Chương 16: Thu dọn tàn cuộc

Thần Tại Đô Thị

Chương 16: Thu dọn tàn cuộc

"Ngươi, ngươi đã...giết... giết hắn!!!" Cô gái ngồi bệt xuống sàn, sắc mặt có chút tái nhợt, miệng lắp bắp những câu từ không rõ ràng. Trong đời cô đã từng chứng kiến không ít tràng cảnh giết người, nhưng tất cả chỉ là thông qua phim ảnh mà thôi. Hiện tại đây là lần đầu tiên cô tận mắt trông thấy một con người đang sống sờ sờ bị một trảo bẻ gãy cổ mà chết. Tình cảnh ấy đối với cô quả thật có một chút vượt quá mức chịu đựng.

Trái ngược với cô gái, Hoàng Sơn cùng bốn tên Cô Võ giả đối với việc Trầm Ninh bị giết biểu hiện ra thái độ vô cùng lãnh đạm, tựa hồ những chuyện giết người tương tự như thế này bọn họ đã từng chứng kiến hoặc làm qua không ít, hoặc chỉ đơn giản là tâm lí của người luyện võ vốn rất cứng cỏi hơn hẳn thường nhân.

Thế nhưng, mặc dù đã che giấu rất kĩ nhưng mỗi lúc liếc nhìn Diệp Quang, từ trong ánh mắt của bọn hắn vẫn lộ ra một ít sợ hãi cùng lo lắng. " Diệp Quang tên quái thai này sẽ không có giết người diệt khẩu chứ?" Đây chính là suy nghĩ chung của đám người. Loại cảm giác khó chịu khi sinh mạng của bản thân không còn nằm trong tầm khống chế thật sự là rất kinh khủng.

Diệp Quang từ nãy giờ cũng đã nhận thấy trạng thái tâm lí của những người nơi đây đang ngày càng nhích gần đến bờ vực của sự sụp đổ. Thật sự ra bản thân hắn cũng không muốn kéo dài chuyện này thêm một chút nào, dù sao Diệp Quang còn phải về nhà ăn cơm tối với gia đình đây.

Trên mặt cố gắng nở một nụ cười thân thiện, Diệp Quang bắt đầu phá tan bầu không khí căng thẳng trong căn phòng:

" Ái chà nhìn thời gian kìa, đã quá giờ tan tầm rồi, tôi nghĩ mọi người cũng nên tự động giải tán ai về nhà nấy đi thôi..."

Hoàng Sơn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp hỏi: "Diệp… Diệp Quang huynh đệ, cậu thật chịu để cho bọn tôi đi? Dù gì chúng tôi cũng đã chứng kiến mọi chuyện, cậu không sợ..."

Diệp Quang nhìn dáng vẻ hoảng hốt nhưng cố tình làm như trấn định của Hoàng Sơn, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Hoàng Sơn người này Diệp Quang hoàn toàn không có lấy chút ác cảm nào, trái lại hắn chính là người Diệp Quang cảm thấy thuận mắt nhất trong tất cả.

Cố tình tạo dáng cho giống phong phạm của một bậc cao nhân, Diệp Quang ánh nhìn lơ đãng liếc qua toàn bộ những con người đang có mặt trong căn phòng, chậm rãi nói:

"Tất cả hãy cứ yên tâm đi, Diệp Quang này lại không phải là một tên ma đầu thích giết chóc. Chỉ cần các người không làm chuyện gì ngu ngốc nhằm vào tôi, đồng thời lập thệ sẽ giữ kín bí mật những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, như thế tự nhiên tôi cũng sẽ tha cho các người một mạng..."

Nói đến đây, Diệp Quang cố tình phóng thích ra một chút xíu uy áp của bản thân, nhưng như thế cũng đã đủ để khiến những người có mặt trong phòng lập tức cảm thấy hô hấp không thông, tựa như đang bị một bức tường vô hình chèn ép.

"… Ngoài ra tôi cũng muốn nhấn mạnh một điểm, Diệp Quang này không phải là hạng người ai ai cũng có thể dây vào. Chỉ cần có tên ngu ngốc nào không an phận muốn đánh chủ ý lên người của tôi thì đến bao nhiêu tôi diệt bấy nhiêu, hiểu rồi chứ?"

