Chương 11: Đọ sức khai màn

Thần Tại Đô Thị

Chương 11: Đọ sức khai màn

… " Những người ở đây cũng đã nghe thấy rồi đấy, chỉ có đánh bại tất cả các ngươi ta mới được nhận công việc này, vì thế Trầm Ninh ta xin được mạn phép đắc tội rồi."

Đám người lại một lần nữa bắt đầu trở nên ồn ào, chủ yếu là vì cảm thấy người thanh niên tên Trầm Ninh kia dường như đang xem thường bọn họ. Có vài người trực tiếp xắn tay áo lên chuẩn bị ra cho Trầm Ninh một trận, vài người thì lại dè dặt đứng nguyên một chỗ chờ xem tình huống, nhưng miệng cũng không quên quát lên vài câu theo truyền thống:

" Tức cười thật, thằng nhóc, muốn lấy một chọi mười mấy à, mày tưởng bản thân là ai, Lý Tiểu Long chắc?"

" Cậu trai này đang giả ngu hay không chú ý đến tình huống hiện tại vậy? Thật sự muốn một mình đấu với tất cả chúng ta?"

" Nói nhảm nhiều quá làm gì, mau xông lên đánh nó một trận ra trò đi để cho chừa cái thói ảo tưởng..."

Kế đó, một người đàn ông tuổi khoảng 30 hình dáng trông khá đô con nhanh chóng bước ra khỏi hàng, tiến đến trước mặt Trầm Ninh. Người này thoạt nhìn có lẽ là một tên mãng phu tầm thường, nhưng Diệp Quang nhận thấy hơi thờ của hắn điều hòa, bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, đồng thời trên người lại toát ra một cỗ khí tức cương mãnh, có lẽ đã từng học võ trong một khoảng thời gian dài.

Người đàn ông tiến đến đứng đối diện Trầm Minh, sau đó khẽ gật đầu chào hắn một cái rồi tự giới thiệu về bản thân: "Chào, tôi là Hoàng Sơn, trước đó đã từng học qua một chút võ thuật, nay không lượng sức mình xin được lĩnh giáo tài nghệ của cậu trai đây."

" Chào anh, tôi là Trầm Ninh, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, xin được chỉ dạy thêm.."

Kế tiếp Trầm Ninh đưa tay ra hiệu mời người đàn ông tên Hoàng Sơn xuất thủ trước. Hoàng Sơn cũng không khách khí, nhanh chóng tạo dáng thủ thế, sau đó thét dài một tiếng rồi xông đến vị trí của Trầm Ninh. Sau khi đã rút ngắn lại khoảng cách giữa song phương, Hoàng Sơn lập tức vung ra một cú đấm thẳng như xé gió hướng về phía trước ngực của Trầm Ninh. Nếu như không có gì bất ngờ, cú đấm này nếu trúng đích thì Trầm Ninh nhất định sẽ bị đẩy lùi về sau một quãng.

Trầm Ninh ánh mắt hơi lóe ra tinh mang, hắn biết rằng người đàn ông này thuộc dạng đã từng học võ, nhưng không ngờ chỉ một quyền mà Hoàng Sơn xuất ra lại có lực đạo mạnh đến như vậy. Điều đáng nói ở đây là Hoàng Sơn vốn dĩ không phải Cổ Võ giả, trên người hắn Trầm Ninh không cảm nhận thấy một tia chân khí ba động nào. Đây chỉ có thể nói lên một điều, một đấm này Hoàng Sơn đã luyện đi luyện lại đến mức cực hạn.

Khác với Trầm Ninh, Diệp Quang không thấy việc người đàn ông tên Hoàng Sơn kia đấm ra một quyền uy lực lớn như vậy có gì kì lạ. Bởi vì kiếp trước khi còn là phàm nhân hắn cũng từng có đoạn thời gian đi theo một vị cao nhân tập võ. Trong đoạn thời gian ấy, vị cao nhân kia suốt ngày chỉ dạy cho Diệp Quang những bài quyền cước căn bản và yêu cầu hắn phải luyện đến mức lô hỏa thuần thanh.

Sau này Diệp Quang mới biết lí do đó chính là, theo như triết lí của vị cao nhân kia thì võ thuật không cần phải quá câu nệ về mặt hình thức, bởi vì chiêu thức càng hoa lệ thì đòi hỏi kĩ xảo càng nhiều, từ đó dễ sinh ra các động tác thừa, có thể bị đối thủ bắt lấy sơ hở bất cứ lúc nào. Quyền cước căn bản thì lại khác, tuy nó có nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng nếu có thể luyện thành đến cảnh giới cao nhất thì dù chỉ một quyền cũng có thể phá vạn pháp, một cước cũng có thể bạt sơn.

