Chương 159: Dung hợp ác niệm, kế hoạch sơ hiện

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 159: Dung hợp ác niệm, kế hoạch sơ hiện

"Ha ha ha". Tên kia đột nhiên bật cười.

Lạc Cảnh Thiên cùng Thượng Cổ Chi Linh đều nhìn qua, chỉ thấy tên kia ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Cái này còn cần lựa chọn sao?". Tên kia nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

"Giết ta, ngươi sẽ lấy lại toàn bộ ký ức trước kia, bao quát thân thế của ngươi. Không cần làm ra lựa chọn, lựa chọn duy nhất của ngươi là giết ta. Ta sớm đã chán ghét việc này rồi".

"Mỗi ngày đều quanh quẩn bên cái quả cầu đáng chết này, bên trong có thứ giúp ta có thể thoát khỏi đây, nhưng ta lại chỉ có thể nhìn được mà không lấy được. Loại cảm giác tuyệt vọng này các ngươi không hiểu".

"Ta biết, hắn nhất định muốn biết những bí mật này. Nhưng là ngươi cũng đừng hi vọng quá nhiều, ta nghĩ bà ta cũng tính tới chuyện này rồi, dù ta chết, chỉ sợ ngươi cũng không biết được những chuyện trước kia, nhiều lắm liền để ngươi biết một số thứ".

"Năng lực của bà ta, tiểu hồ ly, ngươi không phải không biết. Bà ta có làm được hay không trong lòng ngươi rất rõ ràng".

Thượng Cổ Chi Linh trầm mặc không nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày lại, bà ta trong miệng tên kia nói tới là ai?!

"Ra tay đi". Tên kia bước tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt vô cùng thản nhiên đối mặt với hắn nói.

Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nhìn hắn.

Ban đầu chính hắn liều sống liều chết để né tránh, hiện tại lại chủ động đi tới chịu chết? Sẽ không phải có âm mưu gì chứ?!

"Yên tâm, ta tuy nhiên giết không ít người, nhưng ta trước giờ chưa từng dùng âm mưu thủ đoạn. Ta nói được sẽ làm được". Tên kia nhìn ra được ý nghĩ của Lạc Cảnh Thiên, cho nên hắn liền giải thích.

Thượng Cổ Chi Linh cũng không nghĩ tới tên kia lại chủ động như vậy, chẳng lẽ biết không thoát được nên từ bỏ? Không giống bản tính của hắn cho lắm.

"Giết ta đi". Tên kia nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời do dự không quyết.

Thấy vậy, tên kia khẽ nhếch miệng. Nó đưa tay bắt lấy Lạc Cảnh Thiên, mà Lạc Cảnh Thiên lại không có chút thực lực phản kháng nào.

"Ngươi tính làm gì? Ngươi là không tổn thương được hắn". Thượng Cổ Chi Linh cau mày nói.

"Đúng vậy a, năm đó bà ta tước đoạt quyền lợi này của ta. Ta là không làm hại được hắn, nhưng mà…".

Nói tới đây, hắn đột nhiên nâng cánh tay Lạc Cảnh Thiên lên.

Lạc Cảnh Thiên bị hắn hoàn toàn điều khiển mà không có cách nào phản kháng, điều này làm hắn có chút hoảng sợ.

Nhưng mà, chỉ thấy tên kia nâng lên cánh tay Lạc Cảnh Thiên đặt lên trên đầu mình, ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy linh hồn của mình giống như đang bị phóng đại lên vô số lần, càng lúc càng lớn.

Thượng Cổ Chi Linh trợn tròn mắt, hắn đây là… tự sát?!

Hắn… hắn vậy mà tự sát? Hắn lại tự đem linh hồn của mình dung hợp với Lạc Cảnh Thiên? Hắn không phải không muốn chết sao? Làm sao lại…

"Ngươi hiện tại đang hấp thu linh hồn của ta, không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng. Ngươi rất nhanh sẽ phát hiện, bản thân thực lực sẽ tăng lên rất nhanh".

"Nhưng mà, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được một điều".

