Chương 18: Ban đêm đi Bar

Thần Tại Đô Thị

Chương 18: Ban đêm đi Bar

Bữa ăn tối của cả gia đình Diệp Quang nói chung vẫn diễn ra một cách rất vui vẻ, mọi người cười nói chuyện trò vô cùng rôm rả, bỏ mặc qua thực tế là những món ăn trên bàn đều dở tệ cực kì. Món canh thì nhạt như nước ốc, món cá thì quá mặn, món thịt thì vừa chua vừa dai nhách… Thế nhưng Trần Ngọc, Diệp Phá Thiên cùng Diệp Quang vẫn rất cố gắng dùng đũa gắp ăn mỗi món một chút. Điều này làm cho Diệp Mai rất cảm động.

Sự thật là Diệp Mai cũng đã nhận ra bản thân mình nấu ăn không được tốt, nhưng cô vốn dĩ cũng đã rất cố gắng để nâng cao tay nghề rồi nhưng mãi mà vẫn chưa có dấu hiệu tiến bộ. Dù vậy cả nhà vẫn rất nhiệt tình đón nhận các món ăn của cô và chưa bao giờ chê bai chúng dù chỉ một câu.

Điều này Diệp Mai biết rõ nhưng cũng chỉ âm thầm ghi nhớ kĩ trong lòng. Cô đã tự nhủ với lòng mình rằng trong tương lai sẽ có một ngày bản thân nấu ra được những món ăn đỉnh cấp nhất với đầy đủ sắc, hương, vị để người nhà có thể hưởng thụ mỹ thực mỗi ngày. Tuy vậy, Diệp Mai cũng hiểu rằng ngày ấy đối với cô vẫn còn rất xa vời…

Một mặt khác, trong bữa cơm Diệp Quang cũng đã chính thức nói với cả nhà chuyện mình thành công tiếp nhận công việc bảo an này. Cả nhà ai nấy sau khi nghe tin cũng đều rất vui mừng, đặc biệt là Trần Ngọc. Bà rất mừng vì cuối cùng cậu con trai này của mình mình cũng kiếm được một công việc đàng hoàng tử tế.

Tuy công việc bảo an này nghe thì có vẻ hơi thấp kém một chút, nhưng đối với bà việc ấy chẳng hề quan trọng, dù sao Diệp Quang cũng chỉ là làm tạm một đoạn thời gian mà thôi, cũng không phải hắn cả đời đều làm bảo an.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mọi người cũng đã ăn uống xong xuôi, bắt đầu mạnh ai nấy đi làm việc của mình. Diệp Phá Thiên thì trở về phòng bắt đầu xử lí văn kiện công ti, Trần Ngọc thì dọn dẹp phòng ăn trong khi Diệp Mai cùng Diệp Quang đảm nhiệm công việc rửa chén.

Trong lúc rửa chén, Diệp Quang luôn miệng huýt sáo, trông bộ dáng của hắn vô cùng cao hứng. Cũng phải thôi, đã không biết bao lâu hắn mới có thể lại được tận hứng ăn một bữa cơm gia đình vui vẻ như thế này, thử hỏi làm sao mà không cao hứng sao được…

Về phần Diệp Mai, cô chỉ dùng ánh mắt vô cùng hiếu kì quan sát Diệp Quang từ đầu xuống chân. Cô cũng cảm nhận ra được từ lúc trở về nhà thì anh trai mình dường như đã thay đổi hẳn, cứ như trở thành một con người hoàn toàn khác.

Tuy không thể nói chính xác được rằng đây là sự thật hay chỉ là do cô quá đa nghi, nhưng dù sao Diệp Quang chịu thay đổi, đối với cả nhà cũng không phải là chuyện gì xấu nên cô cũng sẽ không quá lưu tâm chuyện đó.

Cảm nhận thấy ánh mắt của cô em gái thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Quang cũng chậm rãi quay sang mỉm cười với cô:

"Tiểu Mai, có chuyện gì à, sao cứ nhìn anh chằm chằm vậy?"

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Quang, Diệp Mai có chút bối rối, vội chuyển ánh nhìn sang hướng khác, hơi ấp úng trả lời:

"Không, không gì, chỉ là… Em cảm thấy anh hai có chút gì đó khác trước."

"Hửm? Sao em lại nghĩ vậy? Anh hai vẫn luôn giống thế này mà, đâu có thay đổi."

