Chương 14: Ngươi không xứng

Thần Tại Đô Thị

Chương 14: Ngươi không xứng

Trầm Ninh tâm trạng đang rất phấn khích. Bấy lâu nay hắn không ngừng lang bạt trên khắp các chiến trường quốc ngoại nhưng vẫn không thể tìm ra được cá nhân kiệt xuất nào đủ khả năng đánh một trận với hắn. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy Diệp Quang, tự sâu thẳm trong linh hồn của Trầm Ninh đột nhiên dâng lên một cỗ chiến ý dào dạt.

Có lẽ đây là trực giác đang mách bảo cho Trầm Ninh rằng rất có thể cậu thanh niên tên Diệp Quang này chính là đối thủ mà hắn khao khát tìm kiếm bấy lâu. Chỉ tiếc là, Diệp Quang lại không hề quan tâm đến lời khiêu chiến này của Trầm Ninh. Hắn chỉ đứng yên đó, hờ hững nhìn Trầm Ninh bằng ánh mắt vô cùng thâm thúy, phảng phất như đã hoàn toàn thấu triệt tâm can đối thủ.

Khoảng vài mươi giây sau đó, Diệp Quang mới chịu mở miệng nói vắn tắt một câu:

"Anh, Trầm Ninh, còn chưa đủ tư cách để khiêu chiến với tôi..."

Trầm Ninh ngây ngẩn cả người, những người khác trong căn phòng cũng ngây người trước câu nói của Diệp Quang. Qua một lúc, Trầm Ninh ngửa mặt lên trời cười dài:

"Ha ha ha… Thực sự là trò cười. Trầm Ninh này từ khi xuất đạo đến nay lúc nào cũng sống ở trong mưa bom bão đạn, chưa từng có người nào dám khinh thường tôi, cũng chưa từng có ai đồng trang lứa có khả năng ngang tầm với tôi. Vậy mà hôm nay lại có một người trẻ tuổi dám tuyên bố rằng Tràm Ninh này không đủ tư cách để khiêu chiến với hắn... Ha ha ha…"

Trầm Ninh đứng tại chỗ cười sặc sụa, tựa như vừa mới nghe xong một chuyện gì đó cực kì hài hước. Diệp Quang bĩu môi nhún vai một cái rồi trực tiếp bỏ mặc hắn, quay sang nhìn cô gái, hỏi:

"Này, cô chính là người phụ trách lần tuyển dụng này, vì vậy hãy trả lời một câu công bằng đi. Tôi biểu hiện ra thực lực như thế đã đủ để thông qua khảo thí chưa?"

Cô gái khẽ giật mình, trả lời có chút ấp úng:

"À… Ừm… Quả thật Diệp Quang anh đã đủ điều kiện để thông qua…"

"Như vậy có nghĩa là tôi được nhận, đúng không?"

Cô gái ngay lập tức lâm vào trong trầm mặc. Hôm nay quả thật là một ngày kì lạ, chỉ trong một buổi mà đã có đến hai tên cao thủ, thực lực có thể xếp vào hạng nhất lưu đến công ti phỏng vấn làm bảo an. Đã vậy buồn cười ở chỗ là cô đều không thể nhìn ra điểm đặc biệt của hai người mãi cho đến khi họ tự tay động thủ.

Vốn xuất thân từ trong một đại gia tộc, từng chứng kiến qua rất nhiều hạng người, xưa nay cô vẫn luôn nghĩ bản thân có cặp mắt nhìn người rất chuẩn xác, nhưng xem ra là cô đã nhầm to.

Cắn môi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô gái khẽ mở miệng nói: "Ừm, xin chúc mừng, anh đã được nhận."

Tận tai nghe thấy câu mình muốn nghe nhất, Diệp Quang ngay lập tức nở một nụ cười hài lòng. Mọi chuyện cuối cùng cũng trót lọt, hắn có thể về nhà bàn giao với cha rồi, với lại mẹ hắn khi mà biết tin con trai đã có công ăn việc làm ổn định chắc hẳn sẽ rất là vui lòng.

Nhưng mọi chuyện có thật là kết thúc dễ dàng như vậy không?

Đúng lúc này giọng cười của Trầm Ninh chợt ngưng bặt, hắn chăm chú nhìn Diệp Quang, vô cùng nghiêm túc nói:

" Này, sự tình giữa tôi với cậu còn chưa có giải quyết xong đâu. Diệp Quang, cậu nhất định phải đấu với tôi một trận, nếu cậu thắng thì tôi sẽ đi khỏi công ti và ngược lại. Tôi không bao giờ chấp nhận chuyện một núi cùng chứa hai hổ, cậu hiểu không?"

Diệp Quang hơi cau mày trả lời: "Anh nghe không hiểu lời của tôi nói à? Anh vốn dĩ không xứng làm đối thủ của tôi."