Tuy cách lí giải về võ thuật của vị cao nhân kia Diệp Quang luôn không cho là đúng, nhưng sự thật là ở kiếp trước sau khi đã luyện bộ quyền cước căn bản kia đến mức lô hỏa thuần thanh, hắn mới cảm nhận được sự lợi hại của việc nắm vững quyền cước căn bản. Những quyền mà lúc ấy hắn đánh ra uy lực có thể phá nát một tảng đá lớn, những cước mà hắn đá ra đều nhanh đến mức chỉ nghe được tiếng gió xẹt qua. Ngoài ra, hắn còn có được những trải nghiệm cực kì sâu sắc trong việc thu phát và khống chế lực đạo.

Bấy nhiêu tuy không thể giúp Diệp Quangđánh khắp thiên hạ không đối thủ, nhưng nếu đặt trong hoàn cảnh hai bên có thực lực ngang bằng nhau, Diệp Quang hoàn toàn có ưu thế vượt trội đối phương.

Chính vì lí do trên mà hiện tại, Diệp Quang chứng kiến việc Hoàng Sơn một quyền kia uy lực kinh người như vậy cũng không có gì lấy làm xoắn xuýt mà chỉ có đôi chút hoài niệm về kiếp trước mà thôi.

Về phần Trầm Ninh, thấy một quyền của Hoàng Sơn sắp trúng ngực của mình, hắn ngay lập tức đưa tay ra chặn lại. Nói gì thì nói chứ hắn cuối cùng vẫn là một tên Cổ Võ giả Huyền giai, ngoài ra còn có thân phận không chính thức là một tên Binh Vương, người mà đã từng kinh qua khắp các chiến trường khốc liệt nhất trên thế giới. Một người có bối cảnh cùng thực lực thâm hậu như Trầm Ninh vậy, há lại phải sợ hãi vẻn vẹn một quyền xuất phát từ một người vốn dĩ còn chẳng phải là Cổ Võ giả như Hoàng Sơn.

Chỉ trong khoảnh khắc, nắm đấm thô to của Hoàng Sơn đã bị bàn tay nhỏ gầy của Trầm Ninh chặn đứng trước ngực. Hoàng Sơn lập tức giật nảy mình, một quyền này của hắn lực đạo có thể đấm thủng một bức tưởng gạch mỏng, vậy mà lại bị cậu thanh niên trước mặt hóa giải một cách dễ dàng. Biết đối thủ trước mặt không đơn giản, Hoàng Sơn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng tay còn lại bồi thêm một quyền, lần này là nhắm vào mặt của Trầm Ninh.

Trầm Ninh nhẹ nhàng nghiêng đầu qua né tránh, sau đó dùng tay còn lại nắm lấy bắp tay của Hoàng Sơn kéo mạnh một phát, sau đó tiếp tục lợi dụng thân thể Hoàng Sơn hơi chúi về phía trước mà đáp trả hắn bằng một cú lên gối ngay bụng. Hoàng Sơn đau điếng người, cố nhịn đau mà thoát ra khỏi gọng kiềm từ hai cánh tay tưởng như ốm yếu vô hại của Trầm Ninh.

Kế đó Hoàng Sơn thét lớn một tiếng, lần này là một cú đá ngang nhanh như chớp giật nhắm vào phần hông. Trầm Ninh cười khẩy, lại dùng trò củ đưa tay ra đón đỡ lấy cú đá này. Chân trái của Hoàng Sơn ngay lâp tức bị giữ chặt, bản năng hắn ngay lập tức xoay người ngược chiều kim đồng hồ tung ra một cú đá móc thẳng vào hàm của Trầm Ninh.

Tiếc thay là do thực lực của Hoàng Sơn dù sao vẫn chỉ giới hạn tại mức độ là người bình thường nên không thề nào làm khó dễ Trầm Ninh. Trầm Ninh đơn giản túm lấy chân còn lại của hắn, xoay người một vòng ném Hoàng Sơn ra xa phảng phất như đang ném một món đồ chơi.

Rất may là Hoàng Sơn phản ứng nhanh, kịp thời nghiêng người qua một bên, sau đó dồn lực vào bàn tay đập mạnh xuống nền đất, lấy cơ sở để bật người dậy. Cảm thấy không phục, hắn lại tiếp tục xông đến chỗ của Trầm Ninh liên tục sử dụng các thể đấm đá liên hoàn nhưng không thể tổn hại đến Trầm Ninh mảy may, ngược lại còn bị lãnh vài cú đấm vào vùng ngực và bụng, phun ra một búng máu.

Sau vài lần đọ sức, nhận ra bản thân kém Trầm Ninh quá xa, Hoàng Sơn trực tiếp nhận thua, sau đó lui sang một bên. Trong đám người có cá nhân quen biết với Hoàng Sơn, hiểu rõ thực lực của hắn, khi thấy tình huống hiện tại thì rất khiếp sợ, vội vàng từ giã cuộc chơi, đứng sang một bên chung với Hoàng Sơn.

Trầm Ninh khóe miệng nở một nụ cười giễu, nhìn những người còn lại trong phòng, lớn tiếng hỏi:

"Thế nào rồi? Còn ai muốn tiến lên đọ sức nữa không? Hay là như thế này, tất cả các ngươi cùng lên một lượt đi, có thể giúp ta tiết kiệm không ít thời gian đấy."