Chương 157: Ngươi không xứng!
"Đây… chuyện gì xảy ra?".
"Đừng phí thời gian, tiểu Y Y, làm thịt chúng". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Lạc Thiên Y không chút do dự xông lên, nàng thực lực nhưng là Thông Linh cảnh đỉnh phong, mà hai tên này cao nhất mới là Thông Linh cảnh trung cấp, đối phó hai tên này đối với nàng mà nói vô cùng đơn giản.
Ban đầu hơn 10 tên Thông Linh cảnh còn có thể làm nàng bó tay bó chân, hiện tại chỉ có hai người, nàng đối phó đơn giản quá dễ dàng. Rất nhanh hai tên này liền bị đánh không ra hình dáng.
Yêu đan bị móc ra, đám người Lạc Cảnh Thiên cùng không quản chúng còn sống hay không, dù sao đều mất đi yêu đan, sống hay chết đã không còn ý nghĩa.
Tốn vài giờ đám người mới trở lại Yêu Linh Thôn, bên trong cũng không có gì thay đổi. Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở được đám người đưa đi nghỉ ngơi, cuộc sống của họ lại trở lại như lúc trước.
Dùng thời gian hơn hai năm, tốn trên một ngàn viên yêu đan, Lạc Cảnh Thiên không ngừng đi tìm hiểu yêu đan, hắn phát hiện mỗi viên yêu đan đều có một kết cấu riêng biệt. Bất kể là cấp bậc giống nhau hay không, thuộc tính có đồng nhất hay không, kết cấu bên trong đều khác nhau cực lớn.
Lần này hắn cũng không có tiếp tục làm thí nghiệm, mỗi ngày đều dùng một viên yêu đan, không ngoại lệ, tất cả đều bị hắn làm hỏng. Mà lần này, hắn muốn trực tiếp tìm hiểu trên cơ thể sống.
Năm tên tiểu yêu hắn mang về hiện tại đều đã 15 tuổi, riêng tiểu Nguyệt thì đã 17 tuổi. Hiện tại nàng có thể nói là rất xinh đẹp. Có lẽ là do chủng tộc, nàng thuộc thỏ tộc, càng lớn càng đáng yêu. Nhất là đôi tai dài kia, nhìn vô cùng linh động.
Hôm nay tiểu Nguyệt chuẩn bị đột phá vào Khai Linh cảnh, cho nên Lạc Cảnh Thiên muốn quan sát quá trình hình thành yêu đan.
Xung quanh không một bóng người, tất cả đều bị Lạc Cảnh Thiên đuổi ra để không bị làm phiền.
"Ca ca, có thể bắt đầu chưa?". Tiểu Nguyệt hỏi.
"Có thể". Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền mở ra Chân Giải Chi Nhãn.
Chân Giải Chi Nhãn có thể giúp hắn nhìn thấy được quá trình hình thành này, nó không phải kiểu nhìn xuyên tường hay gì khác, mà là nhìn thấy được bản chất. Giống như một cái cây lớn hình thành thế nào, trải qua những gì, bị tác động ra sao.
Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được nguyên khi đang tràn vào bên trong người tiểu Nguyệt, linh lực đang được cô đặc lại. Ban đầu hình thành một cái khung, sau đó linh lực bắt đầu tự động chuyển đổi, từ dạng khí biến thành dạng lỏng, sau đó là dạng rắn.
Toàn thân tiểu Nguyệt đều đang cùng yêu đan gắn kết lại với nhau.
Lúc này hắn xem như hoàn toàn minh bạch vì cái gì trước kia thí nghiệm đều thất bại. Đó là do yêu đan hình thành không phải từ năng lượng, mà là từ bản thân vật chủ.
Nói trắng ra chính là khi một người đột phá Khai Linh cảnh, toàn bộ tế bào của họ đều sẽ được chuyển đổi. Hóa ra đây chính là lý do tại sao trước 15 tuổi không thể tu luyện. Chỉ khi toàn bộ tế bào trên cơ thể được đồng hóa thì mới có thể tu luyện.
