Chương 15: Sự tò mò giết chết mèo

Thần Tại Đô Thị

Chương 15: Sự tò mò giết chết mèo

Diệp Quang trực tiếp bỏ qua câu hỏi thập phần ngu ngốc ấy của Trầm Ninh, hắn chỉ hơi hiếu kì hỏi ngược lại một câu:

"Vì cái gì mà ngươi lại hỏi ta như vậy?"

Trầm Ninh xiết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:

" Với độ tuổi của ngươi, cho dù luyện võ từ lúc còn trong bụng mẹ cũng không thế nào đạt đến loại trình độ này. Thực lực của ngươi, thật ra đã bỏ xa Huyền cấp có phải không? Vừa hơn hai mươi tuổi mà đã đạt đến Địa cấp, không một loại Cổ Võ nào có thể giúp con người nhanh chóng đạt đến trình độ như thế, cho dù ngươi có là con cháu dòng chính của Cổ Võ thế gia cũng không thể…"

"Ồ, cho dù thực lực của ta không hề hợp với lẽ thường, như thế lại có vấn đề gì? Không phải trước đó ta đã nói rõ ràng rằng ngươi không phải là đối thủ của ta sao?"

Trầm Ninh trên miệng chợt nở một nụ cười, một nụ cười mang theo vẻ thâm độc cùng cay cú:

"Được, hiện tại ta thừa nhận, Trầm Ninh này không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng cũng nhờ vậy mà ta đã nhìn thấu một chuyện, trên người của ngươi nhất định cất giấu đại bí mật, một phương pháp có thể giúp ngươi cấp tốc trở thành cao thủ Địa cấp. Tuy rằng hiện tại ta không đủ thực lực để từ trên xác của ngươi chiếm lấy bí mật đó, nhưng chỉ cần ta trực tiếp đem chuyện này báo cáo cho quốc gia, ngươi nghĩ mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào?"

Diệp Quang khẽ lắc đầu, thở dài đưa tay xoa xoa trán, giọng nói đầy vẻ chán ngán:

"Ai, ngay từ đầu ta đã biết bản thân thể nào cũng gặp phải phiền toái mà. Nhưng không ngờ rằng kẻ mang đến phiền phức cho ta sẽ lại là ngươi. Thật đáng tiếc…"

"Ha ha... Diệp Quang ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút đi, thực lực của ngươi tuy rất mạnh, nhưng một mình ngươi có thể đối kháng với quốc gia sao? Nghe lời khuyên của ta, ngoan ngoãn giao nộp bí mật trên người của ngươi ra. Thử tưởng tượng xem, quân đội Hoa Hạ trong tương lai nòng cốt sẽ hoàn toàn là những cao thủ Địa cấp trẻ trung thiện chiến... Chậc chậc, tràng cảnh lúc ấy chắc hẳn sẽ vô cùng hoành tráng."

Lúc này, thái độ cùng ánh mắt của những người trong phòng khi nhìn Trầm Ninh đã hoàn toàn thay đổi hẳn, chẳng hạn như Hoàng Sơn. Lúc ban đầu, thái độ của hắn rất sùng bái cùng tôn kính Trầm Ninh bao nhiêu thì hiện tại hắn cảm thấy chán ghét và khinh bỉ Trầm Ninh bấy nhiêu..

Bốn tên Cổ Võ giả bị thương thì dường như trong đầu nghĩ ra chủ ý gì không an phận, ánh mắt giảo hoạt không chút che dấu liếc nhìn Diệp Quang.

Chỉ có thái độ của cô gái lúc này là có hơi phức tạp một chút. Một mặt, cô càng ngày càng chán ghét tên Trầm Ninh đê tiện vô liêm sỉ này, đồng thời cũng có chút đồng cảm với hoàn cảnh khó xử của Diệp Quang. Thế nhưng một mặt khác, cô lại cảm thấy lời nói của Trầm Ninh cũng không có phải là sai trái.

Đơn giản là vì gia tộc của cô đời đời đều gắn bó mật thiết đến các hoạt động chính trị cùng quân sự của Hoa Hạ, chính vì vậy nên cô hiểu rất rõ quốc gia sẽ đạt được lợi ích to lớn đến cỡ nào nếu như đào tạo ra được một chi binh lính mà toàn bộ đều là cao thủ Địa cấp.

Cũng không thể hoàn toàn chê trách suy nghĩ này của cô, bởi vì thật sư bí mật trên người của Diệp Quang có sức hấp dẫn quá lớn, khiến người khác không thể không nảy lòng tham.

