[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 556: Đánh giá sai

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 556: Đánh giá sai

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 556: Đánh giá sai

Biết là Tử Huyên đang bị trọng thương, thực lực đại giảm nhưng không hiểu sao khi nhìn bà khí thế trùng trùng xông tới, Thành Nghiệp lại hoảng sợ vô cùng. Thân thể bất giác lùi về phía sau thật xa, hắn muốn bỏ trốn nhưng đối phương đã áp sát phía sau.

"Phản đồ. Mau đền mạng cho những oan hồn của Âm Dương Ngũ Hành Tông."

Hét lớn một tiếng, Tử Huyên cơ hồ là dùng toàn bộ lực lượng của bản thân kết hợp với thiếp ấn tăng phúc đánh ra một quyền. Bất quá, ngay khi còn cách Thành Nghiệp nửa thước, trước mặt bà lại nhiều hơn một bóng người chống trả.

Hai quyền hung hăng động vào, lực phản chấn nhất thời đem cả hai lui về phía sau một trượng. Tử Huyên kinh ngạc nhìn lại, phát hiện người vừa ngăn cản mình chính là Văn Thái Lai. Chẳng những thế, Chiến Thiên Hạ cùng Kiếm Ân Thịnh cũng đã tham chiến.

"Không sao chứ?" Hoàng Ân Thịnh nhìn lên cánh tay run run, sưng đỏ của Văn Thái Lai hỏi.

"Lực lượng của ả tăng mạnh, suýt chút nữa là cánh tay này bị tàn phế rồi." Văn Thái Lai ngưng trọng nói.

"Hôm nay ta nhất định phải giết Thành Nghiệp, ai cản ta đều phải chết." Tử Huyên không nhiều lời, trực tiếp lần nữa xông tới.

"Đồ đàn bà điên. Không có trận pháp, ngươi nghĩ bản thân ngươi đủ sức địch lại ba người chúng ta?" Chiến Thiên Hạ hừ lạnh, toàn thân nổi lên gân xanh, cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện.

Bên cạnh hắn, Văn Thái Lai cũng tương tự vận nguyên lực đem khí tức Quy nguyên đỉnh phong phóng thích. Trên đầu thiết quyền của hắn càng là bị một tầng hồng quang bao bọc.

Hoàng Ân Thịnh từ từ rút kiếm, chỉ thấy một giây sau, phong cương kinh khủng nổi lên, kiếm ý vờn quanh phong tỏa mọi đường đi nước bước của Tử Huyên.

Trước tình cảnh này, Tử Huyên không hề kinh hãi. Hiện tại, bà đang thiêu đốt thần hồn cộng thêm sự hỗ trợ của thiếp ấn nên trong một thời gian sẽ không bị đả bại. Chưa kể đó, thân là tông chủ một tông thì làm sao lại không có một ít thủ đoạn đâu. Ngay khi tiếp cận phạm vi, bị ba người đối phương bao vây bà liền sử dụng trận bàn. Uy lực của nó tuy không bằng với những cái trước đó nhưng vẫn đủ đối phó với kẻ địch.

Phía bên này, Công Tôn Thượng Quang tay cầm thập nhị phẩm linh kiếm trực tiếp xông thẳng về phía Tam Thiên Vương. Kiếm ý của ông mặc dù không phải Phong Thiên Kiếm Đạo nhưng được mài dũa theo năm tháng cộng thêm thiên phú kinh người nên nhất thời chưa hề rơi xuống hạ phong. Mỗi khi Tam Thiên Vương đem phiến không gian phong cấm liền bị ông một chiêu toàn lực bổ đôi.
Bất quá, theo thời gian càng dài, trên người của Công Tôn Thượng Quang cũng xuất hiện vô số vết thương, máu tươi chảy xuống không ngừng. Lực lượng thần hồn bị thiêu đốt một nửa khiến tâm trí của ông dần dần trở nên mơ hồ.

Phía bên này, tình huống của Công Tôn Thượng Siêu cũng chẳng hề khá hơn. Trước kia ông vốn cho rằng, Song Long Chí Tôn liên thủ cùng lắm là mạnh hơn đôi chút, nếu như thiêu đốt thần hồn liền có thể áp chế.

Nhưng bây giờ thì lại khác, lộ diện thân phân đại đương gia và nhị đương gia của Tru Thần Hội, Song Long Chí Tôn thể hiện chiến lực hoàn toàn siêu việt Thiên Vương. Đã thế, hai người liên thủ lại càng thêm khủng bố, cho dù là Tứ Thiên Vương một chỗ cũng chưa chắc chiếm chút thượng phong nào.

"Công Tôn Thượng Siêu, bỏ cuộc đi. Cho dù ngươi liều mạng cũng không thể nào địch lại chúng ta." Hắc Long Chí Tôn phất tay, một cổ long lực xung thiên đánh tới trước mặt đối phương.

