[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 557: Chim sẻ núp sau

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 557: Chim sẻ núp sau

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 557: Chim sẻ núp sau

"Không thể nào, vẫn còn một tầng kết giới khác không phải do ta và ả đàn bà kia bày ra."

Biết Thành Nghiệp không dám nói đùa, Nam Cung Vạn Thông cực kỳ kinh ngạc nhìn sang Tử Huyên. Chẳng lẽ vị tông chủ của Âm Dương Ngũ Hành Tông này thực tế không tin tưởng đại trưởng lão nên âm thầm bố trí hậu chiêu? Nhưng mà, ngay khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn liền bác bỏ suy nghĩ này. Bởi lẽ nếu còn con bài tẩy nào khác, đối phương cần gì phải liều mạng thiêu đốt thần hồn để rồi tổn thương căn nguyên đâu?

Song chỉ khẽ điểm nhẹ giữa hư không, một thanh lam quang kiếm khí nhất thời bắn ra hướng thẳng lên bầu trời mà đánh. Bất quá khi lên được tầm trăm trượng, toàn bộ lực lượng kia bỗng nhiên tan vỡ, hóa thành vô số lưu tinh rơi xuống. Nếu để ý kỹ sẽ thấy, cảnh vật ở nơi đó dường như vặn vẹo tựa như mặt nước bị làm cho rung động.

Phía bên kia, Song Long Chí Tôn, Tam Thiên Vương cùng những người khác cũng chẳng dám ngồi yên. Tất cả đều đồng loạt xuất thủ, dùng chiêu thức mạnh nhất của bản thân không ngừng công kích tại một điểm. Chẳng qua, toàn bộ những gì bọn họ làm được chỉ là tiêu hao nguyên lực vô ích mà thôi.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Nam Cung Vạn Thông khó hiểu nói.

Tử Huyên ngẩng gương mặt trắng bệch nhìn lên, ánh mắt ẩn chứa một tia kinh ngạc: "Trận thức ẩn chứa bên trong trận bàn thật cường đại."

Thân là tông chủ của tông môn chuyên dùng trận pháp, Tử Huyên hiển nhiên có thể nhìn ra sự thật bên trong. Chỉ là bà không thể ngờ rằng trên đời này còn có người biết dùng trận bàn, mà lại so với Âm Dương Ngũ Hành Tông của bà còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Mà cách đó không xa, Thành Nghiệp cũng đã giải thích cho Nam Cung Vạn Thông.

"Ngươi có biết cách phá giải hay không?" Nam Cung Vạn Thông hỏi.

"Khởi bẩm thừa tướng. Trận pháp đối phương khắc ra quá cao thâm, đã hoàn toàn vượt qua những gì ta hiểu biết." Thành Nghiệp run run giọng đáp.

"Vậy thì nói làm gì nữa? Mau dùng toàn lực phá trận." Nam Cung Vạn Thông lạnh nhạt quá.

"Vô ích thôi. Nếu ở bên ngoài đánh vào thay may ra còn có cơ hội. Chúng ta hiện tại như chim trong lòng, cho dù Bất Bại Thiên Tôn ở đây thì trong vòng trăm chiêu cũng khó lòng phá vỡ kết giới." Thành Nghiệp cười khổ nói.

"Bản thừa tướng không tin. Toàn lực công kích kết giới cho ta." Nam Cung Vạn Thông phóng ra một đạo kình kiếm quát lớn.

Ngay sau đó, vô số âm thanh bạo hưởng vang lên, tầng kết giới kia mặc dù bị lực đạo đánh vào nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu suy yếu chút nào.

Đến một lúc sau, khi những loại võ kỹ đánh ra dần dần thưa thớt, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện bốn nhân ảnh.

Công Tôn Thượng Quang vừa nhìn thấy Sở lão và Tạ Thiên Dương xuất hiện nhưng trong lòng vẫn không bớt an tâm. Ông đã từng gặp qua hai người này, bất quá chiến lực của bọn họ khi ấy so với ông vẫn còn chút ít chênh lệch, hiện giờ có trận pháp hỗ trợ nhưng muốn đánh bại kẻ địch là vô cùng khó khăn.

Đến khi liếc sang một nam một nữ trẻ tuổi, hai mắt Công Tôn Thượng Quang chợt nhíu lại bởi vì đối phương cho ông một cảm giác rất quen thuộc.

"Là chúng?" Nhớ lại hình ảnh hai đứa trẻ ngây thơ khả ái đi bên cạnh Trác Phàm, ông bất giác la lên.

