Chương 17: Bữa tối phong ba

Thần Tại Đô Thị

Chương 17: Bữa tối phong ba

Sau khi rời khỏi công ti, Diệp Quang vội nhanh chóng rồ ga, lái xe một mạch về thẳng đến nhà. Dù sao thời gian cũng không còn sớm, đã khoảng sáu giờ hơn, hắn thật tình không muốn bản thân bị lỡ mất bữa cơm gia đình này.

Có thể đối với những người khác, việc ngồi chung bàn ăn cơm với gia đình là một chuyện hết sức đơn giản, ngày nào ăn chả được. Nhưng với Diệp Quang, lần cuối cùng hắn có cơ hội giống như thế này cũng đã là chuyện của không biết bao nhiêu ức năm về trước, thậm chí kể cả Diệp Quang của kiếp này cũng rất hiếm khi nào chịu ở nhà ăn cơm chung với gia đình.

Thật lòng một câu thì với Diệp Quang, việc hằng ngày được sống chung vui vẻ cùng cha mẹ và em gái đấy chính là lẽ sống duy nhất của hắn trong cả kiếp này, và chắc chắn hắn sẽ làm tất cả mọi điều cần thiết để đảm bảo quãng thời gian hạnh phúc này kéo dài mãi mãi…

Đoạn đường từ nhà đến công ti mà lúc chiều Diệp Quang đi cũng trông khá là ngắn, nhưng không hiểu vì sao khi lái xe trở về thì bỗng dưng lại trở nên rất dài, có lẽ là do tâm trạng sốt ruột của hắn. Có lẽ cũng chính vì bị tâm trạng chi phối mà trên đường về Diệp Quang đã cố tình vượt đèn đỏ mấy lần, lí do là vì những cái đèn nhấp nháy xanh đỏ kia là cái thá gì mà có quyền cản trở hắn về nhà ăn cơm kia chứ?

Và cuối cùng, sau một hồi phóng xe bạt mạng thì Diệp Quang cũng đã kịp có mặt trước cửa nhà. Nhanh chóng mở cửa bước vào trong, chợt hắn cảm giác có một cỗ mùi hương cực kì kinh khủng xộc thẳng vào trong mũi.

"Chuyện gì xảy ra, tại sao trong nhà lại bốc mùi giống như xác con Thần thú nào đó bị phân hủy vậy?" Diệp Quang giật mình thầm nghĩ.

Nhưng cũng không bao lâu, một đoạn kí ức quen thuộc của kiếp này chợt hiện ra trong đầu Diệp Quang: "Ồi, thôi không ổn! Tiểu Mai bữa nay lại nổi hứng chơi trò nấu bếp nữa rồi…" Nhanh chóng tiến vào phòng khách, Diệp Quang trông thấy Diệp Phá Thiên cùng Trần Ngọc đang ngồi trên ghế sô fa chăm chú xem tin tức, mỗi người trên mặt còn mang một cái khẩu trang dày cộm.

Trần Ngọc thấy Diệp Quang đã trở về, ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng với tay lấy một chiếc khẩu trang đưa cho hắn rồi nói:

"Tiểu Quang đã về rồi, mau mau về phòng tắm rửa rồi thay quần áo đi con, sau đó ra ngoài ăn tối với cả nhà. Tiểu Mai tối nay phụ trách nấu ăn đấy, con ráng chịu khó một chút đeo khẩu trang này vào đi nha."

Diệp Phá Thiên lập tức hừ lạnh một tiếng biểu lộ sự bất mãn, nhưng cũng ráng nhỏ giọng nói:

"Ai, thật là không hiểu tiểu Mai bữa nay lại giở trò gì, chắc là ở bên ngoài lại gặp chuyện gì đó không vui nên giờ mới về nhà trút giận lên phòng bếp đây. Tối nay chắc là chúng ta chuẩn bị nấu mì li hoặc kêu thức ăn bên ngoài đi là vừa."

Trần Ngọc trợn mắt nhìn Diệp Phá Thiên một chút, sau đó khẽ đáp lời:

"Này, ông ăn nói cẩn thận một chút, coi chừng tiểu Mai nghe được sẽ buồn đấy. Đồ ăn con bé nấu tuy không được ngon nhưng cũng đâu đến nỗi tệ lắm. Dù thế nào thì cũng là tấm lòng hiếu thảo của con cái nên lát nữa mình phải ráng ăn nhiệt tình một chút, nghe chưa?"

