Chương 12: Vẫn còn một người

Thần Tại Đô Thị

Chương 12: Vẫn còn một người

Những người còn lại, trừ Diệp Quang ra tất cả đều nhìn chằm chằm vào Trầm Ninh, ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực chất, Trầm Ninh đã sớm phải chết không biết bao nhiêu lần.

"Năm trăm anh em đâu, mau xông lên làm thịt hắn. Sááát!!" Không biết miệng ai cất lên tiếng hô, tất cả mọi người liền đồng loạt xông đi lên.

Mới vừa rồi đám người đều tận mắt chứng kiến thực lực của Trầm Ninh, tất cả đều nhất trí đem hắn trở thành tảng đá lớn cản đường cần phải lọai trừ đi. Đồng ý là Trầm Ninh giỏi võ thật, chỉ mấy chiêu hời hợt liền loại bỏ xong một tên cao thủ như Hoàng Sơn, nhưng như thế thì đã sao? Trên thế gian này, có loại võ nào còn có thể lợi hại hơn đánh hội đồng đây?

Tổng cộng chín người dàn thành vòng tròn vây Trầm Ninh vào bên trong, người nào cũng thủ thế phòng bị, chực chờ thời cơ để lao vào cho Trầm Ninh một trận. Bất thình lình bầu không khí trong căn phòng trở nên cực kì căng thẳng.

"Chậc chậc, không tệ, cũng xem như là có chút khí thế." Trầm Ninh chỉ đứng tại chỗ lầm bầm làu bàu, cũng không có bày ra hành động gì để phòng bị, nhưng thực tế trên người hắn lại bắt đầu tản mát ra một ít sát khí, thứ mà chỉ có Diệp Quang cùng bốn tên Cổ Võ giả nơi đây nhận ra được.

"Này, nếu các ngươi không dám động thủ, vậy thì đến lượt ta nhé." Hời hợt nói một câu, thân hình của Trầm Ninh bắt đầu động. Đám người giật bắn mình, hét to một tiếng rồi cùng nhau nhanh chóng ùa lên đấm đá túi bụi vào Trầm Ninh.

Chỉ tiếc là động tác của họ không đủ nhanh. Trầm Ninh cứ như người không xương vậy, đối mặt với quyền cước từ tứ phương đánh vào hắn vẫn không một chút mảy may lo ngại, nhẹ nhàng lách người liên tục để né tránh, đồng thời cứ thi thoảng hắn lại thoi một quyền vào người này, lợi dụng sơ hở đá một cước vào người kia. Chỉ trong chốc lát, vòng vây ngay lập tức bị phá, đám người nằm chất đống trên nền đất, miệng thì rên la đau đớn.

Trầm Ninh không thèm để ý đến bọn họ, chỉ khẽ liếc nhìn sang bốn tên Cổ Võ giả, lạnh nhạt nói:

" Thế nào, xem đánh nhau đã mắt không? Giờ thì đến lượt của bọn ngươi rồi."

Ba tên Cổ Võ giả Tiên thiên hậu kì khịt mũi coi thường, chế giễu Trầm Ninh:

" Hừ, tiểu tử kia, đừng tưởng đánh bại được vài tên rác rưởi là xem như mình ngon, anh em chúng ta chỉ cần dùng một đầu ngón chân cũng đã đủ để đè chết ngươi rồi."

"Ồ, nếu thế thì hãy mau chóng chứng minh cho ta xem nào." Trầm Ninh khẽ xoa xoa nắm đấm, trên khoé miệng nở một nụ cười tà…

Ba phút sau.

Ba tên Cổ Võ giả nằm xụi lơ trên mặt đất, khắp người bê bết máu, còn mặt mũi sưng thì vù trông như là đầu heo. Trầm Ninh thì đứng tại chỗ tùy tiện phủi phủi tay, sau đó nhìn sang tên Cổ Võ giả Hoàng giai sơ kì: "Thế nào, không có ý định trả thù cho đồng bọn à? Mau chóng xông lên đi, ta chờ ngươi dài cả cổ rồi đây."

Tên Cổ Võ giả kia khóe miệng hơi run mấy cái, trầm mặc một lúc rồi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Ha ha, các hạ thật là biết nói đùa, kẻ hèn đây làm sao có thể xứng làm đối thủ của các hạ. Kẻ hèn xin được phép nhận thua."