"Nam Cung Vạn Thông quả nhiên suy nghĩ thấu đáo. Đem đám lâu la phá trận còn những cường giả khác liền đứng yên bất động bảo toàn chiến lực." Tạ Thiên Dương hừ lạnh nói.

"Thì tính sao? Ngày hôm nay, lão phu nhất định phải đại chiến một trận."

Song Long Chí Tôn ngước mặt nhìn đến nam tử trung niên đang hùng hùng hổ hổ trên cao không khỏi kinh ngạc: "Sở Trí? Ngươi còn có thể tu luyện?"

"Thế nào? Hai lão gia hỏa các ngươi không ngờ đúng không? Ta chẳng những không mất đi tu vi, ngược lại thực lực còn bạo tăng." Sở lão cười ha hả nói.

Hắc Long Chí Tôn hừ lạnh một tiếng, khinh thường mở miệng: "Bạo tăng? Đừng quên một thân võ kỹ của ngươi chính là do hai lão đầu chúng ta chỉ dạy? Ngươi có thể mạnh được bao nhiêu?"

"Muốn biết ta mạnh bao nhiêu, vậy thì hai lão gia hỏa các ngươi cứ thử xem." Sở lão nhếch mép, giọng nói tràn đầy khiêu khích.

"Ngông cuồng. Sở Trí, ngươi…"

Bạch Long Chí Tôn vừa định nói gì thì Sở lão đã cướp lời: "Đánh thì nhào vô đánh đi, đừng có ngồi đó nhắc lại chuyện xưa, lão tử không thân đến mức cùng hai lão gia hỏa các ngươi hàn huyên tâm sự."

Vừa dứt lời, Sở lão đã lập tức vận nguyên lực, từng tiếng rồng ngân vang lên oanh động một vùng. Long tức khủng bố cùng với uy áp như thái sơn áp đỉnh nhất thời khiến đám người Tử Huyên đang trọng thương nhịn không được mà biến sắc.

"Khí tức này… Khí tức này còn mạnh hơn ta ở thời kỳ đỉnh phong." Công Tôn Thượng Quang khó khăn nói. Những người khác chưa từng gặp qua Sở lão nhưng ông thì khác, cho nên bây giờ phát hiện đối phương vậy mà siêu việt mình làm ông có cảm giác vô cùng thất lạc.

Mà Song Long Chí Tôn ngay khi nhận ra Sở lão hiện tại đã cường đại quá mức tưởng tượng, gương mặt không cấm ngưng trọng lên. Hai người đồng thời di chuyển, bản thân hóa thành ảo ảnh liên tục đan xen vào nhau. Chỉ thấy nơi bọn họ đứng, toàn bộ không gian dần dần vặn vẹo, mơ hồ có hai con rồng một trắng một đen từ trong vòng xoáy hỗn độn đi ra.

"Hống! Hống!"

Hai tiếng gầm vang dội cùng với long tức cường đại liền đẩy lùi uy áp của Sở lão trở về. Nhất thời, giữa bầu trời hình thành hai vùng lĩnh vực liên tục va chạm vào nhau. Một bên hắc bạch song long bay lượng, âm dương nhị khí tung hoành khắp nơi. Bên còn lại là một phiến không gian màu vàng kim rực rỡ, khí lưu di chuyển không ngừng hóa thành vô số tiểu long đan xen hiệu ứng sao rơi vô cùng lộng lẫy.

"Tạ huynh. Hai lão gia hỏa này cùng ta có mối thù cần giải quyết, ngươi không trách ta chứ?" Sở lão hô lớn.

"Không sao? Bất quá Sở huynh cũng phải cẩn thận. Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đó, thực lực riêng lẻ của Song Long Chí Tôn còn mạnh hơn bất kỳ Thiên Vương nào ở đây, bọn họ liên thủ lại còn cường đại gấp mấy lần." Tạ Thiên Dương lên tiếng nhắc nhở.
Thế nhưng Sở lão ngược lại không mấy quan tâm, chỉ tùy ý phất tay nói: "Không việc gì. Ta bế quan trăm năm cũng chỉ chờ có một khoảnh khắc này thôi."

"Nếu vậy thì ngươi cứ việc báo thù, còn lại cứ giao cho ta." Tạ Thiên Dương vuốt chòm râu cười đáp.

"Uy uy. Tạ lão gia, ngài quên hai chúng ta rồi có đúng hay không?" Thanh Lân bất mãn lên tiếng.

"Ha ha. Sao có thể quên được. Bất quá đối phương còn bốn người, chúng ta chỉ có ba."