Nếu nói dựa vào khoa học, với trình độ gà mờ của hắn thật đúng là không biết nên giải thích như nào, ngoài hai từ "thích nghi" ra, hắn thật không biết hình dung ra sao. Nhưng nếu dựa theo góc độ ma pháp tới nói, đây là quá trình chuyển đổi năng lượng.
Giống như hắn đem năng lượng trong những không gian khác biến thành ma lực như thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiểu Nguyệt yêu đan đã thành hình.
"Ca ca, ta thành công rồi". Tiểu Nguyệt hưng phấn nói.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, nhưng không đáp. Hắn đang quan sát rất chăm chú, đem qua trình biến đổi này phác họa thành một sơ đồ, hắn phát hiện, tất cả năng lượng đều sẽ chịu tác động từ đỉnh đầu.
Nếu như là dựa theo huyệt đạo tới nói, kia chính là huyệt Bách Hội, hay cách gọi của ma pháp chính là Tam Dương.
Nếu như pháp sư tu luyện theo con đường tinh thần lực, huyệt Tam Dương chính là nơi quan trong nhất.
Những thứ này hắn không phải rất rõ ràng, dù sao tinh thần lực của hắn là dựa theo cấp độ linh hồn, loại pháp sư chỉ thuần tu luyện tinh thần lực sớm đã bị đào thải cách đây rất nhiều năm. Bên trong Vạn Pháp Chi Thư có nói tối điều này.
Hiện tại hắn đang suy đoán, nếu như hắn đem năng lượng thuộc tính khác truyền vào huyệt Tam Dương, như vậy sẽ có kết quả như nào?!
"Ca ca, ngươi không vui sao?". Tiểu Nguyệt thấy Lạc Cảnh Thiên cau mày, nàng liền lo lắng hỏi.
"Không, không phải. Chẳng qua ta đang có chút lo lắng, các ngươi đều đã bước vào Khai Linh cảnh, nhưng lại không có công pháp tốt để tu luyện. Ta không biết nên làm thế nào". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Không sao ca ca, ta sẽ cố gắng tu luyện, không có công pháp cũng không quan trọng".
Lạc Cảnh Thiên thật đúng là đang lo lắng vấn đề này. Cứ cho rằng hắn có thể biến đổi thuộc tính của tiểu Nguyệt hay những đứa nhỏ khác. Thì việc có công pháp tu luyện thích hợp là một thứ rất quan trọng. Nó không chỉ là tăng lên tốc độ tu luyện, mà còn tăng lên uy lực chiêu thức.
"Tiểu Nguyệt. Ngươi tiếp tục củng cố cảnh giới, ta đi ra ngoài đi dạo một chút". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ta biết rồi ca ca". Tiểu Nguyệt cười nói.
Lạc Cảnh Thiên đi ra khỏi phòng, hắn nhịn không được thở ra một hơi, Chân Giải Chi Nhãn tác dụng phụ có chút mãnh liệt, hiện tại đầu hắn còn có chút đau đớn.
Vận dụng ma pháp, hắn đi lên hòn đảo nhỏ giữa hồ, ngồi xuống nhìn về phía chân trời, hắn tự hỏi bản thân đã làm được cái gì.
Năm năm trôi qua, thực lực chưa bước vào cảnh giới Đại Ma Pháp Sư. Thế lực bản thân tự xây dựng lại vẻn vẹn có 12 người, trong đó có 5 đứa nhỏ còn chưa làm được cái gì.
Hắn cảm thấy bản thân thật quá thất bại, tiêu hao thời gian năm năm lại không làm được cái gì ra hồn.
Ngay tại lúc này, một âm thanh trong đầu hắn vang lên.
"Ta có cách để giúp ngươi".
Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt biến sắc.
Cái âm thanh này hắn nhớ rất rõ. Ngày đó tại trong di tích, tên này xuất hiện. Hắn bị nhốt trong Hỗn Độn Châu, suốt năm năm qua chưa từng xuất hiện trở lại.
Hiện tại hắn đi ra, Lạc Cảnh Thiên bỗng cảm thấy có điều không ổn.
Trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên xuất hiện trong não hải.
