[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 560: Xuất quan

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 560: Xuất quan

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 560: Xuất quan

Mặc kệ phong cương giày xéo, kiếm khí tung hoành ở một phương trời đất, có bức tường bằng nguyên tố không gian do Thải Lân phân cách khiến những nơi khác không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Bị Song Long Chí Tôn đánh lui, Sở lão không tiếp tục ham chiến, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía thanh cự kiếm phát ra lam quang rực rỡ cùng với những hoa văn kỳ dị kia.

Quen biết Tạ Thiên Dương đã lâu, thực lực của vị bằng hữu này đến đâu Sở lão vô cùng rõ ràng. Có điều hiệu tại nhìn xem một chiêu này không khỏi khiến ông nhìn Tạ Thiên Dương bằng con mắt khác.

"Tạ huynh, ta không thua ngươi đâu."

Tính háo thắng nổi lên, ngay khi vừa dứt câu, Sở lão liền đưa tay kết ấn. Từ thân thể ông, một tầng kim quang bất ngờ ngưng tụ bộc phát thẳng tận trời. Trên đỉnh đầu của ông dần dần xuất hiện vô số tầng mây màu vàng bao phủ, lớp lớp ánh sáng rực rỡ đến chói mắt thẳng chiếu xuống mặt đất kèm theo khí lưu ấm áp.

Song Long Chí Tôn không hổ là đôi lão bằng hữu sống cùng nhau cả vạn năm. Ngay khi cảm nhận lực lượng của Sở lão đột ngột tăng mạnh, cả hai không hẹn mà cùng nhau kết ấn. Hai cột sáng phân biệt một trắng một đen bay thẳng lên trời, ám vân ùn ùn xoay chuyển, từng đợt long ngân gào thét đến rung chuyển tầng kết giới.

Ám Dạ Ma Long một lần nữa tái thế, thân ảnh uốn éo bay lượn giữa trời. Mà lại, kích thước của nó lúc này tựa hồ còn khoa trương hơn rất nhiều, đến mức cơ thể còn chưa hiện ra hoàn toàn, phân nửa đều bị đám mây đen kia che phủ đi mất. Nhưng dù vậy vẫn chẳng thể che giấu được lực lượng khủng bố kia.

Nhìn một màn này khiến cho đám người Công Tôn Thượng Quang đều cảm thấy da đầu tê rần. Tuy nói có Thải Lân dùng nguyên tố không gian điều tức, nhưng cũng đâu có nghĩa là toàn bộ lực lương đều bị ngăn chặn. Chỉ mới một phần uy áp ảnh hưởng mà thôi đã làm bọn họ cảm thấy hít thở không thông, như vậy thì người trong cuộc trực tiếp giao chiến như Sở lão sẽ còn khó khăn thế nào đây.
Lúc này, La Thống cũng đã xử lý phần lớn người của Tru Thần Hội, chỉ còn ba tên đương gia có thực lực siêu việt Quy nguyên cảnh mà thôi. Bất quá, với trận pháp cường đại được khắc bên trong trận bàn, việc Văn Thái Lai, Chiến Thiên Hạ cùng Hoàng Ân Thịnh ngã xuống chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thấy đám người Tử Huyên dường như không chịu nổi áp lực, La Thống liền phân ra một ít lực lượng bảo vệ bọn họ. Mà cũng trong khoảnh khắc ấy, ông dường như cảm nhận được một năng lượng tà ác từ bên ngoài đang dần dần tiếp cận.

Thải Lân với thần thức cường đại đương nhiên cũng đã phát giác ra. Gương mặt xinh đẹp lần đầu tiên hiện lên vẻ đăm chiêu, nàng quay đầu nhìn về một hướng khác, khóe miệng âm thầm lẩm bẩm điều gì.

Trong khi đó, ở bên dưới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đàm, Trác Phàm bị tầng hào quang bao phủ, liên tục hấp thu lực lượng của hai loại dịch thủy để tăng tiến tu vi nhưng chưa từng có dấu hiệu ngừng lại.