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên cấp tốc giảm xuống. Trầm Ninh lúc này có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, chiến ý của hắn tự lúc nào đã hoàn toàn bị thay thế bằng sát ý ngập trời.

"Này Diệp Quang ta nhịn ngươi đủ rồi đấy. Đừng có nghĩ bản thân có chút tài mọn liền coi trời bằng vung như vậy. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì là một trong số ít người được Trầm Ninh ta xem là đối thủ. Còn về việc ai không xứng khiêu chiến ai, đánh rồi mới biết."

Nói xong Trầm Ninh lập tức xuất thủ, chân phải bước lên một bước, xuất tả quyền nhắm vào vị trí giữa ngực của Diệp Quang. Một quyền này khí thể bàng bạc, bám theo tay quyển là tiếng gió rít gào, mãnh liệt tựa như một con dã thú đang xông lên vồ mồi.

Diệp Quang âm thầm cười khổ, lắc đầu khẽ nói: "Ồ, liệu đây có phải thứ trong tiểu thuyết hay nói là cường giả chi uy tuyệt không thể phạm không nhỉ?". Sau đó nhẹ nhàng giơ cánh tay ra, hời hợt chộp một cái. Một quyền này của Trầm Ninh ngay lập tức dừng lại, cánh tay của hắn thì bị Diệp Quang bắt lấy cứng ngắc không thể thu về.

"Nhưng, ngươi cũng tính là cường giả sao?" Diệp Quang bồi thêm một câu. Nếu Trầm Ninh đã không biết lượng sức phóng thích sát khí nhằm vào hắn, Diệp Quang cũng chả cần phải nể mặt nữa làm gì. Thần uy đâu phải là thứ mà phàm nhân có thể tùy tiện động chạm.

Trầm Ninh cả kinh, một quyền này hắn dùng đến sáu thành lực lượng, không ngờ Diệp Quang lại có thể tùy tùy tiện tiện đỡ được, hay nói chính xác hơn là tùy tiện bắt được. Trầm Ninh theo bản năng liền vội vàng vung hữu quyền lên, nhanh như chớp đánh một quyền nữa về phía Diệp Quang, lần này là nhắm vào yết hầu.

Lần này hắn sử dụng gần như mười phần công lực, khí lưu xung quanh nắm đấm của Trầm Ninh không ngừng vặn vẹo, phát ra những tiếng nổ như tiếng sấm nhỏ. Diệp Quang thì lại một lần nữa đưa tay kia ra bắt lấy hữu quyền của Trầm Ninh.

Dường như chỉ chờ có thế, Trầm Ninh ngay lập tức thay đổi sách lược, quyền hóa thành trảo, cánh tay tựa như du long uyển chuyển đảo một vòng, trực tiếp chộp mạnh chỏ tay Diệp Quang. Không dừng lại đó, Trầm Ninh nhanh chóng dùng sức kéo mạnh tay Diệp Quang một cái, đồng thời gối phải hướng lên cao nhắm thẳng vào bụng của Diệp Quang.

Nhưng Diệp Quang há có thể dễ dàng để cho Trầm Ninh muồn làm gì thì làm? Sự thật là cho dù Trầm Ninh có tốn bao nhiêu sức cũng không thể làm cho thân hình Diệp Quang lay động mảy may, ngược lại Diệp Quang thì rất dễ dàng chộp được cánh tay phải của Trầm Ninh, dự định dùng sức nhấc hắn lên ném ra xa.

Thấy tình huống trước mắt hơi có vẻ quen thuộc, Trầm Ninh hơi hốt hoảng, vộ vàng dùng cước liên tục đá về phía hạ bộ của Diệp Quang, buộc lòng Diệp Quang phải buông tay ra lùi về phía sau một chút. Chỉ chờ có thế, Trầm Ninh vội vàng thu hai tay về, sau đó đứng cách xa Diệp Quang thêm vài bước.

Diệp Quang nhìn xuống phía dưới chân mình, sau đó lại nhìn Trầm Ninh khẽ nhún vãi, tỏ ý không sao. Ngáp dài một cái, Diệp Quang lơ đãng liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói với Trầm Ninh:

"Thế nào? Không còn trò gì khác sao? Nếu không thích đánh chay nữa thì ngươi đừng ngại, cứ tự nhiên sử dụng nội kình. Nhưng ta cũng nhắc trước là nếu chẳng may căn phòng hay tầng lầu này bị phá hủy thì cho dù có làm bảo an không lương cả đời ngươi cũng chưa chắc đền nổi đâu."

Trầm Ninh hơi thở có chút nặng nề, ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Quang, gằn giọng nói ra từng chữ:

"Ngươi… Ngươi là… loại quái vật gì thế hả…?"

PS: cầu review~