Chương 10: Trùng hợp chạy ra một cái Binh Vương

Thần Tại Đô Thị

Chương 10: Trùng hợp chạy ra một cái Binh Vương

Đám người đến phỏng vấn người nào người nấy vẻ mặt đều nhăn như khỉ ăn ớt, cắn răng suy tính xem là nên tiếp tục ở lại hay trực tiếp buông tha cho công việc này. Bọn họ cũng không phải đần, tuy người nào người nấy khỏe mạnh cường tráng là thế, nhưng đứng trước mặt võ sư hàng thật giá thật thì chút ưu điểm ấy chẳng đáng giá một xu.

Sau cùng thật đã có vài người quyết định chọn cách từ bỏ, nhân số ban đầu đến tham gia phỏng vấn đông đúc là thế hiện tại chỉ còn đúng mười hai người ở lại, trong đó đã bao gồm Diệp Quang. Cô gái đảo mắt nhìn những thân ảnh đang có mặt trong phòng, trong lòng cũng âm thầm thở dài. Thời buổi này chiêu mộ vài cái bảo an có tố chất một chút sao mà lại khó khăn thế không biết.

Cuối cùng khi đã xác định chắn chắn không còn ai rời đi, cô gái liền từ từ lùi ra phía sau, nhường chỗ cho bốn tên Cổ Võ giả kia bắt đầu cuộc khảo thí. Kế tiếp ba tên có thực lực Tiên Thiên hậu kì nhanh chóng tiến lên phía trước xếp thành một hàng ngang, còn tên có thực lực Hoàng cấp thì đứng sang một bên, có vẻ như là làm nghĩa vụ giám sát.

Ngay sau đó một tên Cổ Võ giả đại diện đứng ra lớn giọng tuyên bố hình thức khảo thí, đại khái là mười hai người ở đây sẽ được chia làm bốn đợt, mỗi đợt cứ ba người sẽ chia ra đối mặt với ba tên Cổ Võ giả. Đám người được quyền làm tất cả những gì có thể, chỉ cần ai có thể khiến cho tên Cổ Võ giả trước mặt mình phải di chuyển, rời bỏ vị trí đang đứng thì người ấy ngay lập tức được thông qua.

Tất cả sau khi nghe xong thì tinh thần liền thả lỏng hơn rất nhiều. Tưởng thế nào, đánh nhau với võ sư thì đám người chắc chắn không đánh lại rồi, nhưng nếu muốn ép bọn hắn phải di chuyển khỏi vị trí đứng thì cũng không đến nỗi bất khả thi.

Đứng lẫn trong đám người, Diệp Quang khẽ lắc lắc đầu cảm khái một hồi, chỉ có hắn mới nhận thức được sự chênh lệch lúc này giữa song phương là lớn đến cỡ nào. Đám người nếu muốn bức cho mấy tên Cổ Võ giả kia phải di chuyển thì còn khó hơn lên trời, trừ khi là tất cả cùng nhau xông lên đánh hội đồng thì may ra.

Ngoài ra, Diệp Quang cũng cảm thấy vô cùng khinh bỉ cô gái kia, tuy dáng người xinh đẹp nhưng hình như không biết sử dụng não bộ để suy nghĩ. Cho một đám người bình thường khảo thí với những tên Cổ Võ giả hàng thật giá thật, chuyện này thật sự vô cùng thừa thãi.

Diệp Quang chẳng thể hiểu cô gái này muốn làm gì hay mong đợi điều gì từ buổi phỏng vấn lần này, không lẽ là do ban đêm đọc tiểu thuyết đô thị nhiều quá nên bây giờ cô nghĩ rằng trong những con người nơi đây sẽ ẩn tàng một cái Binh vương hay một cái tuyệt thế cao thủ nào đó hay sao? Tất nhiên là trừ bản thân Diệp Quang, bởi vì hắn không phải Binh vương, cũng chẳng phải cao thủ, hắn là Thần chuyển thể.

Trong lúc đám người đang phân chia thứ tự để chuẩn bị khảo thí thì từ bên ngoài bỗng có một bóng người nhanh chóng mở cửa bước vào. Đó là một tên thanh niên tuổi khoảng 25 26, thân hình cao gầy, tướng mạo thì cực kì bình thường, trên người mặc một bộ quần áo phổ thông đồng thời miệng còn ngậm lấy một điếu thuốc lá.

