Chương 13: Quyền

Thần Tại Đô Thị

Chương 13: Quyền

Những người còn lại trong phòng ai nấy cũng đều hiếu kì đánh giá Diệp Quang. Trầm Ninh thì chỉ đưa tay sờ mũi, cười cười không nói gì. Hắn đơn thuần cho rằng đây là do Diệp Quang tuổi trẻ khí thịnh nên không biết tự lượng sức muốn khiêu chiến với mình mà thôi.

Ba tên Cổ Võ giả Tiên Thiên hậu kì hiện còn đang ngồi một bên lo trị thương nên không tiện bình phẩm, tên thứ tư thì trực tiếp nhìn Diệp Quang bằng nửa con mắt, sau đó nhỏ giọng nói với cô gái:

"Tiểu thư, tên nhóc này hoàn toàn là người bình thường, để hắn đánh nhau với Trầm Ninh thì chỉ thêm vô nghĩa, có cần thuộc hạ đuổi hắn đi không?"

Cô gái ra hiệu cho tên Cổ Võ giả kia im lặng chờ một chút, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Quang:

"Tôi đã xem qua hồ sơ của anh, Diệp Quang đúng không? Buổi phỏng vấn đến đây đã kết thúc rồi, mời anh ra về cho."

"Nhưng tôi còn chưa có khảo thí đâu?"

"Anh cũng đã chứng kiến rồi đấy, công ti của chúng tôi dù là tuyển bảo an nhưng cũng chỉ chọn những người thực sự có năng lực. Tôi biết học lực của anh cao, nhưng về vũ lực thì anh lại không có bổn sự như hai người kia. Tôi tin chắc rằng trong tương lai anh sẽ tìm được một công việc khác phù hợp hơn, còn hiện tại thì xin đừng làm lãng phí thêm thời gian của chúng tôi cũng như của anh nữa."

Diệp Quang hơi ngẩn người, đây là đang có ý đuổi khéo mình à, bộ tưởng mình muốn vào công ti này làm culi lắm chắc. Nhưng mỗi khi nghĩ đến gương mặt thất vọng của cha, Diệp Quang cũng chỉ đành chịu đựng ngậm bồ hòn. Hắn hơi hằn hộc trả lời:

"Lý do nào mà cô nghĩ bổn sự của tôi không bằng họ? Chưa đánh một trận thì còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu."

"Thôi được rồi thằng nhóc, Phó Tổng đã kêu ngươi về thì mau về đi, đừng có ở đó lằn nhằn, nếu không thì đừng trách vì sao ta xách ngươi ném ra khỏi cửa công ti." Tên Cổ Võ giả Hoàng cấp sơ kì tức giận nói. Hắn hôm nay đang phải ôm một cục tức rất lớn rồi.

Từ trước đến nay hắn luôn cho rằng trong tình huống bản thân không có bối cảnh, hơn ba mươi tuổi luyện võ đến Hoàng cấp thì cũng đã thuộc dạng kì tài ngút trời. Ai ngờ hôm nay hắn lại gặp một tên tiểu tử trẻ hơn mình rất nhiều mà thực lực lại còn cao hơn hẳn một cấp bậc, điều ấy đả kích rất lớn đến lòng tự tôn của hắn. Đã vậy hắn còn trông thấy đàn em của mình bị tên tiểu tử kia đánh cho một trận nhưng lại không thể làm được gì, thử hỏi cục tức này sao mà nuốt trôi cho được.

Vì vậy, hắn cần tìm một nơi để trút giận nhằm giúp cân bằng lại tâm lí và Diệp Quang chính là lựa chọn tốt nhất của hắn hiện tại. Bản năng con người là vậy, luôn thích hiếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nhưng Diệp Quang liệu có phải kẻ yếu? Câu trả lời tất nhiên là phủ định.

Diệp Quang hơi nhíu mày, thân hình khẽ động, lập tức hai tiếng "Bốp! Bốp" giòn giã vang lên. Tên Cổ Võ giả Hoàng cấp thét lên đau đớn, hai tay bụm lấy gò má trước ánh nhìn kinh dị của tất cả mọi người. Trầm Ninh hơi đảo tròng mắt vài cái, không biết đang suy tính gì, Hoàng Sơn cùng cô gái thì trực tiếp ngây người, vô cùng sửng sốt nhìn chằm chằm Diệp Quang.

Tình huống vừa rồi quả thật là quá nhanh, họ thậm chí còn chẳng thấy Diệp Quang cử động chút nào, nhưng tên Cổ Võ giả lại không giống như là đang diễn kịch, với lại cũng không có lí do nào để hắn phải diễn kịch. Điều ấy có nghĩa là Diệp Quang xuất thủ thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả mắt thường cũng không thể nhìn thấy.

