Chương 158: Giết? Hay không giết?
"Không phải muốn chiếm giữ thân thể ta sao? Tới a, ngươi mẹ nó có gan đừng né tránh". Lạc Cảnh Thiên giống như cũng điên lên rồi.
"Ngươi quên mình còn lời hứa chưa hoàn thành sao? Ta chết ngươi cũng sẽ chết, ngươi chẳng lẽ muốn để nàng cô độc một mình cả đời?". Tên kia quát lên.
"Đi chết đi cho ta". Lạc Cảnh Thiên cũng không quản hắn nói cái gì, hắn lúc này chỉ biết liên tục công kích, trong đầu có một ý nghĩ duy nhất chính là hắn muốn bóp chết cái tên này.
Hai người, một đuổi một chạy, một đánh một né.
Nhưng mà hai người lại không biết, một con tiểu hồ ly đang ngồi trên đỉnh Hỗn Độn Châu nhìn hai người.
Con tiểu hồ ly kia ngoài Thượng Cổ Chi Linh ra thì còn ai nữa chứ? Ngay từ ban đầu khi tên kia từ trong Hỗn Độn Châu chui ra nó đã xuất hiện ở đây rồi. Mà tên kia cũng chính là bị Thượng Cổ Chi Linh nhốt vào trong Hỗn Độn Châu.
Nếu như không quá nghiêm khắc mà nói, tên kia cùng Lạc Cảnh Thiên là một, hai người vốn là một thể. Nhưng mà tên kia từ vạn năm trước liền đã bị tách ra khỏi Lạc Cảnh Thiên, sau đó liền bị Thượng Cổ Chi Linh nhốt vào trong này.
Nó có năng lực giết tên kia, nhưng nó không có làm như vậy. Chủ yếu là có người muốn nhờ nó giam giữ hắn, mà không phải giết hắn.
Người nhờ nó, đương nhiên chính là Vận Mệnh Nữ Thần.
Ban đầu nó cũng không biết Lạc Cảnh Thiên cùng tên kia có liên hệ, lúc đầu nó cũng không nghĩ tới việc tên này sẽ xuất hiện tại Hỗn Độn Châu, nhưng khi tên kia lần đầu xuất hiện tại Hỗn Độn Châu, nó liền đã biết được điều này.
Xem ra là tên này lại giở thủ đoạn nào đó để tránh đi ánh mắt của nó, thảo nào mấy năm nay không thấy hắn lên tiếng.
Mà ngẫm lại cũng đúng.
Khó trách Lạc Cảnh Thiên ngày đó lại có thể kiên trì vượt qua kiểm tra của tên thần linh kia.
Mà tên này có thể thoát ra được, chính là do nó thả ra.
Nó cũng không phải muốn hại Lạc Cảnh Thiên, mà là muốn để cho Lạc Cảnh Thiên cùng tên kia hợp lại làm một. Nhưng hiện tại xem ra, Lạc Cảnh Thiên là không có cái bản lĩnh đó.
Hơn nữa tên kia cũng không phải đèn cạn dầu, bị giam giữ hơn vạn năm lại vẫn có năng lực phản kháng.
Dựa theo thuyết pháp khác để nói, tên kia là tâm ma của Lạc Cảnh Thiên, hay có thể nói là phần ác bên trong hắn. Nhưng là bị tách ra vạn năm, hắn cùng Lạc Cảnh Thiên sớm đã không còn quá nhiều liên hệ.
Dù cho Lạc Cảnh Thiên giết hắn cũng sẽ không có tổn thất gì, nhưng tên kia giết Lạc Cảnh Thiên lại không được. Cho dù là chiếm lấy thể xác của Lạc Cảnh Thiên, hắn cũng lực bất tòng tâm.
Vạn năm qua, Lạc Cảnh Thiên bị Vận Mệnh Nữ Thần không ngừng cho luân hồi khắp vũ trụ, sớm đã hình thành một chỉnh thể linh hồn mới, đó mới là lý do linh hồn hắn có thể đạt tới tử sắc.