"Ừm, chắc có lẽ là do em quá nhạy cảm mà thôi…"

Nói đoạn, Diệp Mai lại tiếp tục tập trung rửa chén, Diệp Quang thì chỉ cười trừ, cũng không biết nên nói gì tiếp. Anh em hắn từ nhỏ đến lớn vốn đã như vậy, trừ những lần bị Diệp Mai lên lớp dạy dỗ ra thì rất hiếm khi cả hai tìm được đề tài gì để trò chuyện chung. Tuy vậy, cả hai anh em đều luôn tự hiểu ngầm trong lòng rằng đối phương thật sự rất quan tâm đến mình…

Rửa chén dĩa xong xuôi, Diệp Quang nhìn lên trên đồng hồ treo tường, đã sắp tám giờ tối rồi, cũng đến lúc phải ra ngoài. Nhanh chóng lau khô tay, Diệp Quang đi ra ngoài phòng khách nói với Trần Ngọc:

"Mẹ à, hiện tại con có việc cần phải ra ngoài, tối nay có khi sẽ về rất trễ, mọi người không cần chờ cửa con đâu."

Trần Ngọc lúc này đang ngồi trên ghế xem ti vi, nghe Diệp Quang nói muốn ra ngoài thì liền nhanh chóng quay đầu sang hỏi:
"Tối rồi mà con lại định đi đâu, ngày mai là ngày đầu tiên đi làm đấy, coi chừng cha con biết được ông ấy lại mắng…"

"Dạ con chợt nhớ có một số việc gấp cần phải xử lí ngay, con hứa là sẽ làm xong thật nhanh rồi lập tức về nhà."

"Thôi được rồi, nhớ là đừng về quá khuya nhé con."

Diệp Quang gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó một lần nữa mở cửa bước ra ngoài, leo lên xe máy rồi nhanh chóng phóng mất dạng dưới ánh đèn đường. Lần này Diệp Quang ra khỏi nhà là để đi đến một nơi, đó chính là quán bar mà mấy ngày trước hắn đã uống rượu say tại đó, còn mục đích, tất nhiên là tìm cách báo thù rồi..

Đừng nghĩ là Diệp Quang không còn nhớ đến mấy tên thành viên hắc bang kia, những kẻ mà đã cùng hắn xảy ra xung đột và cũng rất có thể chính là thủ phạm cố tình quăng hắn xuống núi. Mối thù này, Diệp Quang nhất định phải báo, nhất định phải làm cho bọn chúng đẹp mặt mới thôi.



Quán bar nơi mà Diệp Quang muốn đến tọa lạc ngay tại phía trên đỉnh núi lần trước hắn bị quăng xuống, quán bar thì tên là Thanh Khâu, còn ngọn núi thì tên là Phi Hồ, nghe qua tựa hồ rất hợp với nhau.

Mất khoảng gần một tiếng đồng hồ, Diệp Quang cuối cùng cũng chạy đến đoạn đường núi quen thuộc, trong lòng hắn quả thật có chút cảm khái: nếu không phải do uống say, chưa chắc Diệp Quang sẽ xảy ra xung đột với mấy tên thành viên hắc bang kia, và nếu xung đột không xảy ra thì hắn có lẽ sẽ không bao giờ thức tỉnh lại được kí ức cùng ghực lực như hiện tại.

Xét theo một khía cạnh khác, mấy tên thành viên hắc bang ấy có thể xem như là quý nhân của Diệp Quang, và tất nhiên hắn sẽ cố gắng "đền đáp" cho chúng một cách thật là xứng đáng.

Chạy thêm một đoạn, Diệp Quang cuối củng cũng đến quán bar Thanh Khâu. Nhanh chóng gửi xe rồi tiến vào, hắn bắt đầu lựa một chỗ khuất trong góc phòng, ngồi xuống và gọi một chai bia. Vừa nhâm nhi bia, hắn vừa lơ đãng nhìn về phía cửa vào, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng mấy tên hắc bang nọ.

Đợi thêm một lúc, Diệp Quang bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút buồn bực. Nếu lúc trước bầu không khí ồn ào của quán bar làm cho hắn cảm thấy phấn thích bao nhiêu thì hiện tại, nó lại làm cho Diệp Quang cảm thấy khó chịu bấy nhiêu.

Thế nhưng đúng vào lúc này, chợt từ ngoài cửa có một nhóm khoảng 6 người tiến vào, Diệp Quang khóe miệng lập tức cong lên: "Cuối cùng, ta cũng gặp lại lũ khốn các ngươi…"

ps: tác giả bận thi, sẽ bù chương sau