Chương 19: Vô đề

Thần Tại Đô Thị

Chương 19: Vô đề

Ngược dòng thời gian, trở về thời điểm lúc Trầm Ninh vừa mới chết…

Tại Bắc Kinh, tại một căn cứ quân sự bí mật nằm ở dưới lòng đất… Trong một căn phòng rộng, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, trên tay cầm một tách cà phê đang ngồi trước một màn hình máy tính cực lớn nhàn nhã chơi đào vàng.

Xung quanh ông ta còn có khoảng mười mấy người, người nào cũng đều đang ngồi trước một cái máy tính, nhưng dường như lại chẳng có ai được nhàn nhã như vậy. Nhìn sơ qua có người thì đang tất bật nhập dữ liệu, có người thì quan sát ra đa trên màn hình, người thì lại không ngừng cập nhật hình ảnh do vệ tinh truyền về…

Sự thật là nơi đây, căn cứ dưới lòng đất này chính là trụ sở của Quốc An cục, một Bộ ngành đặc biệt chuyên quản lí mọi sự tình liên quan đến Cố Võ giả cùng Dị năng giả trên khắp Hoa Hạ. Còn căn phòng này chính là nơi làm việc của tổ hậu cần của Quốc An cục, chuyên việc thu thập dữ liệu cùng tình báo từ khắp nơi.

Lúc này, người đàn ông còn đang nhấm nháp tận hưởng vị ngon của cà phê, nhưng sau đó trên màn hình đột nhiên phát ra một thông báo khẩn khiến cho ông xém chút nữa bị sặc. Kiểm tra nguồn gốc của thông báo khẩn, đồng tử của người đàn ông ngay lập tức co rụt lại, ông ta vội vàng quát to:

" Tất cả đều tạm ngưng công việc đang làm, ai nấy mau dùng mọi cách xác thực lại thông báo khẩn này cho tôi, nhanh!"

Sau đó, vẻ mặt của ông bắt đầu trở nên ngưng trọng, khẽ lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số: "A lô, làm ơn nối máy cho tôi đến văn phòng của Tổng Tư lệnh. Đây là Trần Bân, Tổ trưởng tổ hậu cần, tôi có chuyện quan trọng cần phải thông báo riêng cho ngài ấy…"

Một tiếng sau, Trần Bân đang đứng ở trong một văn phòng rộng rãi và xa hoa, trên tay cầm một xấp hồ sơ dày cộm. Đối diên ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi mặc một bộ quân phục, trên ngực treo rất nhiều huân chương. Người đàn ông đang chăm chú đọc phần báo cáo để trước mặt, trong lúc đọc vô hình trung tản mác ra một cỗ khí thế bức nhân khiến Trần Bân cảm thấy hơi có chút khó thở.

Sau khi đọc xong báo cáo, người đàn ông trung niên tức giận đập bàn một cái: "Khốn kiếp, tên nhãi Trầm Ninh này, lần này mò đến Đông Hải chắc là lại đi tìm nữ nhân để trang bức khoe khoang rồi. Biết thế lúc trước ta nên nhốt hắn lại, không cho chạy lung tung thì sẽ không có chuyện xảy ra..."

Trần Bân thấy người đàn ông trước mặt mình nổi giận, gương mặt cũng trở nên vô cùng căng thẳng, thấp thỏm hỏi:

"Vậy, vậy theo ý Tổng Tư lệnh, chúng ta có nên phái người điều tra rõ chuyện này không?"

Người đàn ông, hay chính xác hơn là vị Tổng Tư lệnh ngay lập tức liếc Trần Bân một cái, ánh măt lạnh đến thấu xương, gằn giọng nói:

"Tra, nhất định phải tra. Trầm Ninh tên nhãi này chết rồi thì cũng chả sao, dù gì cũng chỉ là một mẫu thí nghiệm thất bại mà thôi, rất dễ dàng thay thế. Nhưng ta vô cùng tò mò muốn biết là kẻ nào có can đảm động thủ giết hắn, chuyện này nếu không làm cho rõ ràng thì có thể sẽ trở thành tai họa ngầm về sau."

"Trần Bân, một lát nữa ta sẽ gửi nhân viên đến Đông Hải để điều tra, nhiệm vụ của ngươi chính là cung cấp đầy đủ mọi tình báo cho người ấy nắm rõ, hiểu chứ? Hiện tại ngươi mau đi chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết đi."

