Chương 160: Tỉnh lại
Nhưng cảm giác này duy trì không lâu, sau đó liền có hàng loạt ký ức tràn vào, gần như toàn bộ đều là cảnh tượng giết chóc, máu tươi chảy thành sông, xác người chất thành đống…
Có nhiều hình ảnh làm hắn kinh hãi tột độ, tiêu biểu như một người y như hắn, đứng tại giữa những xác chết kia, tay nắm lấy cổ một đứa bé cứ thế bóp chết. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng này.
Hắn lúc này mới biết, ác niệm kia có bao nhiêu là tội ác.
Lại cảm thấy vì thế mà bi ai.
Hắn cũng không có cảm thấy những điều này cùng hắn có liên hệ gì, hắn một mực tin rằng, một khi đã chết liền sẽ không còn gì cả. Dù cho kiếp trước hắn thật gây ra những điều này, nhưng kiếp này không phải. Hắn thủy chung là hắn, mà không phải người kia.
Hắn bi ai, chẳng qua cảm thấy bản thân lúc trước thật sự quá thất bại, cũng quá đáng chết.
Giết người, hắn dám. Nhưng để đem giết người thành thú vui, hắn còn làm không được. Đây cũng là điểm mấu chốt trong lòng hắn, là nhân loại, ai lại không có tình cảm cơ chứ?!
Không biết qua bao lâu, hắn dần xuất hiện những ký ức về tu luyện. Những ký ức này cùng ma pháp là không có bất kỳ liên quan nào, cũng không giúp được cái gì cho hắn. Bởi vì quan trọng nhất khi tu luyện kiểu như này chính là vấn đề thân thể.
Nhưng bên trong những ký ức này lại có một số thứ khá hữu dụng. Tuy rằng đối với bản thân hắn là vô dụng, nhưng đối với những đứa bé kia lại rất hữu dụng.
Khi ý thức tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân còn đang ở bên trong ý thức hải, Hỗn Độn Châu thể tích biến lớn lên gấp vô số lần, hắn cũng không biết là vì cái gì.
Nhưng mà hắn lại nghe được tiếng nói từ bên ngoài truyền đến.
"Cảnh Thiên, ngươi chừng nào mới tỉnh lại đây? Đã hai mươi ngày, ngươi vẫn như vậy".
Lạc Cảnh Thiên ngẩn người, người kia chính là Tiêu Nhược Thủy, từ bên trong ý thức hải, hắn thấy được nàng đang ngồi bên cạnh hắn, đầu ngả xuống lồng ngực của hắn, sau đó nói ra những lời nỉ non.
"Ngươi chưa từ bỏ sao? Hắn hiện tại là không muốn cùng bất cứ nữ nhân nào phát sinh tình cảm, dù có cũng sẽ cưỡng ép đem nó bóp chết trong lòng. Ngươi một mực như vậy chỉ làm bản thân tổn thương càng nhiều mà thôi". Sở Như Mộng đứng tại cửa, nghe được toàn bộ những lời nói của Tiêu Nhược Thủy. Hắn nhịn không được lên tiếng.
"Từ bỏ? Ta từng nhiều lần nghĩ tới vấn đề này, nhưng ta làm không được. Hắn trong lòng ta chiếm vị trí quá quan trọng, đã không cách nào xóa bỏ".
"Ngươi biết không, trước kia khi người thân của ta mất, ta chỉ có duy nhất một người làm bạn. Nhưng người đó lại không biết nói chuyện, chưa từng cùng ta nói bất kỳ câu nào".
"Ta biết hắn từng nhận ân tình của cha ta, cho nên mới đi theo ta. Ta tự lừa dối chính bản thân mình, cưỡng ép tin rằng hắn là quan tâm ta nên mới bảo vệ ta".
"Nhưng ta biết, hắn chỉ là đang báo ân mà thôi. Mà Lạc Cảnh Thiên, hắn khác biệt".