Công Tôn Thượng Siêu hừ lạnh, nguyên lực lập tức hội tụ trên lưỡi đại đao. Ông mạnh mẽ chém xuống, đem đầu hắc long kia bổ đôi sau đó liếc mắt nhìn Nam Cung Vạn Thông nói: "Đầu hàng? Trong đầu của lão tử từ trước tới giờ chưa từng tồn tại hai chữ này. Vả lại, mục đích của ta chỉ là cầm chân hai người các ngươi mà thôi, mục tiêu chân chính chính là hắn."

Không giống như suy nghĩ của Công Tôn Thượng Siêu. Ngay khi nghe được đối tượng muốn ra tay là Nam Cung Vạn Thông nhưng Song Long Chí Tôn chỉ cười nhạt, trong mắt thậm chí còn có mấy phần khinh thường.

"Công Tôn huynh. Ngươi cũng đánh giá thực lực của Nạp Lan thần quá cao rồi." Bạch Long Chí Tôn bật cười, âm thanh mỉa mai vang lên.

Ngay tại khoảnh khắc Bạch Long Chí Tôn dứt lời, Công Tôn Thượng Siêu chợt nghe thấy một âm thanh bạo hưởng. Đến khi đưa mắt nhìn thì thấy Nạp Lan Thần giống như viên đạn pháp bay ngược ra phía sau hung hăng đập vào bức màn kết giới thổ huyết.

"Cái này…" Công Tôn Thượng Siêu nhìn Nam Cung Vạn Thông chậm rãi thu tay lại không khỏi khó tin lên tiếng. Trong ký ức của ông, vị thừa tướng của Kiếm Tinh Đế Quốc này chẳng qua là tài trí hơn người mà thôi, nhưng bây giờ ông mới biết là bản thân nhìn nhận sai lầm thế nào.

Nam Cung Vạn Thông hiện tại nào có chỗ nào giống một văn sinh nho nhã, trói gà không chặt đâu. Đây rõ ràng là một cao thủ với thực lực còn vượt qua cấp bậc Thiên Vương.

Phải biết Nạp Lan Thần mặc dù đã bị trọng thương nhưng nếu thiêu đốt thần hồn vẫn đủ sức đấu với bất kỳ kẻ nào trong số tam thiên vương ở đây. Chính vì thế mà Công Tôn Thượng Quang mới cùng những người khác ngăn chặn đám cao thủ để cho vị gia chủ Đông châu này giải quyết Nam Cung Vạn Thông.

Vậy mà chỉ một chiêu, Nam Cung Vạn Thông đã nhẹ nhàng đánh bật Nạp Lan Thần khiến ông chẳng có một cơ hội dù là chống đỡ.
Không chỉ đám người Nạp Lan Thần mà ngay bất cứ ai ngoại trừ Song Long Chí Tôn khi chứng kiến một màn này đều phải thất kinh, bởi vì Nam Cung Vạn Thông che giấu thực lực thật sự quá sâu.

Hắc Long Chí Tôn không tiếp tục tấn công mà đến bên cạnh Bạch Long Chí Tôn, ánh mắt lộ ra sắc thái chế giễu: "Giờ thì ngươi đã hiểu, vì cái gì mà lúc ấy Nam Cung thừa tướng lại có gan một thân một mình đi đàm phán chưa?"

Biết Công Tôn Thượng Siêu đang nghĩ tới điều gì, Bạch Long Chí Tôn tiếp lời: "Đó là bởi vì Nam Cung thừa tướng có thực lực tự bảo hộ mình. Hoặc nếu tình hình xấu nhất, ta và Hắc Long sẽ bất đắc dĩ lộ ra thân phận thật sự."

"Thế nhưng vì sao lúc ấy các ngươi không cùng ta nhau trở mặt, việc gì phải diễn một vở kịch trăm năm?" Công Tôn Thượng Siêu vẫn còn điều chưa rõ.

"Cái này thì để bản thừa tướng giải thích cho."

Đúng lúc này, Nam Cung Vạn Thông chợt đằng không bay lên, kiếm mang lập lòe nhưng tu vi không hề bị lộ ra. Bất quá, hiện tại trong lòng ai cũng hiểu, nhất định là vị thừa tướng này đã đạt tới cảnh giới Quy nguyên đỉnh phong.

Lúc này, toàn bộ các mặt trận đều xem như đã có kết quả. Tử Huyên dù có trận bàn giúp đỡ nhưng dưới sự liên thủ của Hoàng Ân Thịnh, Văn Thái Lai, Chiến Thiên Hạ còn có Thành Nghiệp am hiểu trận pháp thì bà làm sao là đối thủ đâu. Càng không nói tới Công Tôn Thượng Quang lấy sức một người địch ba vị thiên vương, ban đầu có thể còn chiếm chút ưu thế nhưng theo thời gian sẽ dần suy yếu trở lại.