Mồ hôi trên trán Trần Bân bắt đầu ứa ra, hắn không dám nhìn thẳng Tổng Tư lệnh mà chỉ gật đầu lia lịa rồi lui ra ngoài. Vị Tổng Tư lệnh lúc này thần sắc tuy có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng cặp chân mày vẫn nhíu vô cùng chặt. Ông lẩm bẩm một mình:

"Thật không ngờ rằng Đông Hải cái địa phương nhỏ ấy cũng là một nơi ngọa hổ tàng long. Thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu của Trầm Ninh dù sao cũng không phải là để trưng, không biết kẻ giết hắn là thần thánh phương nào…"



Trở lại hiện tại, khi trông thấy bóng dáng của mấy "người quen cũ", Diệp Quang trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ, vui là bởi vì một buổi tối ngồi đợi của hắn cuối cùng cũng không bị lãng phí. Ngồi thong thả vừa lướt điện thoại vừa nhâm nhi chai bia, nhưng thực chất ánh mắt của Diệp Quang vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của mấy tên hắc bang kia.

Quán bar Thanh Khâu về khuya càng lúc càng náo nhiệt, long xà hỗn tạp thế nên Diệp Quang cũng không có nóng vội trả thù, dù sao bọn chúng cũng chạy không thoát khỏi tay hắn.

"Ồ? Mấy tên này hình như đang tìm kiếm ai thì phải… À đúng rồi, tên đại ca đầu trọc kia vẫn còn chưa thấy xuất hiện, chắc là bọn chúng đang chuẩn bị hội họp với nhau đây... Cũng tốt, dù sao thiếu mất tên chủ mưu thì trả thù cũng mất đi cả hứng. "

Nghĩ đến đây, chợt bên phía của mấy tên hắc bang bắt đầu có động tĩnh. Một tên thanh niên tóc vàng trong nhóm đột nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó cả bọn liền ngay lập tức kéo nhau đi thẳng lên lầu trên.

Diệp Quang lúc này dự định phóng ra thần thức ra bao trùm cả quán bar, nhưng ngay lập tức liền cảm thấy một trận đau đầu mãnh liệt truyền đến. Khẽ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trên miệng hắn nở một nụ cười khổ:

"Ai, quên mất là bản thân đã không còn như xưa, hôm nay lại còn sử dụng thần thức quá nhiều nên giờ tinh thần lực cũng sắp cạn kiệt rồi. Chờ sau này rảnh rỗi ta phải tìm cách giải quyết vấn đề này mới được, bằng không thì thật có chút bất tiện."

Tuy đau đầu là thế, nhưng Diệp Quang vẫn cố gắng ngưng tụ một tia thần thức bám vào người tên thanh niên tóc vàng kia, theo chân cả bọn lên trên lầu.

Tựa người vào ghế, Diệp Quang khẽ nhắm hai mắt lại. hiện tại tầm nhìn của hắn đã dời đến vị trí của tên thanh niên tóc vàng, đồng thời Diệp Quang còn có thể nghe thấy rành mạch những gì bọn chúng nói với nhau.

Lúc này tên thanh niên kia cùng đồng bọn đã tiến vào một căn phòng kí cực kì sang trọng trên lầu, có lẽ là phòng dành riêng cho khách quý. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, tiếng nhạc xập xình, thi thoảng còn có thể nghe được một tràng tiếng cười cược kì khả ố vang lên.

Lúc này chính giữa căn phòng, ngồi trên ghế sô fa có hai người đàn ông, cả hai ngồi đối diện với nhau, kế bên mỗi người còn kè kè theo hai cô tiếp viên ăn mặc hở hang. Đặc biệt một trong số hai người đàn ông Diệp Quang nhận ra, chính là tên đầu trọc lần trước cùng hắn xảy ra xung đột, người còn lại thì là một gã đàn ông trung niên lạ mặt.

Vừa bước vào, tên thanh niên tóc vàng cùng đồng bọn liền lập tức kính cẩn cúi chào cả hai người. Qua màn chào hỏi của bọn chúng, Diệp Quang cuối cùng cũng biết được tên đại ca đầu trọc kia danh tự là Hổ ca, gã đàn ông trung niên được gọi là Hoàng tổng.

Sau đó, một tên đàn em trong trong bọn liền đại diện đi lên nói nhỏ vào tai Hổ ca điều gì đó. Sau khi nghe xong, Hổ ca sắc mặt liền trở nên cực kì khó coi, hắn nghiến răng ken két, đập mạnh xuống bàn một cái:

"Khốn kiếp, xe hàng bị cướp mất rồi à? Là ai làm?"

"…"