Đúng lúc này, mặt nước bỗng nhiên dao động thành gợn sóng lan ra xung quanh. Bên trong kết giới hào quang, đôi tai Trác Phàm bỗng nhiên giật giật giống như nghe được điều gì đó. Rồi đột nhiên, một chuỗi âm thanh bạo liệt nhất thời vang vọng, hỏa tức mang theo nhiệt lượng nóng bỏng cùng lôi viêm tràn ra xung quanh nhất thời khiến băng phách đồng loạt tan chảy, thảm thực vật héo úa rồi hóa thành tro bụi.

Cảm nhận làn da của mình đang phát ra hào quang cùng những chiếc vảy kỳ lân màu xanh ngọc rực rỡ, Trác Phàm hài lòng gật đầu: "Không tệ, sau cùng cũng đạt tới Quy nguyên cảnh cửu trọng."

Trên thực tế, Trác Phàm hoàn toàn có thể thăng cấp đến đỉnh phong. Nhưng mà theo hắn nghĩ, với nội tình hiện tại, dù muốn tiếp tục tăng thì căn cơ vẫn chưa vững, chi bằng dừng lại ở cửu trọng rồi giành thời gian củng cố tu vi.

Hướng mặt về phía bắc, Trác Phàm liền miền lẩm bẩm: "Thải Lân vậy mà truyền tin bảo ta cần đến gấp, xem ra kẻ địch không phải hạng tầm thường."

Vừa dứt lời, Trác Phàm lập tức động thân. Mê Tung Quỷ Ảnh bộ thi triển một cách xuất thần nhập hóa, cơ thể hắn hóa thành tàn ảnh lao ra. Đến nước này, lớp sương độc bên ngoài Băng Hỏa Lưỡng Nghi Cốc đã chẳng còn chút tác dụng nào với hắn nữa. Một chiêu Kỳ Lân Bá Quyền – Chấn Thiên Khung kèm theo sóng âm trùng kích liền mở ra một cái lổ hổng to tướng.

Quay trở lại tình huống ở Trung Châu, Song Long Chí Tôn cùng nhau hợp lực ngưng tụ ra Ám Dạ Ma Long với trạng thái toàn thịnh khiến cho bầu trời liên tục biến đổi. Một chiêu dung hợp kỹ này cơ hồ đã hoàn toàn siêu việt bất kỳ loại Huyền Giai cao cấp võ kỹ nào trên đời này. Phải biết, đầu Ám Dạ Ma Long kia chính là thần hồn của hai người dung hợp thành. Nói cách khác, chỉ cần nó bị đánh tan thì sinh mệnh của bọn họ cũng sẽ tiêu tán.

Bình thường sẽ không có chuyện Song Long Chí Tôn dùng ra đại chiêu như vậy. Có điều khi nhìn thấy Thải Lân hững hờ dùng ý niệm phóng thích duy trì cục diện đã làm cho bọn họ ngưng trọng lên.

Rất rõ ràng, trong số kẻ địch ở đây, vị thiếu nữ mặc tử y kia mới là cường đại nhất cho nên Song Long Chí Tôn buộc phải chấm dứt Sở lão sau đó tập trung đối phó với Thải Lân. Đây cũng xem như là giảm bớt áp lực cho Nam Cung Vạn Thông cùng tam thiên vương đang đối chiến với Thanh Lân tại một bên khác.

Kim quang vẫn đang mãnh liệt dâng trào nhưng Sở lão vẫn cảm thấy không đủ. Mặc kệ nguyên lực bản thân đang xuống dốc nhưng ông vẫn tiếp tục vận kình. Đến khi gương mặt trắng bệch ra, khóe miệng của ông mới khẽ nhếch lên.

"Cuối cùng thì cũng ra dáng của Hoàng Giai võ kỹ."

Âm thanh của Sở lão mặc dù nhỏ nhưng rơi vào tai Song Long Chí Tôn vô cùng rõ ràng. Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ thầm nghĩ rốt cuộc "Hoàng Giai võ kỹ" trong miệng của đối phương là thứ gì mà từ trước tới giờ chưa từng nghe qua.

Ngay sau đó, Sở lão liền dùng hành động giải thích cho Song Long Chí Tôn hiểu. Chỉ thấy ông cũng tương tự phóng thích thần hồn dị biến. Hoàng Kim Thiên Long vừa mới xuất hiện đã hướng mắt nhìn lên Ám Dạ Ma Long đằng kia. Kích thước của nó mặc dù nhỏ hơn đối phương nhưng chiến ý thấu trời không chút nào tỏ ra yếu thế.

