[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 561: Cường địch đã đến

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 561: Cường địch đã đến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 561: Cường địch đã đến

"Lão Bạch, cùng nhau ra tay đừng để Sở Trí hoàn thành tụ lực."
Hắc Long Chí Tôn đè cảm giác bị áp chế xuống mà lên tiếng.

Bạch Long Chí Tôn nghe thế liền định thần gật đầu cùng Hắc Long Chí Tôn chắp tay vào nhau. Hai cổ ý niệm không phân biệt trước sau nhắm thẳng đỉnh đầu Ám Dạ Ma Long mà dung nhập. Chỉ thấy ngay sau đó, nó lập tức vùng vẫy la hét, toàn thân to lớn rẽ mây đạp gió hướng thẳng nơi Sở lão đang đứng.

Thấy cảnh này, Sở lão không kinh không hoảng, ngược lại còn mang theo vài phần chế giễu. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Hoàng Giai Võ Kỹ được xếp trên Địa Giai Võ Kỹ. Bởi lẽ chỉ cần người thi triển thôi động ý niệm liền có thể xuất chiêu, bất quá thời gian vận kình càng lâu thời uy lực đánh ra càng lớn.

Thời gian Song Long Chí Tôn trù trừ từ nãy giờ đã rất lâu rồi, Sở lão cũng đã đạt tới giới hạn nên không cần phải tiếp tục kéo dài.
Mắt nhìn Ám Dạ Ma Long xông tới, Sở lão lập tức đưa tay kết ấn. Chỉ thấy đám mây vàng óng kia bỗng nhiên ngưng tụ thành cả nghìn con rồng phát ra hoàng quang rực rỡ.

Ngay sau đó, toàn bộ bọn chúng lại dung hợp hóa thành hư ảnh của một đầu kim long khổng lồ, đến mức Ám Dạ Ma Long đã lớn cũng chỉ bằng một phần mười của nó mà thôi.

"Rống!"

Ngẩng đầu lên trời gào thét làm chấn động thiên khung, thân thể Hoàng Kim Long phiêu dật uốn éo giữa không trung khiến phong cương nổi lên mù mịt. Long nhãn chậm rãi đảo qua, Ám Dạ Ma Long trong mắt của nó chẳng khác nào một con trùng nhỏ.

"Hoàng Giai Võ Kỹ - Thần Long Khai Quốc!"

Nương theo hiệu lệnh của Sở lão, Hoàng Kim Long lập tức giương cao cước trảo sau đó mạnh mẽ rạch vào hư vô một cái nhìn qua vô cùng hời hợt, có điều trong mắt những người chứng kiến lại chẳng phải vậy.

Bọn họ nhìn thấy chiếc long trảo kia vậy mà làm cho bầu trời cùng mặt đất xuất hiện dị tượng. Hư không chất động chậm rãi xê dịch một khoảng giống như nhiều chiếc gương không đều ghép lại. Cùng lúc đó, Ám Dạ Ma Long đang xông tới cũng vì thế mà tiêu tán, bị cắt làm mấy mảnh.

"Aaaaa!"

Song Long Chí Tôn đồng thời hét thảm một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi. Chỉ ngay sau đó, đôi mắt cả hai lập tức mất vô thần, mất đi tinh quang vốn có. Thân thể bọn họ cứ như vậy mà ngã xuống, chỉ là trước khi chết gương mặt ai nấy đều không thể tin tưởng.

Phải biết, cho dù là Nam Cung Vạn Thông có thực lực siêu việt Song Long Chí Tôn khi gặp phải đòn này cũng sẽ kiêng kỵ vài phần. Vậy mà Sở lão chỉ dùng một chiêu lại có sức mạnh phá hủy dung hợp kỹ mạnh nhất của bọn họ. Như thế cũng đủ thấy sự cách biệt giữa võ kỹ Hoàng Giai và Địa Giai là tới mức nào.

Đạt tới cấp độ Hoàng Giai, võ kỹ đã chẳng còn phân ra cấp bậc, uy lực của nó hoàn toàn phụ thuộc và thực lực chỉ người thi triển. Chỉ cần đủ mạnh, thời gian tụ lực đủ lâu, mọi tu giả đều có khả năng vượt cấp đánh nhau.

Bất quá, nó vẫn có hạn chế chính là yêu cầu về tu vi thi triển. Giống như Sở lão hiện tại đã đạt tới Quy nguyên cảnh siêu việt đỉnh phong nhưng cũng chỉ mới đánh ra da lông mà thôi. Chỉ là khi lọt vào mắt của đám người đang chứng kiến lại vô cùng khủng bố bởi vì bọn họ chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng nào giống vậy trước đó.

Nhìn đến hai thi thể trước mặt, Sở lão nở ra một nụ cười đầy mãn nguyện thều thào: "Cuối cùng thì…"

Đến đây, ông cũng vô lực ngã xuống, trực tiếp hôn mê.

"Rắc! Rắc!"