"Bà đấy, cứ dung túng cho tiểu Mai, con bé nấu ăn tệ như vậy mà lại không bao giờ chịu nói với nó, chỉ khổ cho tôi cùng tiểu Quang cứ mỗi lần thế này lại phải è cổ xử lí hết chỗ thức ăn ấy. Với lại bà ạ, tôi cảm thấy tài nấu bếp của tiểu Mai hình như càng ngày càng tệ hơn thì phải! Chỉ sợ có một ngày xui xẻo cả nhà mình phải dắt tay nhau vào bệnh viện do bị ngộ độc thức ăn thì khổ."

"Ăn nói bậy bạ, mau nhổ nước bọt nói lại đi. Dù thế nào thì ba người chúng ta cũng phải luôn ở cạnh bên cổ vũ cho con nó chứ. Tôi tin tưởng tiểu Mai, chắc hẳn là thế nào cũng có một ngày con nó sẽ nấu ăn ngon hơn mà…"

Diệp Quang đứng nghe đoạn đối thoại của cha mẹ mình thì cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra trong thâm tâm hắn cũng có chút sợ bởi vì cái mùi hương phát ra từ phòng bếp kia thật sự là quá kinh khủng, không hề thua kém gì một loại chất độc sinh hóa nào.

Trong đầu Diệp Quang bắt đầu hiện ra một suy nghĩ: "Có khi nào Diệp Quang này lát nữa đây sẽ trở thành vị thần đầu tiên trong lịch sử xấu số chết vì ngộ độc thức ăn do em gái nấu hay không nhỉ?".

Đeo chiếc khẩu trang dày cộm lên mặt, Diệp Quang bắt đầu trở về phòng của mình. Lúc đi ngang qua phòng bếp, trông thấy bóng lưng yêu kiều đang hăng hái xào thức ăn, không hiểu sao Diệp Quang lại cảm thấy một trận sởn gai ốc.

Việc này cũng không thể trách được Diệp Quang, dù sao đây cũng là do lúc trước hắn từng ăn qua không ít "món ngon" do em gái mình nấu, kinh lịch này dần dà đã rèn luyện cho Diệp Quang thói quen sợ hãi có điều kiện như vậy

Về phòng tắm rửa thay đồ không được bao lâu, từ bên ngoài chợt truyền đến giọng nói đầy "ngọt ngào" của Diệp Mai:

"Anh hai ơi, bữa tối đã dọn lên xong xuôi rồi, mau ra ăn nhanh đi kẻo nguội ~"

Mặc dù vừa mới tắm xong cách đây không lâu nhưng trên đầu Diệp Quang bắt đầu liên tục toát mồ hôi hột, hắn khẽ lẩm bẩm:

"Không tốt! Giọng nói này tuy nghe rất ngọt ngào nhưng thật sự lại chẳng khác gì tiếng gọi của Tử Thần cả, không lẽ cả đời anh minh của Diệp Quang này lại phải sắp sửa kết thúc trên bàn ăn hay sao?"

"Được rồi, anh ra liền." Mang theo tâm trạng nặng nề, Diệp Quang chậm rãi bước ra khỏi phòng. Ngồi vào bàn ăn, hắn thấy Diệp Phá Thiên trên miệng đang nở một nụ cười vô cùng "vui sướng", liên tục ngắm nghía các món ăn trên bàn. Trần Ngọc thì ngồi ngay cạnh Diệp Phá Thiên, trên miệng thì khẽ mỉm cười nhưng trong ánh mắt thì lộ ra vẻ vô cùng hốt hoảng.

Bữa tối hôm nay Diệp Mai làm rất nhiều món, nào là món cá mú chưng tương, sườn xào chua ngọt, canh gà hầm hạt sen… Tất cả các món ăn ấy thật sự trông vô cùng… ngon mắt, nhìn chẳng khác gì những tác phẩm nghệ thuật cả. Thế nhưng chỉ có những con người đã trường kì ăn các món Diệp Mai làm thì mới có thể lãnh ngộ được: ranh giới giữa ngon mắt và ngon miệng thật sự là cách xa nhau một trời một vực.

Thật ra, Trần Ngọc cũng biết rõ sự tương phản cực kì to lớn giữa sắc, hương với vị trong các món ăn của con gái bà, vì vậy trong lòng bà lúc này cũng không khỏi cảm khái khả năng trù nghệ của Diệp Mai: "Nghệ thuật thật sự là ánh trăng dối lừa…"