"Không việc gì. Ta và Tiểu Thải lo Tam Thiên Vương, Nam Cung Vạn Thông giao cho ngài là được." Thanh Lân hưng phấn đáp.

Nghe thấy lời này, gương mặt Tạ Thiên Dương thoáng co giật. So với Tam Thiên Vương, thực lực của Nam Cung Vạn Thông rõ ràng còn nhỉnh hơn mấy phần.

Như nhìn ra suy nghĩ của ông, Thải Lân khẽ cười nói: "Tạ lão gia, ngài không cần lo lắng. Nếu không lại ta sẽ hỗ trợ."

Sau khi Thải Lân nói vậy, Tạ Thiên Dương mới dần bình tĩnh đôi chút. Kỳ thực ông không biết Nam Cung Vạn Thông cường đại đến đâu nên chẳng biết bản thân liệu có đủ khả năng ứng chiến hay không.

Ở phía đối diện, Nam Cung Vạn Thông nghe thấy đối phương chọn đối thủ cứ như chọn rau cá ngoài chơ, gương mặt lập tức trở nên khó coi.

"Toàn bộ các ngươi xông lên cho ta." Nam Cung Vạn Thông quát.
Lúc này, tất cả đám tu giả cấp thấp vừa mới khôi phục được mấy phần nguyên lực lại lần nữa đứng dậy tấn công. Bất quá, còn chưa qua ba hơi thở, bọn chúng liền bị một tầng mây trắng nuốt chửng.
"Lại là trận pháp?" Thành Nghiệp kinh ngạc nói. Hắn chắc chắn kẻ địch hiện thân kia bây giờ không phải đang khống trận cho nên đối phương không chỉ có bốn người.

"Thành Nghiệp, đến lúc ngươi phải đền tội vì những gì ngươi đã làm rồi."

Một âm thanh đầy băng lãnh vang lên nhất thời làm tâm thần Thành Nghiệp run rẩy liên hồi. Hắn sao có thể không quen thuộc chất giọng kia. Ngay khi vừa thấy có người xuất hiện, hắn hoảng sợ lắp bắp: "La…La Thống? Ngươi vậy mà còn sống?"

Mà Tử Huyên sau khi nhìn rõ chân diện của người vừa mới xuất hiện, hốc mắt không tự chủ chảy xuống hai dòng lệ: "Hắn không có lừa ta, chàng ấy thực sự còn cứu được."

Nhớ lại năm ấy, Trác Phàm nói rằng với khả năng của mình vẫn chưa thể chữa trị cho La Thông làm Tử Huyên không khỏi đau lòng. Nhưng ai biết được, qua trăm năm thời gian, bà cứ một mực cho rằng trượng phu của mình sẽ chết đi thì phép màu lại xuất hiện. Không, phải nói chính xác là Trác Phàm đã cứu sống trượng phu của bà mới đúng.

La Thống liếc mắt nhìn nương tử của mình, gương mặt băng lãnh thoáng hiện ra nụ cười ấm áp: "Tử Huyên, nàng cùng các vị bằng hữu cứ đứng một bên nhìn xem ta trừng trị tên phản đồ này."

"Chàng vừa mới khôi phục, liệu có được không?" Tử Huyên lo lắng hỏi. Nói thế nào thì La Thống đã bị băng phong mấy trăm năm, bây giờ vừa mới tỉnh lại đã phải khống chế trận thức e rằng sẽ hơi quá sức.

Bất quá, La Thống dường như không mấy để ý đáp: "Yên tâm. Một đám tạp nham thế này sao có thể khiến ta tổn hại cái gì? Huống hồ, trận thức này cũng không phải thập nhất cấp đại trận bình thường."

Dứt lời, La Thống lơ đễnh liếc nhìn Sở lão với vẻ mặt khâm phục. Nhưng ngay sau đó, ông liền định thần, quay về dáng vẽ lạnh lùng vốn có nhìn một nhóm tu giả đang bị bạch vân nuốt chừng, hai tay nhanh nhạy kết ấn. Chỉ chưa đầy mười hơi thở, bên trong lập tức vang lên vô số âm thanh thảm thiết.

"Chúng ta cũng nên lên thôi."

Thanh Lân thấy cảnh này lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt tràn đầy chiến ý liếc nhìn ba vị Thiên Vương ở cách đó không xa. Ngay khi hạ thấp thân thể, toàn thân hắn cứ như một viên đan pháo xông thẳng vào phòng tuyến của kẻ địch với tốc độ kinh hồn cùng lực phát hoại khủng khiếp. Thậm chí, ngay cả không gian nơi hắn đi qua đều xuất hiện rất nhiều vết nứt nho nhỏ.