Cả Nạp Lan Thần, Tử Huyên, Công Tôn Thượng Quang đều bị dồn trở về chỗ của Công Tôn Thượng Siêu. Sắc mặt ai nấy cũng trắng bệch, khí tức rối loạn rõ rệt.

"Các ngươi thắc mắc vì sao khi đó bản thừa tướng lại không ra tay đúng không?"

Nam Cung Vạn Thông quét mắt nhìn đám người ở trước mắt cười khẽ. Sau cùng, hắn lại tiếp tục lên tiếng: "Bởi vì ta trước khi các ngươi đem quân tới, ta liền bị một nhóm thế lực thần bí đánh úp. Ta không dám chắc bọn chúng có còn quanh quẩn ở đó hay không. Ai biết được, một khi ta giết chết các ngươi, đám người kia liền xông ra thay thế chỉ huy tiếp tục nổ ra đại chiến? Đặc biệt là lúc ấy, danh tiếng của Thanh Viêm Bá Chủ đang cực kỳ thịnh nữa."

"Còn bây giờ thì lại khác, bởi vì chúng ta làm những chuyện này trong âm thầm, lại không kéo theo quân đội cho nên các ngươi mới chắc ăn như vậy?" Công Tôn Thượng Quang lau đi vết máu trên miệng nói.

"Đúng thế. Trong số các châu, bản thừa tướng kiêng kỵ nhất là Nam châu bởi vì Công Tôn gia chủ thật sự là một khúc xương cứng, chẳng những thực lực hơn người mà tâm cảnh cũng cực kỳ trầm tĩnh. Cho nên để chắc chắn mọi chuyện, ta không thể không cẩn trọng. Còn như Tây châu từ vạn năm trước đã nắm gọn trong tay, Đông châu không có cao thủ tọa trấn, Bắc châu ngoại trừ pháo đài kiêng cố ra, tông chủ là một người nóng tính không suy nghĩ thấu đáo lại chẳng có chút tính đề phòng nào thì càng không đáng được nhắc tới."

Nghe Nam Cung Vạn Thông nói thế, sắc mặt của Công Tôn Thượng Quang còn đỡ chứ Nạp Lan Thần và Tử Huyên thì đều đã đen lại, xấu hổ vô cùng. Cho dù những năm qua, bọn họ đã thay đổi rất nhiều nhưng dĩ vãng kia dễ gì bị người ta quên đi đâu. Đặc biệt là đối với một kẻ thận trọng, tính toán không bỏ sót như Thiên Hạ Đệ Nhất Toán Tử đây.

Thu hết tất cả biểu cảm vào trong mắt, Nam Cung Vạn Thông dõng dạc nói: "Hiện tại bản thừa tướng cho các ngươi một cơ hội. Dùng đạo tâm của chính mình thề sẽ trung thành với Kiếm Tinh Đế Quốc, sau đó chúng ta lại bàn tiếp các điều kiện khác."

"Ha ha. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đẹp như vậy. Năm đó chúng ta ngu dại bị lời nói của ngươi làm cho mê muội, mất đi khả năng phân biệt thật giả nhưng bây giờ thì đừng hòng. Ngươi vẫn chưa ra tay với tứ châu còn không phải kiêng kỵ Thanh Viêm Bá Chủ hay sao? Dùng chúng ta hiệu trung để không đánh mà thắng? Đừng hòng." Công Tôn Thượng Quang ngửa mặt cười, gương mặt tràn đầy vẻ quật cường.

Tới đây, Nam Cung Vạn Thông chợt quay sang Hắc Long Chí Tôn: "Phải rồi. Hình như Công Tôn Phi Hùng, Nạp Lan Kiệt, La Hân Hân đều đang ở Song Long Tông có đúng không?"

Nghe thế, gương mặt mấy người kia không khỏi đại biến. Tử Huyên càng là quát lớn: "Nam Cung Vạn Thông, ngươi muốn làm gì?"

Nam Cung Vạn Thông nở ra một nụ cười "chân thành" nói: "Ta nào muốn làm gì? Chỉ là sợ các vị bị nhốt ở đây quá cô đơn nên mời các vị công tử, tiểu thư đến cùng. Thành Nghiệp, hạ trận."

"Vâng!"

Cung kính gật đầu, Thành Nghiệp lập tức kết ấn, mười cái trận bàn đang xoay quanh không trung lập tức ngừng lại, quang mang ảm đạm dầm rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Bất quá, ngay tại khoảnh khắc này, Thành Nghiệp đột nhiên kinh hãi la lên: "Không thể nào, vẫn còn một tầng kết giới khác không phải do ta và ả đàn bà kia bày ra."