Chương 09: Tiên gia đệ tử mạo danh

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 09: Tiên gia đệ tử mạo danh

* Từ chương này ta sẽ cho main và người dân Việt cổ nói chuyện theo tiếng Kinh toàn bộ để tiện theo dõi nhé)

Mở ra hộp y tế Nguyên Quốc bóc ra một viên thuốc kháng sinh mà uống vào, cộng thêm cho tên thương binh có tên Chó to này một viên. Không biết sức đề kháng của người dân thời này ra sao nhưng Nguyên Quốc biết một viên kháng sinh ở thế giới này tương đương một viên thần dược. Một viên có thể cứu một mạng người, vậy nên hắn phải tiết kiệm mà dùng.

Thịt hộp chỉ còn 7 lon mà thôi vậy nên hắn chỉ bóc ra một hộp mà ăn một nửa, còn một nửa cho tên Chó to. Nhìn thấy Nguyên Quốc lôi ra toàn vật có hình thù kì lạ thì tên Việt cổ tộc này quả thật là kinh hãi không thôi. Một cây gậy biết phát sang, một cái hộp kín bằng sắt có chứa thức ăn. Một miếng gỗ nhỏ có thể phát ra âm thanh dễ nghe (điện thoại Iphone nhé). Quả thật là toàn những thứ quá thần kì. Nhất là lúc tên Chó To này được hưởng một nửa hộp thịt thì hai mắt hắn trợn ngược lên mà kều lấy kều để chỗ thịt dư còn lại cho vào mồm nhai nhọp nhẹp. Đây có lẽ là thức ăn của thần tiên, phải chỉ có thần tiên mới có được những thứ kì diệu như vậy. Giờ đây Nguyên Quốc đang lúi húi mà trải tấm pin mặt trời ra để nạp điện cho sạc. Có thế thì hắn mới có thể tiếp tục dùng điện thoại mà nghe nhạc được. Cái cảm giác này làm hắn như ơ nhà, như ở thể kỉ 21 mà quên đi cái hiện thực khốn cảnh của hắn.

- Lạc đại nhân là thần tiên?

Tên Chó to có vẻ lấy lại được chút ít sức lực mà dò hỏi Nguyên Quốc, trong lòng tên này đã có đáp án rồi nhưng hắn vẫn cứ hỏi như vậy. Nhưng Nguyên Quốc lại sang mắt lên, đúng rồi với các thiết bị hắn mang theo thì Nguyên Quốc hoàn toàn có thể lợi dụng tính mê tín của người thời này mà hòa nhập dễ dang hơn với họ. Nếu hắn giả danh thần tiên thì càng dễ dàng hơn tập hợp bọn họ lại, giáo hóa những kiến thức tốt hơn cho người Việt, thành lập thế lực của mình. Chỉ khi có được thế lực thì việc tìm kiếm Lan mới trở nen dễ dàng hơn. Mà khoan đã, không chỉ cứu Lan, Nguyên Quốc nghĩ lại " Mình là người việt hiện đại, đã lạc bước đến thời đại cổ này thì tạ sao không gắng hên sức mình để làm một cái gì đó cho dân tộc. Để 2000 năm sau Việt Nam sẽ ngẩng cao đầu, không có chuyện Mĩ Pháp đô hộ, không có chuyện Trung Quốc chèn ép. Không có chuyện mất đi chủ quyền một số hòn đảo vốn dĩ là của tộc Việt". Nghĩ đến đây Nguyên Quốc hai mắt bùng cháy quyết tâm. Hắn không cần thế nhân 2000 năm sau lập tượng thờ hắn, hắn chỉ muốn âm thầm giúp tộc Việt Mà thôi. Hắn cũng không muốn xâm chiếm hay đánh đập ai cả hắn chỉ muốn giữ lại những gì vốn thuộc về Việt Tộc mà thôi (Vô mà kiểm duyệt rồi cấm).

- Không ta chỉ là học trò của thần tiên thôi, chưa học qua pháp thuật nhưng có được trí khôn của họ.. cộng thêm một ít bảo bối mà thần tiên ban cho. Vậy thôi… ngươi xem nhé..

Để tạo thêm niềm tin cho tên Việt cổ Tộc tên Chó To, Nguyên Quốc cầm chiếc Iphone Selfie mội cái cho Tên Chó To và hắn.

- Ngươi xem đi… ngươi đã vào trong này rồi..

Bất chấp thương thế tên Chó to hú lên kinh hãi, không biết sức mạnh ở đâu ra mà hắn thoăn thoắt tuột mình khỏi lưng voi mà chạy biến trong bụi rậm. Nguyên Quốc há hốc mồm kinh ngạc, hắn biết mình đùa hơi quá rồi. Đây hẳn là cú shock rất lớn đối với tinh thần mong manh bé nhỏ của tên Đại Cẩu này.

- Quay về đây ngay… - Nguyên Quốc hét lên đầy vẻ đe dọa, tiếng hét vang vọng cả một vùng.

