Chương 9: Thông suốt một vài chuyện

Thần Tại Đô Thị

Chương 9: Thông suốt một vài chuyện

Bốn tên Cổ Võ giả thần sắc cực kì kiêu căng, trông thấy đám người Diệp Quang tiến vào phòng liền theo bản năng khịt mũi xem thường. Nhưng khi vừa trông thấy cô gái xinh đẹp kia tiến đến thì thái độ của bọn họ lập tức thu liễm lại, đồng loạt cúi đầu cung kính chào cô:

" Chào Đại tiểu… à không, chào Phó Tổng giám đốc, bọn thuộc hạ đã đến đây đúng giờ như những gì ngài dặn dò."

Đôi mày liễu khẽ nhăn lại, cô gái vội ra hiệu cho đám người Diệp Quang giữ yên vị trí, sau đó đi ra một góc cùng bốn tên Cổ Võ giả này nói nhỏ:

"Tôi đã dặn các anh bao nhiêu lần rồi. nơi đây không phải ở nhà cho nên đừng có bao giờ gọi tôi là Đại tiểu thư, vả lại càng không nên hành lễ với tôi, đặc biệt là trước đám đông như vậy."

Tên Cổ Võ giả Hoàng cấp sơ kì giật bắn người, vội vàng khép nép đại diện cho ba người còn lại nói xin lỗi:

"Xin lỗi Đại tiểu thư, à không Phó Tổng giám đốc, đây chỉ là do chúng thuộc hạ nhất thời sơ ý, khẳng định sẽ không có lần sau."

" Các anh nên nhớ kĩ những lời đã nói ngày hôm nay đấy, còn hiện tại tôi có một việc cần các anh làm đây. Hãy giúp tôi khảo thí năng lực của đám người kia, từ đó chọn ra năm người tố chất tốt nhất."

Lúc này, lại một lần nữa bốn tên Cổ Võ giả biểu lộ sự khinh thường ra mặt đối với đám người Diệp Quang, nhưng vì đây là chủ ý của Đại tiểu thư của bọn hắn nên không ai tiện mở miệng phản đối mà chỉ thắc mắc hỏi:

"Nhưng Đại tiểu thư, đám người này nhìn sơ thì biết bọn hắn chỉ đều là một đám rác rưởi. Nếu tiểu thư thật sự muốn tuyển bảo an cho công ti vậy sao không về nói với lão gia tử ngài một tiếng, như thế liền có thể điều động vài tên Cổ Võ giả đến đây ngay…"

Cô gái thần sắc trở nên khó coi cực kì, khẽ trầm giọng quát: "Đây là chuyện riêng của ta, không cần lũ nô tài như bọn ngươi quan tâm". Bị lời nói kèm theo khí tức lạnh như băng đập vào mặt khiến cho bốn tên Cổ Võ giả khẽ rùng mình, một lần nữa rối rít xin lỗi:

"Xin lỗi Đại tiểu thư, lả do bọn thuộc hạ nhiều chuyện…"

"Các ngươi vừa mới ban nãy đã hứa với ta điều gì?"

"…"

Kế đó cô gái tiếp tục dặn dò bốn tên kia kia vài câu rồi hướng mặt về phía đám người Diệp Quang, dõng dạc nói:

"Được rồi, mục đích các người đến đây hôm nay là để có cơ hội vào làm bảo an trong công ti đúng không? Hiện tại tôi sẽ cho các ngươi một cơ hội, để ý bốn người ở phía sau lưng tôi không? Họ là võ sư do công ti đặc biệt mời về, nếu có ai có thể vượt qua bài kiểm tra của bốn người họ thì sẽ ngay lập tức được nhận vào làm."

Đám người lại một lần nữa bắt đầu nhốn nháo lên, họ cũng đã nhận ra được bốn người kia là cao thủ, đồng thời cũng rất khiếp sợ khi biết cô gái trước mặt đây là Phó Tổng giám Đốc của công ti. Ai ai trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nghĩ thầm may mắn khi lúc nãy không làm ra điều gì quá phận đối với cô.

