[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 558: Sở lão chiến Song Long

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 558: Sở lão chiến Song Long

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 558: Sở lão chiến Song Long

Ngay khi đã xác định đối thủ, đám người Sở lão lập tức động thủ. Tất nhiên, bên phía Nam Cung Vạn Thông cũng không thể không phối hợp.

Sau cùng, chỉ còn mỗi năm người Tử Huyên đang bị trọng thương trở thành khán giả quan chiến. Ai trong số bọn họ cũng đều có một loại cảm giác thất lạc bởi vì đáng lý ra bây giờ bọn họ mới là người giao thủ mới đúng.

"Ai. Cứ nghĩ rằng mọi chuyện đều vô cùng suông sẻ, ai ngờ trong giây lát lại lòi ra Song Long Chí Tôn lại là đệ nhất và đệ nhị đương gia của Tru Thần Hội cơ chứ." Tử Huyên thấy trượng phu của mình đang chiếm ưu thế, tâm thần mới thả lỏng một chút nói.

"Ta thì thắc mắc đám người vừa mới xuất hiện là ai, sao lại cứu chúng ta một mạng." Nạp Lan Thần tò mò.

"Trước đó ta đã gặp qua bọn họ. Người đang đánh nhau với hai lão gia hỏa kia tên là Sở Trí, qua cuộc trò chuyện thì quan hệ giữa ba bọn họ là sư đồ. Còn người cầm kiếm tên là Tạ Thiên Dương, dường như hắn có thù với Nam Cung Vạn Thông. Mà lại, bọn họ đều là người của Thanh Viêm Bá Chủ." Công Tôn Thượng Quang lên tiếng.

"Quả thực là thế, nữ tử áo tím kia nhìn rất giống đứa trẻ năm đó ta nhìn thấy ở Công Tôn Phủ." Công Tôn Thượng Siêu đáp.

"Nào đâu chỉ một, cả hai người trẻ tuổi kia đều là đứa trẻ từng đi theo Trác Phàm." Nạp Lan Thần chắc nịch đáp.

"Nhưng vì sao Trác Phàm còn chưa xuất hiện?" Tử Huyên tò mò.

"Làm sao mà chúng ta biết đây? Tốt nhất vẫn nên đứng một bên vừa điều tức vừa quan chiến đi thôi." Nạp Lan Thần cười khổ nói.
Trong lúc đó, Tạ Thiên Dương đã vượt qua tam thiên vương xông thẳng đến trước mặt Nam Cung Vạn Thông đại chiến. Tất nhiên, vị thừa tướng kia cũng chẳng ngồi không, chiếc quạt lông trên tay đã bị hắn thay thế bằng một thanh tuyệt phẩm linh kiếm, khí tức thoáng chốc tăng lên đột biến.

Mà lại, Tam Thiên Vương gặp phải Thanh Lân và Thải Lân, khí thế tựa hồ bị áp chế đi mấy phần.

Trải qua trăm năm nhưng tính tình háo thắng và tham chiến của Thanh Lân không hề thay đổi. Hắn bất chấp một mình xông lên đụng độ Tam Thiên Vương, khí tức bản thân bành trướng cực độ, lực lượng bùng nổ nhưng một đầu cuồng thú dũng mãnh.

Thải Lân ngược lại là có mấy phần lười biếng. Nàng đứng ở bên ngoài quan sát, phòng lúc Thanh Lân sơ ý sẽ ra tay giúp đỡ một phen. Bất quá, dường như nàng đã lo lắng quá mức, Tam Thiên Vương tại trước mặt Thanh Lân chẳng những không chiếm được thượng phong, ngược lại còn bị áp chế mấy phần.

Phía bên này, Sở lão và Song Long Chí Tôn đã bước vào giai đoạn ác chiến. Hai phiến không gian vừa rực rỡ vừa điêu tàn liên tục va chạm lẫn nhau. Ba đoàn lưu quang khắc nhập khắc xuất, khi thì đánh ở đằng đông, lúc thì đối đầu đằng Tây, mỗi khi đụng vào đều tạo nên những âm thanh chấn động tâm thần, sóng xung kích lan rộng sang bốn phía. Cũng may là không gian bị trận bàn bao phủ vô cùng rộng lớn và kiên cố cho nên chiến trường chia ra rất rõ ràng mà bên ngoài không ai nhận ra động tĩnh.

Song Long Chí Tôn phân biệt đem hữu thủ quấn quýt lẫn nhau liền xuất hiện một ấn đồ hình bát quái, âm dương nhị khí tạo thành vòng xoáy hỗn độn bạo phát long tức khủng bố xông thẳng lên thiên không.

"Hống! Hống!"