"Không xong, màn chắn bị hủy rồi." La Thông kinh hãi nói. Sắc mặt của những người khác cũng đồng dạng khó coi.

Nếu như trận pháp bị hủy, toàn bộ những hành động bây giờ sẽ bị phát hiện, hiển nhiên Trung châu sẽ chẳng ngồi yên, quân đội của bọn chúng chẳng mấy chốc sẽ xông tới nơi này.

Tuy nhiên, âm thanh gương vỡ vẫn cứ liên tiếp vang lên. Lần này, đến cả kết giới từ trận pháp bên trong trận bàn cũng chẳng còn chịu nổi lực lượng mà võ kỹ Hoàng Giai đánh ra.

Trong lúc không gian vẫn còn chưa kịp hồi phục, Thải Lân đã vội vàng dùng năng lực của mình củng cố. Một tầng bình chướng khác mạnh mẽ chẳng thua gì trận bàn vừa mới bị hủy kia đang dần dần khép lại.

Thế nhưng, ngay khi đám người Công Tôn Thượng Quang đang thở phào nhẹ nhõm thì lại đột nhiên biến sắc. Cảm nhận bản thân bị thần thức quét qua khiến tâm thần bọn họ không khỏi run lên, mồ hôi xuất hiện trên trán dày đặc.

Trong khi đó, bất kể Nam Cung Vạn Thông đang khôi phục thương thế hay Tam Thiên Vương thì cũng đều vui mừng ra mặt. Loại thần thức áp chế tuyệt đối như vậy, cả đời này bọn họ chỉ biết qua một người.

"Là Bất Bại Thiên Tôn? Hắn vẫn còn sống?" Tử Huyên trắng bệch gương mặt nói, âm thanh có mấy phần hụt hơi. Sau đó, bà không khỏi di chuyển ánh mắt nhìn sang Sở lão đằng kia. Chỉ thấy lúc này, thân thể của ông đang run run không vững, toàn thân vô lực được Thải Lân ngưng tụ một lớp đất mềm đỡ lấy.

Nạp Lan Thần cũng tương tự Tử Huyên, sau khi chứng kiến Sở lão dùng võ kỹ Hoàng Giai liền xem ông như cọng rơm cứu mạng. Nếu như ông có khả năng dùng lại chiêu thức khủng bố kia một lần nữa thì sẽ có một hai phần mười khả năng đả bại Nam Cung Kinh Thiên.

Chẳng qua sau khi dùng một đòn Thần Long Khai Quất, toàn bộ nguyên lực của Sở lão xem như đã hoàn toàn cạn đáy dẫn tới mất đi ý thức. Như vậy hai trong số bốn người của Thanh Viêm Bá Chủ đã mất đi khả năng chiến đấu chỉ còn lại đôi nam nữ trẻ tuổi kia mà thôi.

Thế nhưng những người có ánh mắt như huynh đệ Công Tôn Thượng Quang thì chẳng cho rằng như vậy. Trong nhìn nhận của bọn họ, lực chiến cao nhất không phải Sở lão hay Tạ Thiên Dương mà là hai người còn lại.

Thanh Lân lấy một chọi Tam Thiên Vương chẳng những không rơi xuống hạ phong mà còn áp đảo tuyệt đối. Thử hỏi nếu thay thế hắn bằng Sở lão hoặc Tạ Thiên Dương thì bọn họ có làm được hay không?

Mà lại, vị thiếu nữ áo tím nhìn qua chẳng có tác dụng gì nhưng thực tế lại đang khống chế toàn cục. Có thể vừa rồi, mọi ánh mắt đều tập trung đến Sở lão với một màn thi triển đại chiêu khủng bố kinh người nhưng Công Tôn Thượng Quang vẫn không ngừng chú ý Thải Lân. Ông phát hiện, lúc ấy nàng chỉ bình thản nói cái gì đó liền khiến Nam Cung Vạn Thông chần chừ không tiếp tục tấn công Tạ Thiên Dương. Nếu như thực lực của nàng yếu thì làm sao mà vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc còn mạnh hơn cả Song Long Chí Tôn hợp lực lại nảy sinh kiêng kỵ đâu.

"Mau ngăn kết giới hoàn thiện để Thiên Tôn phát hiện chúng ta." Phong Thiên Vương không cần Nam Cung Vạn Thông ra lên, thân thể lập tức phóng thích nguyên lực đến cực hạn.

Diệt Thiên Vương và Liệt Thiên Vương nghe thế cũng đồng thời đẩy khí tức của bản thân lên đỉnh phong. Ba người một mực lợi dụng lổ hổng còn chưa kịp khép lại kia phát tín hiệu để Bất Bại Thiên Tôn ở phương xa cảm nhận được.

"Các ngươi không đánh nửa sao?"

Đúng lúc này, giọng nói mang theo vài phần bất mãn của Thanh Lân lại vang lên. Ba người chưa kịp phản ứng, thân thể đã giống như viên đạn pháo bay ngược ra phía sau thổ huyết.