Chợt Diệp Quang lớn giọng nói với Hoàng Sơn: "Này anh kia, nhìn cho kĩ vào, để tôi cho anh thấy như thế nào mới thực sự là đấm người."

Nói rồi Diệp Quang cố tình giơ cao lên nắm đấm, dồn lực đấm một quyền về phía tên Cổ Võ giả Hoàng cấp. Chỉ cảm thấy một cỗ quyền phong cực mạnh nhanh chóng phóng thẳng đến trước mặt tên Cổ Võ giả rồi ngay lập tức đình chỉ lại.

Tên Cổ Võ giả cực kì hoảng hốt, vội vàng dùng cánh tay che chắn trước mặt, nhưng khi thấy một quyền kia của Diệp Quang đi đến trước mặt hắn liền dừng lại, tên Cổ Võ giả mới hơi có một chút buông lỏng, đồng thời cũng tức giận đến mức muốn nổ tung.

Chính ngay tại sát na đó, một làn sóng xung kích cực mạnh phát ra từ nắm đấm của Diệp Quang trực tiếp ập thẳng lên người tên Cổ Võ giả, khiến hắn văng ngược về phía sau đến mấy mét mới dừng lại. Diễn biến nhìn thì thấy rất dài, nhưng thật ra tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy giây.

Một quyền này của Diệp Quang xuất ra rất tùy ý, khí thế lúc xuất quyền thì rất to lớn nhưng lại không có chút uy lực thực sự nào. Chân chính sát chiêu nằm ở chỗ quá trình Diệp Quang xuất quyền không ngừng âm thầm dồn nén quyền kình lại ngay tại đầu nắm đấm, chỉ chờ đúng thời cơ để bộc phát ra, tựa như là một vụ bạo tạc thu nhỏ.

Trầm Ninh nhìn một quyền ấy của Diệp Quang, miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: "Ám kình, đây chính là ám kình, người thanh niên này là cao thủ Hoàng cấp? Không đúng, nhìn qua thì hắn không hề sử dụng đến nội kình, chỉ là một quyền bình thường đã có thể làm được hiệu quả như thế này sao? Hừm, quả thật là có tư cách để đánh một trận với ta."

Hoàng Sơn dáng vẻ có hơi sửng sốt, sau đó hỏi Diệp Quang: "Cậu trai, à không, vị huynh đệ này cho tôi hỏi, đây có phải hay không trong truyền thuyết ám kình?"

Diệp Quang cười cười, khẽ lắc lắc đầu: "Không biết anh có từng nghe qua câu "minh kình đánh người như chùy đập, ám kình đánh người như kim châm" chưa? Đây chính xác không phải là ám kình…"

"Vậy một quyền mà cậu sử dụng vừa rồi là gì, sao lại tương tự như ám kình?"

"Ám kình là sử dụng nội kình trong cơ thể dồn vào trong nắm đấm, từ đó thông qua quyền cước mà truyền vào trong cơ thể đối thủ, tàn phá thể nội của bọn họ. Còn tôi, đơn giản chỉ là trong quá trình xuất quyền nương theo quán tính mà dần tích tụ lực đạo vào trong nắm đấm, sau đó chờ đến lúc thích hợp thì bộc phát tất cả ra, như thế sẽ tạo ra hiệu quả cao hơn"

"Cái này là tôi đặc biệt biểu diễn cho anh xem. Quyền pháp căn bản của anh rất tốt, nhưng tôi muốn anh hiểu được quyền không chỉ là dồn hết sức để rồi đấm đối thủ một cách mù quáng như anh vậy, thật ra vẫn còn nhiều phương pháp khác nhau để dùng quyền đả thương đối thủ..."

Hoàng Sơn không nói gì, gương mặt trầm tư suy nghĩ về những lời Diệp Quang nói. Đúng là bấy nhiêu năm qua, hắn chỉ biết dùng hai nắm đấm của mình trực tiếp oanh tạc đối thủ mà chưa bao giờ nghĩ đến những khía cạnh khác.

Cô gái thì im lặng nhìn Diệp Quang với ánh mắt vô cùng khác lạ, dường như muốn mở miệng nói với hắn điều gì. Trầm Ninh thấy bầu không khí có chút không đúng, liền mở miệng đánh tan sự trầm mặc:

"Nè, Diệp Quang đúng không? Tôi là Trầm Ninh. Tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, chẳng hay có ý muốn đánh một trận với tôi không? Nếu cậu thắng, vị trí bảo an này tôi chấp nhận nhường lại cho cậu."

Ps: Tác giả dạo này hơi bận nên đăng truyện bị trễ, hiện tại đăng bù chương cho mọi người. Thành thật xin lỗi~