Hoàng Sơn, cô gái cùng bốn tên Cổ Võ giả giật mình khẽ nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Diệp Quang thấy vậy cũng gật đầu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, sau đó chốt lại một câu:

"Tốt, hiện tại mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp, theo tôi cũng đã đến lúc mọi người nên giải tán, còn chuyện cái xác cứ để tôi trực tiếp xử lí. À, ngoài ra còn có một chuyện mọi người cần phải nhớ: một khi đã bước ra khỏi căn phòng này thì các người sẽ phải ngay lập tức đi thẳng về nhà ngủ một giấc, đồng thời quên sạch đi mọi sự tình liên quan đến trận đấu giữa tôi và Trầm Ninh. Trầm Ninh vốn dĩ chưa từng đến đây xin thử việc, còn Diệp Quang tôi thì chưa từng có biểu hiện gì bất thường, tất cả nghe kĩ chưa?"

Đám người biểu tình mờ mịt nhìn Diệp Quang, hoàn toàn không hiểu những lời dặn dò có phần vô nghĩa này của hắn mục đích là để làm gì? Chẳng lẽ là vì sợ bọn họ không biết cân nhắc mà lỡ miệng tiết lộ ra ngoài sự thật? Bọn họ cũng đâu có khờ đến vậy.

Nhưng dù thế nào thì buổi phỏng vấn phong ba này cuối cùng cũng đã kết thúc. Hiện tại chuyện trước mắt đám người cần làm đó chính là nhanh chóng tránh xa tên Diệp Quang này, còn những chuyện khác cứ để tính sau. Hoàng Sơn, bốn tên Cổ Võ giả cùng cô gái sau khi đứng trước mặt Diệp Quang phát thệ đều nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng trong nỗi vui đan xen lo sợ.

Cả căn phòng tập tập lớn như vậy cuối cùng chỉ còn mỗi mình Diệp Quang đứng trơ trọi, dưới chân là cái xác đầy máu của Trầm Ninh. Đến lúc này, trên miệng của hắn chợt nhất thời nở một nụ cười vô cùng ma mãnh. Bản thân đã từng là một vị thần sống qua biết bao nhiêu ức năm, chẳng lẽ hắn lại ngu đến mức cho đám người kia ra về một cách dễ dàng như thế? Chắc chắn câu trả lời là không rồi, sự thật là Diệp Quang đã động qua một chút thủ cước với kí ức của bọn họ.

Ngay tại thời điểm Trầm Ninh vừa chết, Diệp Quang cũng đã bí mật gieo các hạt giống Thần niệm kí sinh vào linh hồn của bọn họ. Hạt giống Thần niệm là một loại tiểu Thần thuật của Diệp Quang, chuyên môn tác động đến kí ức của một cá thể, đơn giản cũng có thể xem là một loại thủ pháp tẩy não từ xa.

Nhờ có hạt giống Thần niệm, Diệp Quang có thể nhân lúc đám người kia không hề đề phòng mà lập tức xóa đi kí ức của bọn họ về những chuyện đã xảy ra lúc nãy, đồng thời chèn vào trong đầu bọn họ một đoạn kí ức hoàn toàn mới.

Lời dặn dò khi nãy của Diệp Quang, có thể xem như là một loại ám thị, chỉ cần đám người vừa bước ra khỏi cánh cửa kia thì hạt giống Thần niệm sẽ tự động kích hoạt, thay đổi hoàn toàn kí ức của bọn họ một cách thần không biết quỷ không hay.

Thật ra còn có một biện pháp đơn giản hơn đó chính là đánh bất tỉnh tất cả, sau đó nhanh chóng dùng Khống hồn thuật xóa đi mọi kí ức của đám người về ngày hôm nay. Nhưng nếu làm như thế chắc chắn sẽ gây tổn thương đến linh hồn của bọn họ, nghiêm trọng hơn còn có thể khiến bọn họ trở nên điên dại. Sử dụng hạt giống Thần niệm, tuy hơi mất công một chút nhưng lại không hề gây tổn thương đến ai. Đây chính là kết quả mà Diệp Quang mong muốn.

Cuối cùng công việc của Diệp Quang đơn giản chỉ là thu dọn hiện trường. Búng tay một cái, một đoàn hắc hỏa lập tức bốc lên từ trên xác của Trầm Ninh, dần dần thiêu rụi hắn, hoàn toàn không để lại dù chỉ là một chút tro tàn. Lại búng tay một cái, một trận gió nhẹ không biết từ đâu thổi qua, nhanh chóng cuốn sạch tất cả vết máu khô trên mặt đất. Làm xong tất cả, Diệp Quang trong lòng vô cùng thỏa mãn bước ra khỏi phòng tập.

"Phù, cuối cùng cũng đã xong, ta có thể về nhà ăn cơm rồi…"

ps: Lên 1 ngày 1 chương nhé mọi người. Truyện hơi dở, xin thứ lỗi~