Trầm Ninh hơi híp mắt nhìn tên Cổ Võ giả còn lại, cười cười không nói gì. Sau đó lại quay sang cô gái, giọng điệu ngả ngớn hỏi:

"Nè người đẹp, tên cuối cùng cũng đã trực tiếp nhận thua, như vậy có nghĩa là công việc này sẽ là của tôi rồi phải không? Vậy là từ nay hai ta lại có thêm cơ hội được gần gũi cùng nhau rồi".

Cô gái gương mặt đỏ lên, bộ dáng trông rất tức giận. Cũng đúng thôi, xưa nay cô chưa từng bị ai đùa giỡn qua như thế, thế mà hiện tại lại có một tên lưu manh đứng sờ sờ ở trước mặt làm đủ trò chọc giận cô. Tên Cổ Võ giả Hoàng cấp thấy tiểu thư của mình như đang chuẩn bị nổi trận lôi đình, vội vàng nói nhỏ vào tai của cô:

"Tiểu thư, đừng nên nóng giận, người đang đứng ở trước mặt tiểu thư thực lực cực cao, có lẽ đã ngoài Hoàng cấp. Mọi việc chúng ta hãy cố nhẫn nhịn, chờ khi trở về gia tộc rồi thuộc hạ sẽ điều tra kĩ thân phận của tên Trầm Ninh này."

Thần sắc cô gái hơi biến đổi, do bối cảnh bản thân rất cường đại nên sự phân chia cấp bậc giữa Cổ Võ giả với nhau cũng không phải là điều gì xa lạ đối với cô. Trước mắt người thanh niên tên Trầm Ninh này, nhìn sơ cũng chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi mà lại có thực lực siêu việt Hoàng cấp, vậy thì tức là Huyền cấp rồi. Trong các đại gia tộc tại Bắc Kinh cao thủ Huyền cấp cũng không phải là nhiều, nếu như có thể lôi kéo được tên Trầm Ninh này thì…

Cô gái vội vàng gạt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, thầm trách bản thân tại sao lại chợt nảy sinh ý muốn lôi kéo tên lưu manh này, kẻ mà chỉ ngày hôm nay đã chọc tức cô rất nhiều lần. Nhưng một mặt khác, cô cũng cảm thấy rất tò mò, một cao thủ như Trầm Ninh vậy tại sao lại đến thành phố Đông Hải, lại còn muốn vào công ti cô làm bảo an cơ chứ.

Hiện tại trong đầu cô gái nảy sinh rất nhiều nghi vấn về người thanh niên tên Trầm Ninh này, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể nhịn xuống, không thể trực tiếp gạn hỏi. Cô khẽ cắn răng nhìn Trầm Ninh, sau đó tuyên bố kết quả:

"Lần tuyển dụng này, Trầm Ninh chính thức được nhận, ngoài ra còn có một người nữa là Hoàng Sơn, ngày mai hai anh có thể bắt đầu đi làm. Hiện tại cả hai hãy ở lại điền bổ sung một ít giấy tờ, còn những người khác có thể lập tức đứng lên ra về. Nhưng mọi người yên tâm, tiền thuốc men cho những ai bị thương sẽ được công ti chúng tôi hoàn toàn chi trả."

Đám người cố gắng đứng dậy lục tục kéo nhau ra về, gương mặt ai cũng nhăn nhó vì đau đớn đồng thời còn pha lẫn chút ít tiếc nuối vì không thể được nhận vào làm. Hoàng Sơn thì đứng ngây người tại chỗ, biểu tình rất ngạc nhiên. Hắn không rõ lắm vì sao bản thân lại được nhận nhưng chung quy đây là một sự tình khiến cho hắn rất vui mừng.

Tưởng như mọi chuyện đến đây là đã kết thúc, chợt có giọng nói non nớt của một người thanh niên trẻ bỗng vang lên: "Này, thế còn tôi thì sao, tôi vẫn còn chưa có nhận thua đâu."

Cô gái, Trầm Ninh cùng mấy người còn lại có mặt trong phòng đều khẽ giật mình, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Quang... Không phải vậy chứ, trong phòng vẫn còn có một người? Trời ạ, tên ngốc này lại dường như có định cùng Trầm Ninh đọ sức?

Diệp Quang nhìn về phía đám người, mờ mịt gãi gãi đầu: "Có chuyện gì mà mấy người nhìn tôi chằm chằm thế? Như thế nào, hiện tại đã đến lượt tôi khảo thí chưa?"

"…"