Tất cả những người trong phòng nhìn thấy tên thanh niên bước vào thì hơi sững người một chút, sau đó trực tiếp phớt lờ hắn. Chỉ có Diệp Quang là hơi có hứng thú với tên thanh niên này, vì từ trên người hắn Diệp Quang cảm nhận được một cỗ sát khí rất nặng, chứng tỏ tên này từng giết qua không ít người. Đồng thời, thực lực của hắn cũng không tồi, đã là Huyền cấp trung kì, mạnh nhất trong tất cả những người Diệp Quang gặp qua kể từ khi thức tỉnh kí ức cho đến nay.

"Trời ạ, đừng nói cho ta biết tên này đúng là một cái Binh vương nhé. Sáo lộ này hoàn toàn không đúng rồi, làm sao ta cứ cảm thấy tình huống hiện tại giống y hệt như mấy bộ tiểu thuyết đô thị là sao? Trùng hợp, nhất định chỉ là trùng hợp." Diệp Quang tự nói thầm trong lòng.

Tên thanh niên theo bản năng nhận ra Diệp Quang đang nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, trong lòng cũng cảm thấy một trận mờ mịt. Hắn rất khẳng định rằng trong đời chưa bao giờ gặp qua người thanh niên trẻ tuổi kia lần nào, vậy tại sao người kia lại nhìn hắn với ánh mắt kì lạ đến như vậy?

Tạm gác lại nghi vấn trong lòng, tên thanh niên nhanh chóng đi đến chỗ cô gái, trên mặt lộ ra vẻ cười cợt nói rằng:

"Chào người đẹp, chúng ta thật có duyên nhỉ, mới đây thôi mà đã gặp lại nhau. Không biết đây có phải cái mà người ta hay gọi là duyên phận?"

Cô gái trên mặt không lộ chút biểu tình, lạnh giọng nói với hắn: "Ngươi tên lưu manh này tại sao lại đến được đây? Ngươi cố tình theo dõi ta? "

"Ơ hay, sao tôi lại phải theo dõi cô? Chẳng phải chiều hôm nay tại công ti này tổ chức phỏng vấn tuyển bảo an hay sao? Tôi đến chỉ là để tham gia ứng tuyển mà thôi."

" Công ti ta không nhận loại lưu manh như ngươi, mau lập tức biến khỏi nơi đây."

Tên thanh niên cười khẩy, rít một hơi thuốc lá, sau đó nói rằng: "Chẳng lẽ công ti này có qui định không cho lưu manh được ứng tuyển hay sao? Mặt khác sao cô lại gọi tôi là lưu manh? Không phải chuyện sáng nay giữa tôi và cô đã làm rõ chỉ là hiểu lầm thôi à, vậy hiện tại cô có lí do gì khác để đuổi tôi đi không?"

Cô gái trầm mặc không nói lời nào, vẻ mặt hơi đỏ lên, không phải do thẹn thùng mà là đang tức giận. Tên Cổ Võ giả Hoàng cấp sơ kì thấy như thế liền khẽ nói với cô gái:

"Phó Tổng Giám đốc, có cần chúng thuộc hạ thay mặt ngài dạy dỗ tên tiểu tử này hay không?"

Cô gái nghe thấy thuộc hạ nói như vậy, trong lòng liền nghĩ ra một cái chủ ý. Cô khẽ hừ lạnh một tiếng, lớn giọng nói với tên thanh niên:

"Được, người muốn nhận công việc này thì trước hết phải trải qua khảo thí. Nếu như ngươi có thể đánh bại bốn tên cấp dưới của ta cùng những người còn lại đang có mặt trong phòng này thì ta sẽ đồng ý nhận ngươi vào công ti. Còn những người kia cũng vậy, hiện tại nếu ai có thể đánh thắng tên này thì ngày mai có thể lập tức đi làm."

Đám người trong phòng xôn xao cả lên, đa phần là thắc mắc sự tình đã xảy ra giữa hai người này, nhưng sau đó là cảm thấy vô cùng phấn chấn cùng kích động vì bọn họ biết cơ hội đã đến với bản thân mình. Chỉ là một tên thanh niên gầy yếu mà thôi, đánh thắng hắn là sẽ được nhận vào làm ngay, sự tình tốt như vậy có thể nói là ngàn năm có một, vô hình trung khiến bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng nóng nảy.

Đáp lại sự làm khó dễ của cô gái, tên thanh niên chỉ cười trừ, đưa tay lên dập tắt điếu thuốc lá, quét mắt nhìn đám người Diệp Quang cùng bốn tên Cổ Võ giả, sau đó hời hợt nói một câu:

" Những người ở đây cũng đã nghe thấy rồi đấy, chỉ có đánh bại tất cả các ngươi ta mới được nhận công việc này, vì thế Trầm Ninh ta xin được mạn phép đắc tội rồi."