[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 562: Bất Bại Thiên Tôn vs Thải Lân

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 562: Bất Bại Thiên Tôn vs Thải Lân

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 562: Bất Bại Thiên Tôn vs Thải Lân

"Thiên Tôn!"

"Sư phụ! Cuối cùng ngài cũng tới."

Nam Cung Vạn Thông nhìn đến Bất Bại Thiên Tôn ở trước mặt, tâm trạng bất giác thả lỏng đôi chút. Từ trước đến nay, phàm là chuyện gì yêu cầu đến lực lương, chỉ có vị sư phụ này ở trước mắt thì hắn sẽ không phải lo lắng nữa. Đây đã gần như trở thành một tín ngưỡng chẳng thể lay chuyển.

Nam Cung Kinh Thiên không trả lời Nam Cung Vạn Thông mà nhìn về phía đám người Thải Lân hỏi: "Bọn chúng là ai?"

Nam Cung Vạn Thông bước đến bên cạnh, đưa mắt nhìn từng người trả lời: "Tên đang ngất xỉu đằng kia là tàn đảng của Kiếm Thần Thông, kẻ nằm cạnh hắn là đệ tử cũ của đệ nhất và đệ nhị đương gia. Còn đôi nam nữ trẻ tuổi kia thì ta không biết rõ nhưng có lẽ là người của Thanh Viêm Bá Chủ."

Nghe nói đến đệ tử của Song Long Chí Tôn, Nam Cung Kinh Thiên liền nhìn xung quanh. Thẳng đến khi thấy hai cái xác chết cách đó không xa mới kinh ngạc lên tiếng: "Hai tên này vậy mà chết?"

Trong suy nghĩ của Nam Cung Kinh Thiên, thực lực của Song Long Chí Tôn mặc dù không bằng Nam Cung Vạn Thông nhưng cũng chỉ kém hơn đôi chút. Có điều khi nhìn kỹ lại thì ông mới phát hiện, tất cả những người còn sống của Kiếm Tinh Đế Quốc đều chẳng ai hoàn toàn lành lặn bao quát vị đệ tử này.

Nam Cung Vạn Thông ngưng trọng gật đầu nói: "Không biết đệ tử của bọn chúng từ đâu có được một món võ kỹ cường đại, chỉ vừa mới đánh ra liền trực tiếp đánh tan đòn dung hợp kỹ của hai người. Nhưng cũng nhờ thế mà bức kết giới mới bị hỏng mất, đây cũng xem như may mắn đi."

Đến đây, Nam Cung Vạn Thông lại nhìn Thải Lân khẽ nói: "Nữ tử áo tím bên phía bọn chúng rất cường đại, chỉ với áp lực của ả cũng đủ để đệ tử hít thở khó thông."

Nam Cung Kinh Thiên nghe vậy cũng không hề phản đối. Kỳ thực từ lúc tới đây, ông đã cảm nhận được khí tức của đối phương, duy chỉ có Thải Lân là thu phóng tự nhiên, thậm chí chính bản thân ông cũng không nhìn ra được nông sâu của nàng.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bản thân của Thải Lân vốn dĩ là một đầu thánh thú hóa hình. Cho nên khi ở trạng thái nhân loại, tu vi của nàng sẽ không bị lộ ra. Dù sao hệ thống phân cấp của linh thú cùng tu giả cũng hoàn toàn khác nhau.

"Chuyện còn lại cứ giao cho ta là được."

Nam Cung Kinh Thiên nhàn nhạt nói, bước chân nhẹ nhàng đạp bộ đi tới. Ngay khi ông chậm rãi giơ tay lên cao, một tầng hào quang đen óng bất chợt xuất hiện, đợi đến khi ngưng tụ hoàn tất thì mọi người mới nhận ra đó là hình dáng của một thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí kinh người.