Nếu không, với một linh hồn không hoàn thiện, hắn là không có cách nào bước vào cấp độ này.
Lạc Cảnh Thiên nếu như có thể giết tên kia, đem toàn bộ ký ức trước kia dung hợp lại, linh hồn hắn chắc chắn không lâu sau sẽ bước vào kim sắc. Hoàn mỹ linh hồn.
Nhớ tới năm đó Vận Mệnh Nữ Thần từng nói, tương lai nếu như có ngày bản thể cùng tên gặp nhau. Như vậy nó không được ra tay giúp đỡ Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà, cũng không có nói không được nhắc nhở.
Thượng Cổ Chi Linh khóe miệng khẽ nhếch lên. Mặc dù Vận Mệnh Nữ Thần mạnh hơn nó nhiều lắm, nhưng mà, nó cũng không nhất thiết phải nghe theo. Đạt tới cái cấp độ đó, rất nhiều chuyện Vận Mệnh Nữ Thần không được can thiệp.
Cho nên, nó quyết định, không nghe lời nàng.
"Chậc chậc, thật đúng là một cuộc chạy đua nhàm chán a". Thượng Cổ Chi Linh lớn giọng nói.
Cả hai người nghe được giọng nói của nó, nhất thời dừng lại.
"Là ngươi?". Cả hai đồng loạt lên tiếng. Nhưng một cái là mang theo vẻ kinh ngạc, một cái khác lại mang theo cừu hận.
"Ha ha, không hổ là nhất thể tách ra, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc". Thượng Cổ Chi Linh bật cười nói.
"Ngươi làm sao lại ở đây?". Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.
"Chuyện vui như này, ta làm sao sẽ bỏ qua chứ. Ha ha, hai ngươi các ngươi chạy lâu như vậy không mệt sao? Quên, nơi này là ý thức hải, vốn không có mệt mỏi khái niệm này".
"Ta sớm muộn cũng giết ngươi". Tên kia nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chậc chậc, bị nhốt hơn vạn năm, tính tình lại không thay đổi chút nào. Muốn ta giam ngươi thêm một vạn năm nữa sao?". Thượng Cổ Chi Linh cười nói.
"Ngươi có gan giết ta đi". Tên kia tức giận quát lên.
"Không, ta từng hứa sẽ không lại giết người. Linh hồn cũng vậy, ta là sẽ không vi phạm lời hứa này. Ngươi vẫn là đừng khiêu khích ta, nếu không ta lại nhịn không được nhốt ngươi vào đấy". Thượng Cổ Chi Linh coi thường nói.
"Hắn là ai?". Lạc Cảnh Thiên nhìn hai người, sau đó trầm giọng nói.
"Ngươi không phải đã biết rồi sao? Hắn là ngươi, hay nói cách khác, hắn là phần ác bên trong ngươi".
"Là như thế sao? Như vậy, ta lại là ai đây?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.
Hắn lúc này sớm đã tỉnh táo lại, Thượng Cổ Chi Linh biết tên này, hơn nữa nhìn qua giống như rất quen thuộc. Mà lại theo những gì đã xảy ra cùng vừa mới biết được những thứ này, hắn cảm thấy, thân thế của mình cũng không phải đơn giản như vậy.
"Ngươi? Ngươi là Lạc Cảnh Thiên a, còn có thể là ai?". Thượng Cổ Chi Linh khó hiểu nói.
"Ngươi là đang giả ngu sao?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
"Không, ngươi hiểu lầm. Ta là nói thật lòng, ngươi chính là ngươi, cho dù hắn từng là một phần của ngươi, nhưng hiện tại không phải. Ngươi là hiện tại là một thể hoàn chỉnh, hắn đối với ngươi có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Còn nếu như ngươi hỏi thân thế của mình, thật đáng tiếc, ta là không thể nói, ta từng hứa, trừ khi ngươi tự tìm hiểu ra, nếu không ta sẽ không nói bất kỳ thứ gì". Thượng Cổ Chi Linh đáp.