"Lên!"

Sở lão hưng phấn hất tay thao túng cho Hoàng Kim Thiên Long xông phá bầu trời, biến mất đằng sau đám mây vàng óng kia.

"Rắc! Rắc!"

Không gian nơi Sở lão đứng kịch liệt rung chuyển, đến mức tầng bình chướng mà Thải Lân ngưng tụ ra đã xuất hiện hàng loạt vết nứt đang ngày một lan rộng. Cách đó không xa, La Thông cũng cắn răng kết ấn cố gắng củng cố kết giới trận thức để nó không bị hỏng mất.

"Rốt cuộc là võ kỹ ở cấp bậc nào mà còn chưa ngưng tụ đòn đánh đã có uy áp khủng bố như vậy?" Tử Huyên hung hăng nuốt một ngụm nước bọn, bộ dạng không thể tin tưởng nói.

"Mẹ nó. Không biết sư phụ của Trác Phàm có còn nhận canh cổng hay không? Sớm biết có loại võ kỹ cường đại như thế như thế, năm xưa ta liền muốn theo đầu quân cho Thanh Viêm Bá Chủ." Nạp Lan Thần cuối cùng vẫn là chửi thề một câu.

Giữa đám mây vàng óng rực rỡ bỗng nhiên nhanh chóng tản ra, toàn bộ những con người rảnh tay đều đang hướng mắt về phía này. Mà cùng lúc ấy, Ám Dạ Ma Long đang ngạo nghễ bay lượng giữa bầu trời bỗng nhiên co rúm, toàn thân khoanh tròn run rẩy kịch liệt.

Song Long Chí Tôn tựa hồ cảm nhận được một cổ khí tức khủng bố đè lên, giống như thần hồn bị áp chế khiến bọn họ không cách nào hiểu nổi. Rõ ràng đều là Thiên Long, cho dù dị biến đi nữa cũng chẳng thể áp bức hai người triệt triệt để để như vậy.

"Rống!"

Đúng lúc này, một tiếng long ngân vang lên nháy mắt đem toàn bộ tầng bình chướng của Thải Lân chấn nát, ngay cả hai thanh cự kiếm ở giữa bầu trời đang liên tục va chạm cũng bị chấn động khiến Tạ Thiên Dương và Nam Cung Vạn Thông đồng thời thổ huyết.

"Thật không ngờ Sở huynh đã làm được tới mức này. Bất quá ta lại chẳng thể tiếp tục xem nữa rồi." Tạ Thiên Dương dùng đôi mắt mờ đục nhìn về phía Sở lão đang cuồng nhiệt đằng đó, thều thào nói. Ngay sau đó, ông liền ngã nhào xuống đất mất đi ý thức, chẳng rõ thương thế ra sao.

Đối diện ông, Nam Cung Vạn Thông tựa hồ khá hơn rất nhiều. Hắn từ từ đứng dậy lau đi vết máu trên khóe miệng đồng thời cánh tay còn lại phất lên đánh ra một đạo kiếm mang muốn chắc chắn Tạ Thiên Dương sẽ không còn chút sinh mệnh nào.

Có điều Thải Lân vẫn còn đó thì làm sao để Nam Cung Vạn Thông được toại nguyện. Kiếm mang kèm theo lực lượng Phong Thiên Kiếm Đạo cường đại lao tới vậy mà khi còn cách người Tạ Thiên Dương nửa thước liền bị huyễn thủ bóp nát.

"Ngươi muốn ngồi đó điều trị thương thế hay là cùng với ta đánh tiếp?" Thải Lân thu tay về, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Vạn Thông nói. Chẳng qua, điệu bộ bình thản của nàng làm cho vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc cảm thấy đối phương là một người thâm sâu khó dò.

Nam Cung Vạn Thông không nói nhưng vẫn ngồi xuống điều tức, một mặt vẫn chú ý chiến trận ở bên phía Song Long Chí Tôn. Làm người khôn khéo vạn năm, hắn rất rõ ràng, đối với loại người nào thì cần dùng lời nói, loại nào thì nên kiệm. Tất nhiên, Thải Lân thuộc vế phía sau. Việc này trăm lợi không hại, việc gì hắn lại không làm theo đâu.