Chương 8: Đi đâu cũng gặp Cổ Võ giả

Thần Tại Đô Thị

Chương 8: Đi đâu cũng gặp Cổ Võ giả

Gặp được mấy tên chịu "dũng cảm" đứng ra thay mặt mọi người bày tỏ thái độ, đám người còn lại cũng bắt đầu nhao nhao lên như ong vỡ tổ:

"Anh kia nói đúng đấy, chúng tôi đã chờ rất lâu, sao vẫn chưa được phỏng vấn thử việc?"

"Người đẹp, mau kêu người phụ trách ra gặp bọn anh đê…"

"… Cho anh hỏi người đẹp tên gì, chẳng hay người đẹp có dùng Facebook hoặc Zalo không?"

"…"

Diệp Quang không thích loại cảm giác ồn ào mất trật tự như thế này, nhưng bản thân cũng chẳng muốn đi quản đám người kia vì dù sao chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ tìm một cái ghế trong góc phòng, lặng lẽ ngồi xuống đồng thời với tay sang bên cạnh lấy một tờ báo rồi giở ra đọc một cách bình thản.

Tuy bề ngoài là đang đọc báo, nhưng thực chất thần thức của Diệp Quang đã bao trùm cả căn phòng này, hiện giờ chỉ cần đám người có hành động gây rối gì vượt quá giới hạn hắn sẽ ngay lập tức khống chế tất cả bọn họ lại. Tuy vậy, điều mà Diệp Quang thật sự chú ý đó chính là hành động của cô gái kia.

Hắn khá tò mò muốn biết cô sẽ xử lí tình huống này như thế nào. Lúc nãy, dù chỉ nhìn qua một chút, Diệp Quang đã biết rằng cô gái này không hề đơn giản. Nhìn cách ăn mặc của cô tuy cũng giống như bao nữ nhân viên văn phòng khác nhưng dù là quần áo trên người cô hay là giày cao gót cả đều là của những nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu, không phải là thứ một nữ nhân viên bình thường có thể mua nổi đấy.

Ngoài ra, từ trên người cô gái, ngoài cảm giác lạnh như băng kia Diệp Quang còn cảm giác được một cỗ khí tức của thượng vị giả, thứ mà chỉ có những người cực kì quyền quí cao sang mới có thể có. Từ đó, Diệp Quang trăm phần trăm dám chắc rằng cô gái này không hề tầm thường và hắn muốn ngồi chờ xem mục đích thực sự của cô là gì. Dù sao đây là lần đầu tiên trong kiếp này Diệp Quang có thể chứng kiến được một cô gái xinh đẹp đến như vậy, không xem thêm một chút thì thật lãng phí.

Đám người càng ngày càng thêm mất trật tự, mỗi người chen đến trước bàn làm việc của cô gái loạn nói một câu khiến cho cả căn phòng như muốn bị lật tung cả lên. Thế nhưng cô gái này vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cặm cụi ghi ghi chép chép điều gì đó, sau đó bất chợt đứng phắt dậy, ném một cái liếc mắt lạnh như băng về phía đám người, cuối cùng mở miệng hét lớn một câu:

" Tất cả câm miệng lại ngay cho tôi."

Đám người giật bắn người, không dám nói một lời nào nữa, chỉ há hốc mồm nhìn cô gái. Đám người không hiểu nổi vì sao người con gái nhìn có vẻ yếu đuối này lại mang đến cho họ cảm giác bị áp bách cực lớn. Diệp Quang cũng hơi giật mình, trong lòng chắt lưỡi thầm nghĩ:

" Chậc, đúng là không thể đánh giá cuốn sách qua trang bìa nha, nhìn cô nàng tướng mạo xinh đẹp như vậy, thì ra lại là một đầu cọp cái."