"Các ngươi xem ta chết rồi?". Tên kia thấy hai người trò chuyện say xưa, hắn liền tức giận quát lên.
Có lẽ do thẹn quá hoá giận, bị người khác trước mặt nói mình vô dụng, ai sẽ không tức giận? Càng đừng nói tới việc hắn là ác niệm của Lạc Cảnh Thiên, nắm giữ sự tà ác suốt vạn năm.
Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại có chút hiếu kỳ. Đáng ra mà nói, ác niệm là chắc chắn không biết "xấu hổ".Nhưng tên này, giống như rất tức giận vì mấy lời nói của Thượng Cổ Chi Linh.
Mà Thượng Cổ Chi Linh cũng phát hiện điều này, nên nó ánh mắt nhìn tên kia rất kỳ quái.
Chẳng lẽ vạn năm qua, hắn thay đổi? Không đúng a. Một tên ma đầu từng tàn sát hàng tỷ sinh linh như hắn làm sao có thể thay đổi chứ?.
"Ngươi muốn biết thân thể của mình, đem hắn giết là được. Lúc đó mọi ký ức của hắn sẽ biến thành ngươi". Thượng Cổ Chi Linh nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
Tên kia nghe thế ánh mắt co rụt lại.
"Ta không giết được hắn". Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.
Hắn lúc này cuối cùng cũng tin tưởng tên kia là ác niệm của mình. Thượng Cổ Chi Linh không nhất thiết phải lừa hắn.
Chính vì hắn là ác niệm của Lạc Cảnh Thiên, cho nên đối với mỗi chiêu mỗi thức mà Lạc Cảnh Thiên đánh ra hắn đều có thể né tránh.
"Ta có thể giúp ngươi trói hắn lại". Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt nói.
"Không, ngươi không được làm thế, ngươi đã hứa với bà ta rằng sẽ không động thủ". Tên kia hoảng sợ quát lên.
"Ha ha, bản thân ngươi tin tưởng lời hứa sao? Ta nhớ không lầm thì ngươi từng hứa sẽ không lại giết người, nhưng ngay sau khi được thả ra liền lại đồ sát cả một tinh cầu, đúng chứ?". Thượng Cổ Chi Linh trào phúng nói.
"Đó là do chúng gây chuyện với ta trước".
"Ngươi giết cả một tinh cầu vì bản thân tư dục, lại đổi cho họ gây ngươi? Nếu như nói đem ngươi cản lại không cho đi vào tinh cầu cũng tính là gây chuyện, như vậy vũ trụ này sớm đã tận diệt. Ngươi mẹ nó còn dám mở mồm nói?". Thượng Cổ Chi Linh quát lên.
"Ngươi thì biết cái gì? Đám sinh vật hạ đẳng đó không có tư cách cùng ta so sánh. Ta bản thân sinh ra vốn đã cao quý, chúng lại dám cản ta?". Tên kia gằn giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe thế có chút lạnh gáy.
Cái này là trong truyền thuyết ma đầu sao? Tự nhận mình bản thân so với ai khác đều cao quý hơn? Cho nên ngươi liền có thể tùy tiện giết người?.
"Thứ bất trị như ngươi ta nói gì cũng vô dụng. Lạc Cảnh Thiên, ngươi muốn biết thân thế của mình hay không? Chỉ cần nói một câu ta liền đem hắn bắt lại cho ngươi". Thượng Cổ Chi Linh nghiến răng nói.
Bản thân nó đại biểu cho sinh mệnh, hiển nhiên lời nói này của tên kia làm nó cực kỳ khó chịu.
Năm đó nếu như không phải Vận Mệnh Nữ Thần ngăn cản, nó sớm đã giết tên này rồi. Làm gì để hắn sống đến tận ngày nay.
Lạc Cảnh Thiên nhìn tên kia, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Giết? Hay không giết?.