Tiếng rồng ngâm thấu tận trời xanh va vào kết giới vọng lại trở thành một tràng sóng xung kích trùng trùng điệp điệp không dứt.
Ngay sau đó, từ chín tầng mây, bầu trời bỗng nhiên đổi sắc, ánh sáng dần dần thay bằng màn đêm bao phủ. Hai con rồng một trắng một đen lẫn nhau bay lượn, đan xen vào nhau rồi bất ngờ dung hợp nhất thể.

"Sở Trí, năm xưa hai chúng ta từng nghĩ sẽ bồi dưỡng ngươi thành người kế nghiệp, không ngờ nghiệt đồ nhà ngươi lại lựa chọn thà chết không phục, còn tự bạo kinh mạch trở thành phế nhân."

"Bạch Long, đừng có làm bộ mặt như thể tiếc nuối như thế. Muốn ta từ bỏ Thiên Ma Tông làm chó săn cho Song Long Tông sao? Nằm mơ. Các ngươi đừng nghĩ ta không biết, phàm là đệ tử ưu tú sẽ bị các ngươi âm thầm gieo một tia phân thần vào trong thần thức hải. Nếu kẻ ấy có tâm kháng cự liền bị các ngươi giết chết trong âm thầm. Năm ấy ta mà không tự bạo kinh mạch thì có lẽ chẳng còn đứng được ở đây."

"Lão Bạch, ngươi nhiều lời với hắn làm gì? Hiện tại đã đứng tại hai đầu chí tuyến, chỉ có thể vì Song Long Tông thanh lý môn hộ." Hắc Long Chí Tôn hừ lạnh lên tiếng, toàn thân tản mát một cổ long tức lạnh lẽo.

"Vì Song Long Tông? Thanh lý môn hộ? Ha ha. Nực cười. Sở Trí ta đã bao giờ nhận qua là đệ tử của các ngươi? Lại nói, hai con chó săn của Trung châu còn bảo là vì Song Long Tông?"

Sở lão khinh thường cười khẩy, song thủ đột ngột kết ấn. Chỉ thấy toàn thân ông lập tức phóng thích kim quang rực rỡ, cột sáng dẫn động xông thẳng lên trời huyễn hóa thành một đầu hoàng kim long cao đến trăm trượng. Thiên địa vì thế mà run rẩy, bầu trời nguyên bản u tối chợt sáng rực lên, bị vô số tia sáng xuyên thấu.
Cảm nhận khí tức cường đại của Hoàng Kim Long, Song Long Chí Tôn không khỏi nhìn nhau kinh hãi. Thiên phú của Sở Trí mạnh mẽ cỡ nào, bọn họ đương nhiên biết được. Nhưng mấy trăm năm trước, vị đệ tử thiên tài này đã tự bạo kinh mạch tu vi vĩnh viễn dừng lại ở Quy nguyên cửu trọng. Bọn họ đã từng mời luyện đan sư xem xét nên hoàn toàn khẳng định điều này không giả.
Bất quá lúc này nhìn lại, Song Long Chí Tôn không thể không công nhận là Sở Trí đã có đủ thực lực đứng ngang hàng với bọn họ. Hoàng Kim Thiên Long ngay tại giữa trời gào rống chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Nhưng mà, cho hai bọn họ suy nghĩ nát nước cũng chẳng cách nào nhìn ra rốt cuộc vị đã từng là đệ tử này đã gặp được kỳ ngộ gì.

Nhìn hai gương mặt không thể tin tưởng kia, trong lòng Sở lão bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng thoải mái. Thiên Ma Tông đã từng là tông môn số một Tây châu, chỉ vì Triệu Hữu Kiềng bị kẻ địch tập kích mà vẫn lạc rồi bị Song Long Chí Tôn bất ngờ xuất hiện làm bá chủ. Hiện tại ông đã có thể vì tông môn lấy lại thể diện thì sao có thể không vui cho được.

Lần nữa bạo phát, Sở lão dùng thêm một phần nguyên lực khiến Hoàng Kim Thiên Long càng thêm rực rỡ, kim quang mất khống chế cuộn trào đi ra, rơi xuống mặt đất.

Phía bên này, Ám Dạ Ma Long cũng chẳng hề thua kém. Nói thế nào thì nó là do Song Long Chí Tôn ngưng tụ mà thành, cả hai đem nguyên lực cộng hưởng, uy lực sẽ mạnh hơn riêng từng người một đánh ra.

Ở bên dưới, đám người Tử Huyên thấy cảnh này đều khó tránh khỏi trợn mắt trắng tròng. Loại lực lượng này, cho dù là ai trong số bọn họ cũng không thể đánh ra. Công Tôn Thượng Quang chính là người kinh hãi nhất. Nhìn Hoàng Kim Thiên Long đang phát động long trảo, ông thật sự khó lòng mà tin tưởng. Phải biết trăm năm trước, Sở lão bùng nổ chiến lực còn kém ông mấy phần vậy mà bây giờ đã hoàn toàn siêu việt, thậm chí ngay cả Thiên Vương cũng chưa chắc sánh bằng.