Kế tiếp hắn ngay lập tức bỏ tờ báo xuống, lững thững trở về chỗ đứng cũ của mình, khoanh hai tay lại chờ xem kịch hay. Cô gái không thèm để ý chút nào về hành động của Diệp Quang mà chỉ quét mắt nhìn đám người thêm một lần nữa, sau đó lấy từ trên bàn cầm lên cuốn sổ ghi chép, nhìn vào đó và nói:

" Các anh đến đây là để ứng tuyển vị trí bảo an cho công ti chứ gì, muốn được phỏng vấn đúng không? Vậy hiện tại tôi sẽ bắt đầu ngay, nhưng trước hết những người nào được tôi đọc tên hãy nhanh chóng bước ngay ra đây…"

Cô gái đọc một lượt tám cái tên, sau đó tách tám người bọn họ ra làm một nhóm, cuối cùng nói với bọn họ:

"Thỉnh các anh hãy mau chóng về nhà đi, công ti chúng tôi không nhận các anh."

Cả tám người nét mặt đều tỏ vẻ sửng sốt, sau đó hóa thành giận dữ, dồn dập hỏi:

"Tại sao lại đuổi bọn tôi về? Chúng tôi đã đợi rất lâu để được phỏng vấn kia mà."

"Đuổi người cũng phải có lí do chứ, với lại cô là cái thá gì mà đòi đuổi chúng tôi."

"Nếu là vì chuyện gây rối vừa rồi thì tất cả những người ở đây đều có phần, tại sao không đuổi luôn bọn họ? Như thế là không công bằng đâu cô nhóc."

Nghe tám người lải nhải một hồi, cô gái dường như đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang lời của bọn họ:

"Được, các anh muốn biết lí do, lí do là vì chính các anh là chủ mưu kích động mọi người gây mất trật tự, đừng tưởng là tôi không nhìn ra. Đồng thời thái độ của các anh nãy giờ đối với tôi như thế nào? Ăn nói thô tục, không biết lễ phép, nơi đây là công ti chứ không phải là đầu đường xó chợ. Hạng người như các anh vậy nếu được nhận thì chỉ làm công ti mất mặt mà thôi, hiện tại tôi lấy thân phận người tuyển dụng trực tiếp cho các anh 10 giây để rời đi, bằng không sau 10 giây tôi sẽ kêu bảo an…"

Thấy cô ăn nói hùng hồn, tám người kia không biết nói gì hơn chỉ đành hậm hực mở cửa phòng bỏ đi. Sau khi bọn họ đã đi, cô gái một lần nữa khôi phục hình tượng người đẹp băng sơn, lạnh giọng nói với những người còn lại:

"Vòng một của cuộc phỏng vấn đã xong, vừa rồi tôi cố tình để các anh đứng đợi thật lâu chính là vì muốn kiểm tra thái độ làm người của các anh, nhưng tất cả khiến tôi thật thất vọng. Nhưng xét thấy mọi người ở đây cũng chưa làm ra điều gì quá đáng, tôi cho các anh cơ hội được ở lại. Hiện tại tất cả đi theo tôi, chúng ta sẽ tiến hành vòng hai của buổi phỏng vấn hôm nay."

Diệp Quang cùng đám người lục tục theo chân cô gái tiến đến một gian phòng trống cực lớn, có vẻ như nơi đây là phòng tập thể hình dành cho nhân viên công ti, khắp nơi có khá nhiều dụng cụ tập thể hình đã được dọn sang một góc. Trong phòng tập, Diệp Quang để ý thấy còn có thêm bốn người, hình như đã ở đây chờ sẵn từ lâu.

Diệp Quang cảm thấy có chút buồn bực, bốn người có mặt trong phòng vậy mà toàn bộ đều là Cổ Võ giả, cảnh giới đều là tiên Thiên hậu kì, trong đó có một người thậm chí là Hoàng cấp sơ kì.

"Con bà nó, đây là chuyện gì xảy ra? Tùy tiện đi đâu cũng đụng phải Cổ Võ giả, theo tin tức ta biết thì Cổ Võ giả trên Địa Cầu vốn dĩ rất ít kia mà, sao bây giờ lại cứ nhan nhản khắp nơi như cỏ dại mọc hoang thế này…"

Diệp Quang hiện tại trong lòng cảm thấy vô cùng bức xúc....