Nói tới đây, hắn ánh mắt chuyển qua Thượng Cổ Chi Linh, miệng khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười đầy vẻ châm chọc.

"Các ngươi đều không biết được, ta vì cái gì năm đó lại làm như vậy. Các ngươi cho rằng ta vì cái gì được sinh ra đây?".

Oanh!

Thượng Cổ Chi Linh trong đầu nhất thời như có một vụ nổ lớn xảy ra.

Chỉ với một câu nói cuối cùng đó, nó tiết lộ quá nhiều bí mật.

Ác niệm, không phải sinh ra liền có. Tuy rằng ai ai cũng sẽ có mặt tối, nhưng đó không phải ác niệm. Ác niệm chỉ sinh ra khi…

Nghĩ tới đây, Thượng Cổ Chi Linh đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, nó không nhớ được ác niệm vì cái gì lại sinh ra, hơn nữa còn có thể thay đổi chủ thể. Giống như ký ức của nó bị biến mất một phần như thế.

Chẳng lẽ là do Vận Mệnh Nữ Thần làm? Cái này… vì cái gì? Bà ta tại sao lại phải làm như vậy? Lại che giấu thứ gì?!

Không biết qua bao lâu, tên kia dần dần tan biến, mà Lạc Cảnh Thiên lại chìm vào ngủ sâu. Cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại, dung hợp linh hồn tốn khá nhiều thời gian để tiêu hóa, càng đừng nói tới tên kia linh hồn quá mức mạnh mẽ.

Nhìn Lạc Cảnh Thiên, Thượng Cổ Chi Linh khẽ cau mày, nó để lại một đạo sức mạnh để Hỗn Độn Châu tùy thời phóng thích sinh mệnh lực bổ sung cho Lạc Cảnh Thiên, sau đó nó liền biến mất.

Mà bên ngoài, Lạc Cảnh Thiên lại ngồi tĩnh tọa ngay tại giữa hồ, hơn nữa, hắn ngồi đó, đã có ba ngày. Mà trước đó, đám người Sở Như Mộng khi phát hiện Lạc Cảnh Thiên như vậy, liền đem hắn vào trong phòng.

"Hắn bị làm sao vậy?". Tiêu Nhược Thủy lo lắng hỏi.

"Không biết, nhưng ta có cảm giác, hắn sẽ tốn khá lâu mới có thể tỉnh lại". Lạc Thiên Y nói.

"Làm sao ngươi biết?". Sở Như Mộng nhíu mày hỏi.

"Ta chỉ cảm thấy như vậy, cũng không phải rất chắc chắn. Linh hồn của hắn đang ngủ say, không cách nào đánh thức, chỉ có thể để hắn tự mình tỉnh lại, nếu cưỡng ép để hắn tỉnh lại, chỉ sợ sẽ dẫn tới tổn thương không cách nào chữa trị". Lạc Thiên Y đáp.

"Nếu hắn không tỉnh lại sớm, cơ thể hắn sớm muộn cũng sẽ suy sụp". Đinh Tiểu Vân nhíu mày nói.

"Ta nghĩ vấn đề này không cần thiết phải lo lắng, bên trong cơ thể hắn có một loại sức mạnh đang duy trì sinh cơ, hắn chết không được". Lạc Thiên Y lắc đầu nói.

"Vậy chúng ta nên làm gì? Cũng không thể một mực chờ đợi hắn tỉnh lại chứ?". Hạ Thần nhíu mày nói.

"Mọi việc tiến hành theo kế hoạch như thường. Lăng Thiên Sở, ngươi phụ trách phía Tây, cần tốt nhất khống chế lại. Nơi đó là nơi rất quan trọng trong kế hoạch phát triển của chúng ta".

