay tới bên cạnh Nam Cung Kinh Thiên, ánh mắt tràn đầy sự chế giễu nhìn lên năm con người đang cắn răng đứng dậy trước mặt.

"Đương nhiên là có tác dụng."

Lau đi vết máu trên khóe miệng, thân thể Công Tôn Thượng Quang run rẩy không ngừng nhưng vẫn gắng gượng đứng vỡ. Ông nói: "Hai đứa trẻ này sở hữu thiên phú trác tuyệt, chỉ cần cho chúng có đủ thời gian thì Bất Bại Thiên Tôn có là gì."

Đến đây, ông cùng những người khác phóng thích nguyên lực chống chọi lại khí tức của Nam Cung Kinh Thiên. Mặc dù bị áp chế nhưng vẫn cầm cự được ít nhiều.

Công Tôn Thượng Quang nhìn sang Tạ Thiên Dương nói: "Vị huynh đài này, ngươi mau đem hai đứa trẻ này rời đi đi. Chúng ta không chắc có thể cầm cự được lâu đâu."

Thế nhưng mà, Tạ Thiên Dương lại cười khổ lắc đầu: "Vô ích thôi, các ngươi tự lo bản thân mình còn khó chứ nói gì đến cứu bọn ta."
Tạ Thiên Dương hiểu rõ tình trạng của từng người ở đây. Huynh đệ Công Tôn Thượng Quang thiêu đốt thần hồn, thực lực giảm xuống đáng kể. Tử Huyên, Nạp Lan Thần thì bị trọng thương, La Thống còn tốt một chút nhưng chẳng thay đổi được cục diện là bao. Dù thế nào thì bên phía kẻ địch chỉ tính riêng Bất Bại Thiên Tôn đã đủ một chiêu quét sạch.

"Công Tôn Thượng Quang, các ngươi hà tất phải dùng tính mạng của mình để đánh đổi như vậy? Đáng lý ra ta còn định tha cho các ngươi một mạng, chỉ cần thần phục Kiếm Tinh Đế Quốc là đủ. Thế nhưng từ lời nói vừa rồi, xem qua dù có chấp thuận thì cùng lắm cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng." Nam Cung Vạn Thông lạnh lùng lên tiếng chấn vấn, giọng nói lãnh đạm xen lẫn một tia sát khí.

"Chúng ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ." Tử Huyên quật cường lên tiếng.

"Nói hay lắm! Muốn giết hai người bọn họ thì cứ bước qua xác chúng…"

Nạp Lan Thần còn chưa nói dứt lời thì Nam Cung Vạn Thông đã xuất thủ. Một luồng áp lực vô hình nhất thời bắn ra hung hăng nện lên ngực khiến ông bay ngược ra phía sau cùng với âm thanh xương cốt vỡ vụn không rõ sống chết.

"Nếu ngươi muốn thì ta chiều."

Nam Cung Vạn Thông thu tay lại, cung kính nhìn Bất Bại Thiên Tôn nói: "Sư phụ…"

Nam Cung Kinh Thiên hiểu ý liền bước lên một bước, khí thế trùng trùng điệp điệp tăng lên. Xung quanh nổi lên phong cương dày đặc, cơn gió như cuồng phong quét qua làm những người bên phía Công Tôn Thượng Quang khó khăn đứng vững.

Lần này, Nam Cung Kinh Thiên đã không còn tùy ý như trước. Phong Thiên Hắc Hạc từ trong thần kiếm bay ra. Ánh mắt đỏ ngầu của nó chứa đầy sát cơ nhìn về phía năm nhân loại một cách hững hờ.

Ngay sau đó, Phong Thiên Kiếm rời khỏi tay của Nam Cung Kinh Thiên, dưới sự khống chế của ông mà biến thành một thanh phi kiếm bay thẳng về phía trước.

Phong Thiên Bạch Hạc theo đó liền hóa thành hắc quang bay theo dung nhập vào trong lưỡi kiếm. Sải cánh dài như trở thành một cái lợi đao sắc bén cắt đứt cả không gian tiếp cận kẻ bị nó xem là kẻ thù.

"Kết thúc rồi." Nam Cung Vạn Thông thở dài một hơi nói. Tuyệt thế cao thủ của các châu, ngay hôm nay, tại thời khắc này sẽ chính thức bị vẫn diệt. Từ bây giờ trở về sau, cả thiên hạ này xem như sẽ rơi vào tay của Kiếm Tinh Đế Quốc, đại nghiệp thống nhất ngũ châu xem như đã hoàn thành.

"Tước!"

Vậy mà, đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên vang lên âm thanh oanh động kèm theo một đạo lôi thiểm xoẹt qua. Phong Thiên Hắc Hạc nguyên bản dung nhập vào thần kiếm chuẩn bị cắt đôi đám người Tạ Thiên Dương ra làm hai mảnh nhất thời bị đánh bật trở lại.

Nam Cung Kinh Thiên thoáng nhíu mày nhìn về phía ánh sáng màu tím loe lói trong đống bụi đất nổi lên mù mịt. Nam Cung Vạn Thông lui về phía sau nửa bước, không thể tin tưởng lên tiếng. Đến khi nhìn rõ được vật thể vừa mới xuất hiện, tâm thần của hắn liền run lên kịch liệt.

"Kia là… Một thanh Lôi Kiếm?"