"Sao có thể? Chẳng lẽ từ nãy đến giờ người kia vẫn chưa dùng toàn lực?" Thấy cảnh này, Tử Huyên lập tức trợn tròn mắt.

Quả thật đúng như những gì bà nghĩ, khó khăn lắm mới xuất hiện đối thủ mạnh mẽ, Thanh Lân hiển nhiên là rất ngứa tay. Vì muốn tận hưởng cho nên hắn đã tự hạn chế lực lượng của bản thân nhưng mà bây giờ đây đã không phải lúc để đùa giỡn. Bởi lẽ vừa bị thần thức quét ngang, hắn liền biết được bản thân chắc chắn không thể nào là đối thủ của người kia.

Thanh Lân đương nhiên sẽ không ngu xuẩn tới mức chẳng phân biệt mạnh yếu. Chính vì thế mà trước khi Tam Thiên Vương muốn phát tín hiệu cầu cứu, hắn sẽ toàn lực ngăn lại.

Thải Lân cũng có dấu hiệu ngưng trọng, hào quang bảy sắc phát ra từ thân thể lại càng thêm rực rỡ, có thể nhận thấy tốc độ khép lại đang ngày một nhanh chóng.

Phía bên này, Tam Thiên Vương từ trong đống phế tích đứng dậy, trên ngực của ai cũng mơ hồ có một vết lõm xuống. Rất rõ ràng, một quyền của Thanh Lân đã làm bọn họ trọng thương, xương cốt cơ hồ đều bị vỡ nát đâm vào trong lục phủ ngũ tạng. Tuy là vậy, bọn bọ vẫn không ngừng hi vọng đem một chút sức tàn của mình cố gắng làm chậm tốc độ hoàn thiện của kết giới.

Nhưng mà Thanh Lân làm sao sẽ để bọn họ toại nguyện. Nhân ảnh cấp tốc lao tới, hướng Diệt Thiên Vương xuất thủ. Kỳ Lân Bá Quyền vừa mới đánh ra đã khiến thân thể tên này xuất hiện một cái huyết động. Chưa dừng lại, vừa mới kết liễu một người hắn liền chuyển mục tiêu sang Liệt Thiên Vương ở gần đó.

Bất quá, vừa mới định xuất chiêu, trước mặt của Thanh Lân lại nhiều hơn một bóng người. Khi nhìn rõ lại, hắn phát hiên kẻ đó không ai khác chính là Nam Cung Vạn Thông đang cầm binh khí chống đỡ.

"Phốc!"

Phun ra một ngụm máu tươi, Nam Cung Vạn Thông lui về sau một bước nhưng vẫn toàn lực phóng thích khí tức của bản thân. Chỉ cần nhìn thanh linh kiếm bị cong vênh cùng cảm giác đau nhức truyền đến từ cánh tay hắn liền biết được, Thanh Lân so với Tạ Thiên Dương trước đó còn mạnh hơn không chỉ một phần.

Chẳng ai cả một đời mà chẳng sai lầm một lần, hiện tại Nam Cung Vạn Thông mới nhận ra, trong tình cảnh éo le này chỉ có thực lực mới đóng vai trò quyết định, muốn được sống tiếp thì Bất Bại Thiên Tôn nhất định phải đến đây kịp thời.

Nam Cung Vạn Thông vốn cho rằng mọi chuyện đã nắm chắc trong tay và sẽ không phiền đến sư phụ hắn đang bế quan. Nhưng điều hắn không ngờ là bên ngoài trận pháp còn có trận pháp làm cho những liên hệ bên ngoài lập tức mất đi.

Bây giờ, cọng rơm cứu mạng duy nhất của Nam Cung Vạn Thông chính là Bất Bại Thiên Tôn. Có lẽ vị này phát hiện bản thân cùng đệ tử đã mất đi liên hệ cho nên mới chủ động xuất quan đi tìm kiếm.

"Thải Lân, muội mau toàn lực hoàn thiện kết giới, ta sẽ nhanh chóng xử lý bọn chúng."

Thanh Lân ngưng trọng lên tiếng. Hắn rõ ràng nghe Phần Thiên Sư Vương nói lại, trong trận chiến trăm năm trước, Nam Cung Kinh Thiên đã bị thương nặng không thể khôi phục cho nên vừa rồi mới chơi đùa với đám Tam Thiên Vương. Nhưng ai ngờ được một giây tính sai liền có khả năng đi tong cả ván cờ.

Nghe Thanh Lân nói thế, Thải Lân đành thở dài lắc đầu: "Không kịp nữa rồi. Hắn đã đến."

Ngay sau đó, kết giới vừa mới hoàn thiện bỗng nhiên bị một đường vòng cung như nguyệt khuyết cắt ngang mà tiêu tán vào hư vô.

Thải Lân giống như bị dư chấn đẩy lùi về phía sau đến hơn một trượng mới miễn cưỡng dừng lại, gương mặt tinh xảo như khắc lần đầu tiên trở nên nghiêm túc.