Chỉ có duy nhất Diệp Quang là vẫn tỏ vẻ bình thản. Hắn sớm đã đoán được non nửa thân phận của cô gái nên không hề cảm thấy có gì kì quái. Và cho dù trước đó không hề biết qua thân phận của cô thì hiện tại hắn vẫn sẽ cứ bình thản như thế. Nói đùa, nếu xét theo thân phận, tuổi đời cùng kinh lịch kiếp trước của Diệp Quang thì không biết toàn bộ chư thiên vạn giới này rốt cuộc còn có thứ gì có thể khiến cho hắn phải giật mình khiếp sợ hay không.

Việc duy nhất mà hiện tại Diệp Quang đang băn khoăn trong đầu đó chính là có nên cho bốn tên Cổ Võ giả này ăn đòn hay không, đơn giản vì trông bọn chúng thật sự rất chướng mắt. Thái độ của bốn tên này với người khác khiến Diệp Quang đối với chúng không hề có hảo cảm, chỉ có thể dùng câu "mắt chó xem thường người" để hình dung.

Tuy Diệp Quang cũng hiểu đạo lí rằng những kẻ có thực lực thường hay mang theo một cỗ ngạo khí, thế nhưng có ngạo khí thì được phép nhìn người khác như thể nhìn rác rưởi hay sao? Vả lại trong mắt Diệp Quang, chút thực lực của bốn tên này vẫn còn chưa xứng để có thể kiêu ngạo trước mặt người khác.

Nhưng mà kẹt một điều là Diệp Quang từ lúc thức tỉnh kí ức đã tự đặt ra cho bản thân một mục tiêu đó chính là sống một cách bình yên qua ngày, đồng thời hạn chế gây chuyện thị phi. Và hắn không muốn chỉ vì vài tên vô danh tiểu tốt làm ảnh hưởng đến mục tiêu sống của bản thân. Thế nhưng mặt khác, hắn lại thật sự rất muốn cho mấy tên kia một trận, có lẽ là do bị tính cách của kiếp này ảnh hưởng.

Diệp Quang bắt đầu cảm thấy bản thân đang rất mâu thuẫn, hắn chợt ngộ ra rằnk6g chính mình bấy lâu dường như đã bị dẫn đạo một cách sai lầm, bởi vì những mảnh kí ức cùng tình cảm của cả hai kiếp vẫn còn chưa thể hoàn toàn dung hòa làm một với nhau.

Mục đích ban đầu của Diệp Quang khi chấp nhận từ bỏ mọi thứ để đến Địa Cầu là muốn đổi mới hoàn cảnh sống, đồng thời thay đổi bản thân để trở thành một con người hoàn toàn mới, chứ không phải để trở thành một Diệp Quang dở dở ương ương như hiện tại.

Lúc này đây Diệp Quang dường như đã nhận ra được bản thân cần gì. Hắn mong muốn có thể được như kiếp trước, có cơ hội đắm mình trong những trận chiến đấu khốc liệt với những đối thủ cực kì mạnh mẽ, nhưng đồng thời hắn cũng rất muốn trải qua những ngày tháng sinh hoạt êm đềm hạnh phúc với gia đình. Hai ước nguyện này nghe có vẻ hoàn toàn tương phản với nhau, nhưng Diệp Quang hiện không còn quá quan tâm về điều đó.

Hắn đã đưa ra quyết định rằng kể từ lúc này trở đi sẽ chân chính thay đổi bản thân trở thành một Diệp Quang hoàn toàn khác, bắt đầu từ việc không còn quá đắn đo lo ngại mỗi khi làm một việc gì nữa, mà ngược lại bản thân sẽ cố gắng sống với phương châm "tùy tâm sở dục". Còn những chuyện xảy ra sau này là tốt hay là xấu thì cứ để thuận theo tự nhiên, đến lúc ấy tự khắc hắn sẽ có phương pháp ứng đối.

Thở ra một ngụm trọc khí, Diệp Quang cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn nhiều. Hắn cảm giác có một thứ gì đó rất nặng vẫn luôn tồn tại bên trong lòng mình cuối cùng đã biến mất. Liếc nhìn bốn tên Cổ Võ giả, Diệp Quang khẽ nở một nụ cười tà:

"Con bà nó, ông đây nhìn bọn bay sớm đã thấy chướng mắt. Để chốc nữa có cơ hội ông sẽ làm cỏ cả bọn, cho mấy tên kiêu ngạo tự phụ bọn bay hưởng cơm phần bệnh viện dài dài."