Chỉ thấy một lát sau tên nài tượng tên Đại Cẩu từ bụi rậm mà chui ra mặt méo xẹo quỳ dưới đất.

- Thần tiên đại nhân, Đại cẩu làm gì có tội với ngài mà thu linh hồn Đại cẩu vào hộp…. Đại Cẩu thật đáng thương… huh u hu

Vậy ma tên này coi việc Nguyên Quốc chụp ảnh tự sướng qua điện thoại là thu linh hồn. Nguyên Quốc nhìn Đại Cẩu rồi nhìn Chiếc Iphone. Đây chẳng phải là một siêu cấp vũ khí khống chế người thời này ư. Nghĩ đến đây Nguyên Quốc tắt luôn nguồn con Iphone 7 mới cong này. Đùa à đây là vũ khí mà hắn sẽ dùng trong khoảng ít nhất 60 năm còn lại của cuộc đời. Chỉ bật và sử dụng lúc cần thôi.

- E hèm, từ nay ngươi là người hầu của ta… đi theo ta phục vụ ta thì ta ban cho… nhiều thứ. Linh hồn ngươi cứ tạm dữ tại đây. Nếu ngươi phản bội thi ta mới dùng… không phản bội thì không sao.

- Đại Cẩu … trung thành…. chủ nhân ngài không nên dùng linh hồn Đại Cẩu a…
Nguyên Quốc mỉm cười sung sướng, vậy là thành viên đầu tiên của tổ chức Đại Việt đã kết nạp rồi, nhưng cái tên Đại Cẩu có vẻ không uy phong cho lắm.

- Cái tên Địa Cẩu nghe không hay, bỏ đi ta ban cho ngươi họ Lý tên Đại Hổ..uy phong hơn.

Tên nài tượng nghe thấy vậy mừng như bắt được bảo bối mà quên luôn cả vết thương trên lưng rồi nhảy nhót tán loạn mừng rỡ hò reo.

- Ta có họ rồi… họ Lý của chủ nhân… ta là quý tộc (Lang đạo) tên Đại Hổ uy phong …a ha ha ha… ta có tên rồi…

Nguyên Quốc nhìn tên nài tượng đang múa may quay cuồng mà vui vẻ, người dân thời này thật thuần phác. Như vậy càng có lợi cho hắn thành lập thế lực, chỉ cần họ nghe lời thì Nguyên Quốc có thể lãnh đạo họ đi đến một tầm cao chưa từng có trong lịch sử, ít nhất là hắn tin tưởng như vậy.

- Lên đây đi rồi nói chuyện tiếp….

Quả thật sức hồi phục của con người thời này cực kì cường hãn, mới lúc nào đó tên này còn thều thào không ra hơi, lúc này đã có thể leo trèo như vượn. Cũng phải thôi Việt tộc lúc này sống cùng thiên nhiên tranh đấu cùng dã thú nếu không có những phẩm chất như vậy thì đảm bảo họ rất khó tòn tại.

- Đại Hổ.. Ngươi biết đây là đâu không…

- Dạ chỗ mà thuộc hạ (tôi dịch ra hán việt đọc cho dễ nghe nhé) đánh trận trước đây là huyện Luy Lâu Giao chỉ giờ thì lạc trong rừng nên thuộc hạ không biết.

Theo như tên này thì chỗ Nguyên Quốc rơi xuống Chính là Luy Lâu (có một số sách là Liên Lâu) nói như vậy nơi Nguyên Quốc đặt chân lúc này chắc chắn là vùng rừng núi thưa thuộc đồng bằng Bắc Bộ. Vì cho Voi điên tốc độ có cao đi chẳng nữa thì một đêm nó cũng chỉ có thể chạy từ 50 đến 100km mà thôi. Khi đã biết đại khái tình huống thì Nguyên Quốc bắt đầu dự tình tương lai. Một đó là tiến về phía tây nơi rừng núi thu phục các bộ lạc nơi đó. Như vậy thì sẽ có một lực lượng quân du kích đánh rừng cực mạnh, cộng thêm tượng binh. Nhưng họ thiếu thốn một thứ quan trọng trong thời này đó là muối, không có muối thì sức chiến đấu sẽ giảm thê thảm, không thể vận động kịch liệt thời gian dài được. Tiến về phía Đông sẽ thuận lợi hơn vì ngư dân ven biển và các bộ lạc trồng lúa nước sẽ không thiếu lương thực, muối lại càng không thiếu. Nhưng họ lại cũng là đối tượng tập trung cai trị của Giặc Ngô phương Bắc. Hoạt động tại đây phải hết sức cẩn thận. Suy đi tính lại Nguyên Quốc quyết định chọn lựa từ chỗ này tiến vè hướng đông, sau đó chọn lựa một cánh rừng thưa gần biển nhất để thành lập căn cứa địa đầu tiên của hắn tại thời đại này.