"Tốc độ tu luyện như vậy cũng quá mức kinh khủng đi." Bất giác, Công Tôn Thượng Quang nói thầm một câu.

Nhưng Công Tôn Thượng Quang nào biết, trải qua trăm năm, ông cùng những người khác bao quát Tam Thiên Vương đều tập trung tinh thần vào bồi dưỡng binh sĩ nâng cao chiến lực để sẵn sàng chống giặc, trong khi đó Sở lão lại ở Thiên Ma Cấm Địa, lợi dụng linh khí tinh thuần từ Sinh Mệnh Cổ Thụ tiến hành bế quan tu luyện tăng cường tâm cảnh và củng cố tu vi vững chắc.

Chẳng những thế, Bồ Đề Đan chính là từ Bồ Đề Ngọc Dịch luyện thành, sau khi dùng xong càng khiến kinh mạch của ông liên tục củng cố cộng thêm Kim Cương Lưu Sa trước đó luyện hóa làm tốc độ hấp thu tinh hoa trời đất càng nhanh hơn mấy phần.

Cho nên có thể nói, qua một trăm năm này, trong lúc những người khác lãng phí thời gian thì ông lại lựa chọn toàn tâm toàn ý tu luyện, thực lực tăng lên đáng kể.

Lúc này, Ám Dạ Ma Long và Hoàng Kim Thiên Long đều đã được hai bên thao túng xông vào nhau quần ẩu. Long trảo bạo phát lực lượng kinh hồn, long khẩu há ra hung hăng ngoạm chặt, long vỹ càng là điên cuồn phe phẩy nên lên thân thể kẻ địch.

"Phốc!"

Một mình đối phó với Song Long Chí Tôn, Sở lão sau cùng vẫn là chịu không nổi mà thổ huyết, sắc mặt trắng bệch xuống. Hoàng Kim Thiên Long lúc này đã lui lại phía sau, kim quang rực rỡ ảm đạm đi phân nửa, long lân trên người nó cũng bị cào rách mấy đường dài, nguyên lực nơi ấy không ngừng rò rỉ đi ra.

"Sở lão gia, có cần ta giúp hay không?"

Đúng lúc này, âm thanh của Thải Lân chợt vang lên trong đầu Sở lão. Ông quay mặt lại, phát hiện gương mặt thanh tú của nàng mỉm cười, bộ dạng không mấy quan tâm Thanh Lân đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán với Tam Thiên Vương.

Nhưng mà dù vậy, Sở lão vẫn kiên quyết lắc đầu truyền âm: "Không cần. Ta muốn tự mình đánh bại hai lão gia hỏa này."

Giống như biết trước Sở lão sẽ trả lời như vậy, Thanh Lân chỉ khẽ gật đầu đáp ứng: "Được. Như Sở lão gia nói, bất quá một khi ngài gặp nguy hiểm ta sẽ ra tay."

"Được. Ta còn chưa nỡ chết đâu, nếu vậy thì Trúc Anh sẽ rất cô đơn." Sở lão mỉm cười đáp.

Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, Sở lão lần nữa vận nguyên lực điều tức. Trong lúc nhất thời, toàn thân ông đột nhiên hiện ra một tầng hào quang màu bạc, đây chính là Kim Cương Lưu Sa mà năm đó ông luyện hóa. Chỉ thấy xung quanh ông, bất kể là không khí hay mặt đất đều nổi lên vô số điểm sáng rồi sinh động dung nhập vào thân thể.

"Rống!"

Cảm nhận nguyên lực đang dần dần khôi phục, Hoàng Kim Thiên Long hưng phấn ngân lên một tràng dài, khí tức toàn thân nháy mắt bạo phát trở lại thời kỳ đỉnh phong. Trong đôi mắt nó lúc này ngoại trừ sự ngạo mạn còn xen lẫn một tia chiến ý điên cuồng.
"Hắn vậy mà khôi phục?"

Song Long Chí Tôn bốn mắt nhìn nhau, khó có thể tin tưởng một màn vừa mới xảy ra. Tuy nói thương thế của Sở lão không quá năng nhưng phải dưỡng thương ít nhất một ngày may ra mới có thể khôi phục. Vậy mà từ lúc đó tới bây giờ chỉ qua vài hơi thở mà thôi, bọn họ tự hỏi bản thân cũng chẳng cách nào làm được như thế.

Ngay khi nhìn thấy thần hồn khôi phục, Sở lão chưa từng có hưng phấn nhìn Song Long Chí Tôn quát lớn: "Hai lão gia hỏa, chúng ta tiếp tục hiệp hai đi thôi."