"Hắn đem ta từ trong thung lũng kéo ra, hắn nghiêm túc khiến ta mê muội, hắn lòng dạ làm ta kính ngưỡng".
"Nếu như ta là hắn, ta sẽ không quan tâm yêu tộc cái gì, đứng trên lập trường của ta, yêu tộc không một kẻ nào đáng tin. Chúng chỉ là những con vật bắt chước theo nhân loại mà thôi".
"Trước kia không phải như vậy sao? Ma thú xuất hiện, là nhân loại đem ma thú chặn lại, yêu tộc chui rúc trong bóng tối tránh né. Nhưng khi chúng có thực lực, liền quay ra uy hiếp nhân loại".
"Nhưng Lạc Cảnh Thiên lại không hề đối với chúng kỳ thị, nhìn cái cách hắn đối xử với đám nhỏ. Ta biết hắn là thật lòng, trong lòng hắn cũng không có cái gì đề phòng, hắn không quan tâm yêu tộc hay nhân loại, cũng chính vì thế, ta mới dần dần thay đổi như ngày nay". Tiêu Nhược Thủy chậm rãi nói.
Sở Như Mộng có chút kinh ngạc, hắn thật đúng là không biết Tiêu Nhược Thủy lại có ý nghĩ như vậy đối với yêu tộc.
"Rất bất ngờ phải không? Ngươi là không biết, ban đầu khi biết có thể sẽ ở lại nơi này, ta là có bao nhiêu buồn nôn. Ta sợ kiềm chế không nổi sẽ bạo tẩu".
"Nhưng, Lạc Cảnh Thiên hắn thay đổi ta, hắn dùng lòng chân thành của mình đi quan tâm đám tiểu yêu. Điều mà ta chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ có ngày mình cũng sẽ trở lên như vậy".
"Ta biết hắn có mục tiêu cần đạt tới, cũng có nhiều suy đoán đối thủ của hắn là ai. Ta biết hắn muốn trở lên cường đại, cho nên mới phối hợp hắn, đi giúp hắn làm những thứ hắn không làm được".
"Ta thân thể này không biết có thể chống đỡ bao lâu, thời gian của ta cũng không còn nhiều, từ bỏ hai chữ này đối với ta mà nói quá xa xỉ. Ta làm không được, cũng không có cách nào làm được". Tiêu Nhược Thủy thản nhiên nói.
"Ngươi!". Sở Như Mộng giật nảy mình, hoảng sợ nhìn Tiêu Nhược Thủy.
Bên trong ý thức hải, Lạc Cảnh Thiên cũng bị lời cuối cùng của nàng làm chấn kinh.
Nàng ngốc đến vậy sao? Làm sao lại ngốc nghếch như vậy chứ?!
Sau khi hấp thu ký ức của ác niệm, hắn cũng biết tới việc thân thể của Tiêu Nhược Thủy là tình trạng gì, loại này là kiểu tiên thiên thiếu hụt, thân thể không cách nào gánh chịu được linh hồn.
Cách tốt nhất chính là đem thân thể cường hóa, nhưng thượng đế đối với nàng quá bất công, không chỉ để nàng thân thể gánh không được linh hồn, còn khiến cho thân thể nàng bài xích với nguyên khí.
Nàng có thể sống đến ngày nay, hoàn toàn chính là do lúc trước cưỡng ép đem bản thân tu luyện tới Luyện Linh cảnh sơ kỳ.
Nhưng mà, dù vậy, nàng tính mạng cũng sẽ không còn được bao lâu. Linh hồn nàng theo thời gian sẽ không ngừng tăng trưởng, đến khi thân thể gánh không nổi nữa, linh hồn của nàng sẽ rời khỏi thân thể tiến vào minh giới.
Nàng biết rõ bản thân thời gian không nhiều, lại dùng năm năm thời gian đi vì Lạc Cảnh Thiên làm hết thảy, đây không phải ngốc là cái gì?!
Lạc Cảnh Thiên nhất thời tự trách.