Trầm Ninh thấy Diệp Quang im lặng mãi không chịu trả lời, ý cười trên gương mặt ngày càng nồng đậm, hắn tiếp tục giở giọng chính nghĩa nói:

"Diệp Quang, ngươi cũng là công dân Hoa Hạ, trong người chảy xuôi huyết thống của Viêm Hoàng. Chẳng lẽ ngươi không muốn trợ giúp quốc gia trở thành cường quốc số một hay sao? Nếu như ngươi chịu giao ra bí mật trên người, Tổ quốc chắc chắn sẽ ghi nhận công lao to lớn của ngươi..."

Diệp Quang trên đầu phủ đầy hắc tuyến, mắt trái khẽ giật giật. Hắn không nói gì cả mà trực tiếp dùng hành động để chấm dứt vở hài kịch nhảm nhí này.

Thân hình khẽ động, Diệp Quang trong nháy mắt đã di chuyển đến sát người Trầm Ninh. Ngay khi Trầm Ninh vẫn còn chưa kịp định thần thì song quyền của Diệp Quang đã vung ra nhanh như chớp, liên tục nhằm thẳng vào mặt hắn mà đấm tới tấp.

Mỗi một quyền Diệp Quang xuất ra tựa như là thiết chùy nện thẳng vào mặt Trầm Ninh, phát ra những âm thanh răng rắc cực kì rợn người.

" Nói nhảm này, quốc gia này, Viêm Hoàng này,… Con bà nó, bản thân ngươi có tư cách gì mà dám giở giọng uy hiếp ta? Còn những điều ngươi vừa kể thì lại là cái thá gì?" Vừa đánh, Diệp Quang vừa hằn hộc nói.

"Uổng công ta lúc đầu còn có một tí ấn tượng tốt về ngươi, nhưng hiện tại ngươi chẳng khác gì một con ruồi nhặng vo ve bên tai ta cả. Mà ruồi nhặng thì vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này…"

Nói rồi Diệp Quang nắm lấy cổ áo của Trầm Ninh, xách cả người hắn nhấc bổng lên giữa không trung. Trầm Ninh lúc này gương mặt đã bị đánh đến biến dạng hoàn toàn, máu me đầm đìa khắp người. Mặc dù thần trí đang dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn gắng gượng nhếch miệng cười nói với với Diệp Quang:

"Diệp Quang… Ngươi, ngươi sẽ không giết ta đâu… Thân phận của ta, vốn không phải một tên… điêu dân như ngươi có thể đụng chạm…"

Đến đây, Trầm Ninh bắt đầu ho sặc sụa, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lại tiếp tục gắng gượng nói:

"Trên người của ta… có gài sẵn một con chip sinh học. Chỉ cần ta chết, con chip sẽ tự động phát ra một loại tín hiệu… Kế đó, các chiến hữu của ta, người của quốc gia… Tất cả bọn họ sẽ tự biết lần theo đến đây trả thù cho ta, dù cho có phải lật tung cả thành phố Đông Hải này. Diệp Quang ngươi… lúc ấy chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, khặc khặc…"

Diệp Quang khẽ nhướng mày, thần thức lan ra dò xét khắp thể nội của Trầm Ninh, sau đó tìm thấy được ngay ở vị trí quả tim của hắn thực có gắn một con chip siêu nhỏ. Diệp Quang hơi nhíu suy nghĩ một chút, kế đó vẻ mặt lại trở nên bình thản vô cùng, nói với Trầm Ninh một câu:

"Ngươi biết không, nếu là cách đây vài tiếng thì lời ngươi nói có thể sẽ khiến ta phải thay đổi chủ ý. Nhưng hiện tại ta có thể khẳng định với ngươi một điều: chỉ cần tương lai có con ruồi nhặng nào dám ở tại Đông Hải vo ve làm phiền cuộc sống của ta, đến một con, chết một con… Được rồi, hiện tại ngươi có thể yên tâm đi chết."

Chỉ nghe "Rắc rắc" một tiếng, đó là tiếng xương cổ của Trầm Ninh trực tiếp gãy vụn, cuộc đời của một tên Binh vương kết thúc chỉ đơn giản như thế. Giải quyết xong phiền phức, Diệp Quang quăng xác của Trầm Ninh xuống dưới đất, khẽ đảo mắt nhìn những người đang có mặt trong phòng, nhún nhún vai nói:

"Sao nào? Đây là do hắn tự làm tự chịu mà thôi. Sẵn tiện hãy xem kết cục của Trầm Ninh là bài học thực tiễn dành cho các người: Sự tò mò có thể giết chết mèo đấy."

ps: Sắp chuyển sang 1 ngày/chương~