Ở bên này, Thanh Lân nắm chặt tay, trên người mơ hồ xuất hiện hồng mang lượn lờ. Thậm chí, ngay cả lớp lân phiến trên người đều được hắn sắp sửa gọi ra. Chẳng qua ngay khi định làm thế thì một cánh tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

"Thanh Lân ca ca, lần này để muội." Thải Lân mỉm cười nói.

"Hay là hai chúng ta cùng lên?" Thanh Lân dò hỏi.

Kỳ thực hắn dù cậy mạnh nhưng cũng rất rõ ràng bản thân chưa đủ khả năng để đương đầu với Nam Cung Kinh Thiên. Mà lại, phương án tốt nhất vẫn là hai huynh muội hắn cùng nhau ra trận.

Thế nhưng mà Thải Lân sau khi nghe Thanh Lân nói thế liền lắc đầu: "Không được. Ca ca còn cần phải bảo vệ Sở lão gia cùng Tạ lão gia. Nếu trong lúc hai chúng ta đối đầu với hắn, Nam Cung Vạn Thông cùng hai tên Thiên Vương còn lại ra tay thì bọn họ khó mà chống đỡ được."

Thân thể Thanh Lân hơi cứng lại, không tiếp tục nhiều lời.

Thải Lân nói không sai, tuy Nam Cung Vạn Thông đang bị thương nhưng thực lực của hắn vẫn rất mạnh. Một khi huynh muội Thanh Lân liên thủ, hắn làm sao sẽ để yên cho đám người Sở lão và Tử Huyên đâu.

"Yên tâm. Muội đã thông tri phụ thân rồi. Chẳng mấy chốc phụ thân sẽ đến đây thôi." Thải Lân nói thêm. Sau đó nàng quay đầu, không tiếp tục nhìn lại. Mỗi bước đi, khí thế của nàng lại tăng cao một phần, hào quang bảy sắc càng lúc càng mãnh liệt tuông ra.
Các nguyên tố xung quanh Thải Lân bắt đầu dao động. Đủ loại màu sắc lần lượt xuất hiện xoay tròn phía sau nàng như thể đang vui mừng nhảy nhót.

"Tinh thần lực thật cường đại."

Nam Cung Kinh Thiên gặp phải một màn này, trong lòng không chủ động khen thầm một câu. Cho dù là ông đã là nhân loại đạt tới đỉnh cấp ở phàm giai này nhưng cũng tự nhận bản thân không bằng thiếu nữ trước mặt đây.

Dưới chân đồng dạng xuất hiện dị tượng, chỉ thấy chiếc bóng của Nam Cung Kinh Thiên đột nhiên bành trướng, lan rộng thành một vùng lĩnh vực rộng lớn, khí tức Quy nguyên cảnh đỉnh phong cũng chận rãi phát ra.

Cả hai cứ như vậy bước tới, đến khi còn cách nhau hơn hai mươi thước mới hoàn toàn dừng lại.

Nam Cung Kinh Thiên phát hiện Thải Lân dù biết nhưng vẫn đứng bên trong lĩnh vực Phong Thiên Kiếm Đạo của mình liền lộ ra vài phần kinh ngạc. Nhìn tới những loại ánh sáng đủ màu sau lưng nàng, ông như nhớ ra gì đó nói: "Ngươi là đứa bé năm đó?"

Thải Lân giật mình đôi chút nhưng rồi cũng mỉm cười khẽ gật đầu. Hoa dung của nàng vô cùng xinh đẹp, cùng với chiếc áo màu tím được đính hạt cườm nhìn qua cực kỳ diêm lệ. Nếu như chẳng phải đang ở trong trận chiến chỉ có những con người lớn tuổi thì e rằng không ít nam sinh sẽ say mê, tâm trí nghĩ tới các viễn cảnh hạnh phúc.

"Không ngờ qua trăm năm mà Nam Cung tiền bối vẫn nhớ tới tiểu nữ." Thải Lân đáp.