"Chuyện này… hắn biết không?". Sở Như Mộng chấn kinh, sau một lúc mới lên tiếng. Ánh mắt hắn có chút khó coi, cũng có chút tức giận.
"Không có, nếu ta không nói, ai sẽ biết chứ?". Tiêu Nhược Thủy mỉm cười đáp.
"Hắn không đáng để ngươi làm thế". Sở Như Mộng trầm mặc một chút rồi nói.
"Đúng, nhưng… ta yêu hắn. Cho nên, hắn đáng để ta làm như thế". Tiêu Nhược Thủy cười nói.
Nụ cười kia thật sự khiến Lạc Cảnh Thiên đau lòng. Ngay cả Sở Như Mộng cũng có chút ý nghĩ muốn đem Lạc Cảnh Thiên bóp chết.
Một nữ nhân xinh đẹp, tài giỏi như vậy, vì mình làm nhiều như thế, hiến dâng cả tính mạng của mình, nhưng lại không nhận lấy được cái gì. Lạc Cảnh Thiên còn một mực đi né tránh nàng tình cảm.
Sở Như Mộng cảm thấy, Lạc Cảnh Thiên thật đúng là cặn bã.
Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng không dám tỉnh lại, ít nhất không phải hiện tại, vì Tiêu Nhược Thủy còn ở bên cạnh, hắn không biết nên đối mặt với nàng thế nào. Thật đúng là có chút lúng túng.
Qua một lúc, đột nhiên Lạc Thiên Y từ bên ngoài đi vào. Thấy Sở Như Mộng cùng Tiêu Nhược Thủy, nàng hơi ngẩn người một chút, khó hiểu hỏi.
"Các ngươi làm sao lại ở đây?".
"Chúng ta ở đây không được?". Sở Như Mộng nhướng mày hỏi.
"Không phải, chẳng qua ta có chút bất ngờ thôi. Ta còn tưởng các ngươi biết hắn sắp tỉnh lại nên mới đến chứ". Lạc Thiên Y đáp.
"Chờ một chút, ngươi nói, hắn sắp tỉnh?". Tiêu Nhược Thủy mừng rỡ hỏi.
"Đúng vậy, ta cảm nhận được hắn sắp tỉnh, ý thức của hắn hiện tại đã có thể biết được những thứ bên ngoài, không sai biệt lắm trong hôm nay liền sẽ tỉnh". Lạc Thiên Y đáp.
"Ý ngươi là, hắn hiện tại có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện?". Sở Như Mộng gương mặt cổ quái hỏi.
"Không kém bao nhiêu đâu".
Nghe vậy, Tiêu Nhược Thủy xuất hiện vẻ bối rối. Gương mặt nhất thời đỏ lên, ánh mắt hoảng hốt.
Hắn sẽ không phải nghe thấy những lời ta nói chứ?!
"Ta... ta còn có chút việc, ta đi trước". Tiêu Nhược Thủy đứng dậy bối rối rời đi.
"Nàng làm sao vậy?". Lạc Thiên Y khó hiểu hỏi.
Sở Như Mộng đương nhiên biết là tại sao, nhưng hắn không có nói. Hắn quá hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên, con hàng này tuyệt đối hiện tại đã tỉnh, nhưng cố ý không tỉnh lại.
Những lời nói vừa rồi của hai người, hắn nhất định đã nghe thấy.
Nghĩ tới đây, Sở Như Mộng đi tới bên giường, giọng nói mang theo vẻ châm chọc nói.
"Lạc thiếu gia, người đã đi, cũng nên tỉnh lại rồi chứ nhỉ?".
Lạc Cảnh Thiên biết giấu không được Sở Như Mộng, hơn nữa nếu hắn không chịu tỉnh lại, con hàng này rất có khả năng dội hắn một sô nước cũng không chừng.
Thế là trước sự ngỡ ngàng của Lạc Thiên Y, Lạc Cảnh Thiên dần dần tỉnh lại.