"Hạ Thần, ngươi cùng Đinh Tiểu Vân đi tập hợp nhân thủ, chúng ta phải sớm đem phía Đông đánh xuống. Lạc Cảnh Thiên hắn hiện tại không thể tham chiến, cho nên chúng ta không thể chờ đợi thêm, kế hoạch này không thể chậm trễ, nếu không phía yêu tộc sẽ phát hiện vấn đề. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có vô số phiền phức kéo tới". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

"Ta nghĩ chúng ta không cần thiết cùng những tên kia hao tổn, vấn đề trước mắt là ổn định. Yêu Linh Thôn hiện tại thực lực còn chưa chịu đựng được một cuộc tấn công toàn diện. Nếu thất bại, chúng ta sẽ mất tất cả". Tiêu Nhược Thuỷ nói.

"Chẳng lẽ phải ngồi chờ đợi thêm sao? Chúng ta đã chờ năm năm, nếu như chờ thêm nữa ta cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được hay không". Sở Như Mộng nói.

"Ta ý không phải như vậy, mà là chậm rãi một chút, thương đội của Đinh Tiểu Vân thành lập cũng sắp hoàn thành xứ mệnh, đến lúc đó mới là thời cơ cho chúng ta hành động". Tiêu Nhược Thuỷ nhếch miệng nói.

Đây là kế hoạch đám người chuẩn bị từ năm năm trước, mục tiêu chính là chiếm lấy Bích Thủy Đàm.

Bích Thủy Đàm chính là một nơi ở của yêu tộc. Nếu như đánh nhau, đám người họ chắc chắn không phải đối thủ của yêu tộc Bích Thủy Đàm. Mục tiêu của họ chính là đem toàn bộ Bích Thủy Đàm nuốt lấy.

Nếu như nói tại thế giới này, đối với yêu tộc, thứ gì là đáng giá nhất. Như vậy đương nhiên là huyết mạch thiên phú.

Sau khi đám người ở lại Yêu Linh Thôn được nửa năm, thì thôn trưởng đã giao cho họ giọt huyết mạch yêu tộc thời thượng cổ.

Cũng từ lúc đó, kế hoạch của họ bắt đầu.

Đầu tiên họ đem ma thú sơn mạch thu phục. Chỉ có thu phục ma thú sơn mạch toàn bộ yêu tộc thì mới có thể thi triển kế hoạch này.

Mà dưới khả năng kinh doanh tài tình, Đinh Tiểu Vân đã chế tạo ra một thương đội tầm trung, mà hết thảy thành viên đều là yêu tộc. Đây là những người thần phục với họ, đương nhiên là dưới sự tẩy não của Lạc Thiên Y, không biết vì cái gì Lạc Thiên Y lại có năng lực thần kỳ như vậy. Nhưng khả năng của nàng lại làm cho họ thuận lợi không ít.

Thông qua thương đội, đám người họ đã có toàn bộ tình báo của Bích Thủy Đàm, thế lực đó 12 tên yêu tộc thực lực vô cùng cường hãn nắm giữ.

Có thể hấp dẫn được nhưng tên cường giả như này, đương nhiên là giọt thần huyết kia.

Nhưng đám người Lạc Cảnh Thiên nào có ngu như vậy, sẽ không nói toạc ra. Mà là dùng thời gian năm năm thiết kế một cái bẫy đủ để hấp dẫn toàn bộ cường giả đỉnh cao của Bích Thủy Đàm.

Nhưng hiện tại Lạc Cảnh Thiên lại trong lúc như này rơi vào ngủ say, đám người mới trở lên gấp gáp như vậy.

Chỉ khi đánh hạ Bích Thủy Đàm, họ mới có đủ thực lực, tài nguyên đi phát triển, xây dựng lên một chi quân đội cho riêng mình. Đến lúc đó họ mới có đủ khả năng đem Xích Hồ Thành xoá khỏi bản đồ thế giới.

Mà cũng chính vì kế hoạch này, họ mới phát hiện ra Tiêu Nhược Thủy là kinh khủng cỡ nào.

Bản thân nàng không có một chút sức mạnh, nhưng riêng phần trí tuệ liền để họ bội phục sát đất. Xem ra trước kia bọn họ còn chưa đủ hiểu rõ nàng, nếu không với sự thông minh của nàng, chơi chết họ là hoàn toàn không có vấn đề.