Gương mặt Nam Cung Vạn Thông co giật một hồi mang theo mấy phần tức giận. Thải Lân trả lời Nam Cung Kinh Thiên nhưng chẳng gọi tên danh hiệu, rõ ràng là nàng không công nhận hai chữ "Bất Bại" kia.

Trong mắt của Nam Cung Vạn Thông, sư phụ hắn chính là sự tồn tại mạnh nhất, hai chữ "Bất Bại" hoàn toàn xứng đáng. Hiện giờ có người dám không công nhận điều đó, thử hỏi hắn làm sao không phẫn nộ cho được.

Thế nhưng mà, Nam Cung Kinh Thiên dường như không quá để ý đến điều này, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn thẳng về phía Thải Lân nói: "Sao có thể quên được? Chỉ với một chút ý niệm liền có thể khống chế một trong những thiên tài hàng đầu của Trung châu chúng ta."

Đến đây, ông lại đổi sang giọng chất vấn: "Nhưng mà lão phu vẫn không hiểu, vốn dĩ chúng ta đã giao hẹn nước sông không phạm nước giếng, các ngươi cứ phải năm lần bảy lượt xen vào chuyện của bọn ta?"

Khí chất của Nam Cung Kinh Thiên biến đổi dẫn tới lĩnh vực dưới chân cũng bắt đầu nhộn nhịp tựa hồ đang phản ứng với trạng thái của ông.

Nhưng mà dù thế, Thải Lân lại không chút đổi sắc, gương mặt vẫn bình tĩnh nói: "Đúng ta chúng ta có giao hẹn rằng nước sông không phạm nước giếng, chỉ là các vị đang cản đường chúng ta."

"Cản đường?" Nam Cung Kinh Thiên hỏi lại.

"Không sai, là cản đường."

Thải Lân nói: "Ta hỏi tiền hối, người của chúng ta muốn vào hoàng cung phá hủy mọi thứ, vậy thì liệu ngài sẽ đồng ý sao?"

"Hoàng cung chính là cơ nghiệp, là biểu tượng hàng vạn năm của Nam Cung gia tộc chúng ta đương nhiên sẽ không cho bất kỳ kẻ nào đụng tới nó." Nam Cung Kinh Thiên lạnh lùng nói.

"Nếu đã không thể thỏa thuận thì chúng ta việc gì phải nhiều lời đâu?" Thải Lân thản nhiên nói.

"Đúng là ta đã lãng phí thời gian, vậy thì bắt đầu đi."

Vừa dứt lời, cả thân thân ảnh nhanh như chớp đồng thời lùi lại phía sau, mỗi người đều thi triển ra lực lượng của mình.

Đôi mắt Thải Lân sáng lên, thần thức cường đại cho phép nàng sử dụng ý niệm thao túng mọi loại nguyên tố. Cho dù hiện tại vẫn chưa khôi phục thực lực nguyên bản nhưng về mặt điều khiển vẫn chẳng có vấn đề gì. Mọi linh thú đều có một khả năng thiên bẩm từ khi mới sinh ra và nàng cũng tương tự như thế.

Chậm rãi đưa tay phất lên, trên đầu Thải Lân nháy mắt xuất hiện mười thanh băng châm. Dòng không khí lưu chuyển lập tức gia tốc đem thứ vừa mới ngưng tự bắn ra, nhắm thẳng đối phương mà phóng.

Nam Cung Kinh Thiên sau khi lùi lại để Thải Lân rời khỏi lĩnh vực liền lần nữa xông tới. Phát hiện băng châm đang lao tới, cánh tay cầm trường kiếm khẽ rạch thành đường vòng cung giữa hư vô. Chỉ thấy ngay sau đó, một đạo đao mang tựa như trăng khuyết nhưng màu đen bay ra, chiêu thức của Thải Lân vừa mới đụng phải liền hóa thành cặn bã biến mất không thấy tăm hơi. Mà lại, dư lực vẫn còn nên đòn đánh của ông ta vẫn tiếp tục hướng về phía nàng.
Thải Lân không hề hoảng loạn, cánh tay dường như nổi lên một tầng hào quang màu bạc. Ngay sau đó, hư ảnh của một cái cự trảo lập tức hiện ra hung hăng bắt lấy đao mang của Nam Cung Vạn Thông đang bay tới.