Hỗn Độn Châu vẫn đang quay tròn. Nhưng có một chỗ khác biệt, cái bóng đen kia, nó không còn bên trong nữa, mà lần này nó đứng tại bên ngoài.
Một gương mặt cùng hắn giống như đúc, hắn có thể cảm nhận được, tên kia cùng bản thân có một mối liên hệ vô hình không cách nào tách rời.
"Ngươi, là thứ gì?". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.
"Hắc hắc, ngươi quên rồi sao, ta, chính là ngươi. Dù cho ngươi phủ định thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được điều này". Tên kia nói.
Lạc Cảnh Thiên hiện tại không có sợ hãi như lúc trước. Có lẽ năm đó hắn đối với tên này có nhiều e ngại, nhưng hiện tại thì không.
Không phải là do thực lực tăng lên, mà hắn có thể cảm nhận được, linh hồn của mình cùng hắn là một chỉnh thể. Bất kỳ bên nào tổn thương, người còn lại đều sẽ tử vong.
Lạc Cảnh Thiên đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm tên kia, sau một lúc mới lên tiếng.
"Ngươi, có biện pháp?".
"Chính xác, ban đầu ta cũng đã nói, thiếu ta, bản thân ngươi sẽ không làm được gì". Tên kia cười nói.
"Ta tin tưởng lời ngươi nói, nhưng đáng tiếc, ta không cần". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng đáp.
"Ha ha, ngươi là không có lựa chọn, bởi vì ta đã thoát khỏi Hỗn Độn Châu, hiện tại, ta mới là người nắm giữ quyền nói chuyện". Tên kia cười gằn nói.
Một giây sau, Hỗn Độn Châu phát ra cường đại quang mang, sức hút vô cùng kinh khủng từ nó phát ra muốn đem Lạc Cảnh Thiên hút vào trong.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời kinh hãi. Tuy nhiên Hỗn Độn Châu là của hắn, hắn là chủ nhân. Nhưng hiện tại, mối liên kết kia lại đang dần phai mờ.
"Ha ha ha, ta chờ ngày này đã hơn một vạn năm. Rất nhanh thôi ngươi sẽ biến thành ta, chúng ta là một thể, ngươi và ta sẽ trở lại thời kỳ đỉnh phong. Lão bà kia sẽ không thể lại ngăn cản bước chân của ta". Tên kia ngẩng đầu cười ha hả nói.
"Ngươi nằm mơ". Lạc Cảnh Thiên chống chịu lại lực hút từ Hỗn Độn Châu, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên.
"Ngươi phản kháng là vô ích, nếu như ngươi không chui vào trong này, ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng ai bảo ngươi ngu xuẩn đến mức lại đi vào đây? Ngươi đối với sức mạnh không biết gì cả. Khi ý thức ngươi trở lên mơ hồ, cũng chính là lúc ta sẽ biến thành chủ nhân cỗ thân thể này". Tên kia cười lạnh nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy cảm thấy vô cùng chói tai, nhưng là hiện tại hắn không có sức phản kháng.
Chẳng qua, ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên nghĩ tới một thứ - linh hồn lực.
Làm sao lại quên thứ này đây.
Ngay sau đó, một cỗ sức mạnh đột nhiên phủ xuống, đem sức hút từ Hỗn Độn Châu cản rơi, Lạc Cảnh Thiên không còn bị ảnh hưởng bởi nó nữa.
"Sao... Làm sao có thể? Linh hồn ngươi lại là tử sắc? Điều này không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng". Tên kia giận giữ gào thét.
Mặc dù không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng Lạc Cảnh Thiên biết, lúc này là thời cơ ra tay tốt nhất.
Xẹt.
Lạc Cảnh Thiên nháy mắt lao tới trước mặt tên kia, một quyền đánh tới.
"Ngươi điên rồi sao? Ta chết ngươi cũng sẽ chết". Tên kia né tránh, sau đó quát lên.
"Ta tình nguyện chết đi cũng không muốn để ngươi nắm quyền điều khiển thân thể ta. Ngươi không xứng". Ta Cảnh Thiên tức giận lớn tiếng nói.