"Ầm!"

Đao mang chạm vào hư thủ liền triệt triệt để để bị chặn lại, chẳng hề nhúc nhích mảy may.

"Sao có thể? Lực lượng Phong Thiên vậy mà không cách nào cắt đứt hư thủ kia?" Nam Cung Vạn Thông kinh ngạc lên tiếng.

Phải biết một chiêu này là chính tay sư phụ của hắn đánh ra. Kiến giải của Nam Cung Kinh Thiên về Phong Thiên Kiếm Đạo hiện tại đã hoàn toàn đạt tới cấp độ đỉnh phong, việc thôn phệ vạn vật là điều hiển nhiên. Thế mà sau khi chứng kiến một màn này, suy nghĩ của hắn liền đổi khác. Chẳng những vậy, tiếp theo sau mới làm hắn càng trợn tròn mắt.

Thải Lân khẽ vận lực lên cánh tay, chỉ thấy ngay sau đó, vầng nguyệt khuyết kia liền vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mà lại, mây đen trên bầu trời lúc này cũng đã bao phủ toàn bộ chiến trường nơi đây. Ánh mắt của Thải Lân lại chuyển màu, cánh tay thọn gọn chậm rãi chỉ về phía Nam Cung Kinh Thiên, miệng khẽ hô: "Lôi!"
"Xoẹt! Xoẹt!"

Theo sau tiếng nói của nàng, bầu trời dường như trở nên giận dữ. Sấm chớp đùng đụng xuất hiện kèm theo từng đợt không khí lạnh ẩm thổi qua. Tiếp đó, một vầng hào quang màu tím đứt quãng với tốc độ cực nhanh đánh xuống đỉnh đầu của Nam Cung Kinh Thiên.
Bất quá, ngay lúc Tử Lôi sắp sửa chạm đến cơ thể của ông, thứ vật chất hắc ám kia lập tức xuất hiện hóa thành màn chắn che lại nốt trọn lôi điện vào bên trong.

Thấy thế, Thải Lân hừ lạnh, nguyên lực bùng lên mạnh mẽ. Chỉ thấy tứ vật chất hắc ám kia như bị dọa sợ lần nữa dung nhập vào mặt đất biến mất trước sự kinh ngạc của Nam Cung Kinh Thiên. Phải biết đấy chính là lĩnh vực Phong Thiên được kết hợp từ nguyên tố Hắc Ám và nguyên tố Không Gian cộng thêm lực lượng thôn phệ vạn vật vô cùng cường đại, vậy mà khi đối mặt với Thải Lân lại không nghe theo ý niệm ông thao túng.

Có điều Nam Cung Kinh Thiên nào biết, bất kể thứ gì, chỉ cần làm từ nguyên tố khi gặp phải Thải Lân đều phải cúi đầu xưng thần. Đây cũng chính là lý do từ thời thượng cổ nàng được xưng là thánh thú cường đại nhất. Cửu U Huyền Vũ tuy nói có được lĩnh vực nhưng không gian và thời gian gặp phải nàng đều chẳng có chút tác dụng gì nhiều.

Còn chưa đợi Nam Cung Kinh Thiên hết kinh ngạc thì Thải Lân lại mang thêm một bất ngờ khác. Chỉ thấy lĩnh vực Phong Thiên mà ông vốn dĩ lĩnh ngộ ra hiện tại đang thu nhỏ rồi hoàn toàn biến mất. Nói như thế, ngay từ khi bắt đầu, năng lực của ông đều đã bị hạn chế rất nhiều.

"Xem ra không thể dùng lĩnh vực. Vậy thì chỉ đành dùng kiếm đạo đối phó thôi."