Chương 17: Tình thế

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 17: Tình thế

Lần đầu hàng này của quân Đông Ngô Nguyên Quốc thu được rất nhiều thứ ví dụ như 50 tên nô lệ khỏe mạnh cộng thêm 20 tên tù binh lúc trước là hắn có 70 tên khai thác quặng đồng miễn phí. Lương thực trong danh trại đủ để 400 ngươi ăn trong nửa tháng, nếu cộng cả săn bắn và hái lượm thì có thể sẽ kéo dài đến 3 tuần. Cộng thêm một số cung tên vũ khí bằng sắt các kiểu thì việc trang bị cho một đạo quân 250 người hoàn toàn dư sức nếu bổ sung xen kẽ các vũ khí đồng. Xong những điều này không thể quan trọng bằng một việc tên đó là tên Bách Phu Trưởng người Đông Ngô này vậy mà biết rất nhiều chữ. Do vậy việc khai thác thông tin để cho Nguyên Quốc lập ra một kế hoạch toàn vẹn hơn cho bản thân hắn cũng như cho Tân Bộ lạc Đại Việt.

Theo như những gì tên này viết ra thì Nguyên Quốc hiểu được một số tình hình. Lần này Thứ Sử Lữ Đại của Đông Ngô chính thức quân mang sang Giao Chỉ chỉ có 1 vạn mà thôi, còn 3 vạn còn lại là chưng binh của các bộ lạc thuộc Bách Việt sống tại Uất Lâm, Nam Hải và Thương Ngô. Trong đó quân Bách Việt tại Thương Ngô là nhiều nhất, điển hình là các bộ lạc thuộc Dương Việt tộc với số quân lên tới 15 ngàn người. Tiếp theo là các bộ lạc thuộc Mân Việt tộc với 7 ngàn quân, càn lại là các tộc Việt khác sống rải rác ở Quảng Châu(gồm Uất Lâm, Nam Hải và Thương Ngô ngày nay là một phần của Quảng Tây và Quảng Đông TQ có thể tham khảo bản đồ tại đây https://www.facebook.com/photo.php?fbid=104937483650430&set=a.104937783650400.1073741827.100024025355502&type=3&theater).

Như vậy với binh lực 40 ngàn Lữ Đại đã đem quân đánh ba anh em nhà họ Sĩ do Sĩ Huy là con cả của Châu Mục Sĩ Nhiếp đứng đầu. Trong sử sách viết Sĩ Huy nhận chiêu hàng sau đó bị lừa giết cả nhà nhưng sự thật lại không phải như vậy. Giờ đây Sĩ Huy đang cùng ba anh em lãnh đạo các tù trưởng bộ lạc của hai Tộc Âu Việt và Lạc Việt trên đất Giao Chỉ và Cửu Chân chống cự quyết liệt. Tất nhiên họ đang ở thế yếu và vừa đánh vừa lui về phía Nam, tức là rút từ Giao Chỉ về Cửu Chân cố thủ (các bạn có thể xem bản đồ tại đây: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=110102029800642&set=a.104937783650400.1073741827.100024025355502&type=3&theater). Mà giờ đây toàn bộ miền Bắc đều thuộc về Lữ Đại chiếm đóng rồi. Nhưng vì quân của Lữ Đại chỉ có 4 vạn nên hắn không thể phân binh chiếm đóng các thành trì nhiều cho được vì vậy cả quân Giao Chỉ cũng chỉ có 10 ngàn quân phân ra chiếm đóng các thành trì mà thôi. Tính trung bình thì chỉ có 1 ngàn quân một thành. Đây là số lượng quân chiến đấu, đi cùng 4 vạn quân sĩ sẽ có chừng ấy hậu cần dân phu để đảm bảo tuyến lương thực cho quân luôn được đảm bảo. Những dân phu này đều là người Bách việt từ Quảng Châu do vậy những người này cầm binh khí lên đều trở thành chiến binh cả.

Tuy quân Sĩ Huy gặp yếu thế và trong lịch sử sẽ thua trận mà bị giết, nhưng quân của Lữ Đại lúc này cũng chẳng vui sướng là bao, chiến tuyến kéo dài khiến lương thực lại là mối lo thường trực của họ. Chính vì vậy những quân sĩ Đông ngô hỗn hợp Bách việt Quảng Châu sẽ không ngần ngại mà tàn sát các bộ tộc thuộc Âu Việt và Lạc Việt để cướp lương thực, vậy nên mới có cảnh dân chạy nạn mà Nguyên Quốc gặp phải. Ngoài ra các khu mỏ quặng đều được Lữ Đại ra lệnh cho quân sĩ dồn dân phu vào khai thác. Thành ra số lính 1 vạn tại Miền Bắc phân bố cực kì rải rác, đây chính là cơ hội để Nguyên Quốc đâm một dao vào lưng chúng.

Điểm lợi thế thứ 2 của Nguyên Quốc đó chính là trên đường đi quân Đông Ngô thẳng tây đàn áp và cướp lương thực của các bộ lạc nhỏ và vừa, chính điều này lại là một ban ơn lớn cho Nguyên Quốc. Nói thì có vẻ mất nhân tính, thế nhưng sự thật là Nguyên Quốc chỉ cần theo đuôi quân Đông Ngô thì hắn sẽ hấp thu được những loạn dân lưu lạc kia.

Còn một điểm đáng chú ý nhất đó chính là 1 vạn quân Đông Ngô theo đường thủy mà đến, chúng theo thuyền đi vào sông Bạch Đằng, còn 3 vạn quân còn lại của các tộc Bách Việt thì lại theo đường bộ mà tiến quân. Lương thực của quân Lữ Đại được tiếp tế bằng thuyền lớn, nhưng quân của Lữ Đại tiến quá nhanh vá sâu về phái nam nên tiếp tế không kịp. Bắt buộc Lữ Đại Phải đánh cướp lương thực. Giờ đây nhóm thuyền quân Đong Ngô gồm gần 40 chiến thuyền đang neo đậu tại Cửa Nam Triệu của Sông Bạch Đằng và một phần neo Đậu tại Rừng Phà. Ý đồ của Nguyên Quốc là nhanh tróng thu nhập lực lượng mà chiếm lấy số chiến thuyền này.

Còn có một thong tin tạm coi là tin buồn đối với Nguyên Quốc, Đó chính là 3 thần tiên mà trong miệng quân đông Ngô nhắc đến đã được 1 ngàn binh lính hộ tống về Vũ Xương Đông Ngô. Theo tên Bách phu trưởng này biết thì vị thần tiên nam biết nói tiếng Đông Ngô đã có ý hiến tặng vị thần tiên nữ cho Hoàng Đế Đông Ngô Tôn Quyền làm Phi tần. Vì vị thần tiên này muốn chúc mừng Hoàng Đế Đông Ngô Tôn Quyền xưng đế.

Nghe đến tin này thì Nguyên Quốc biết ngay là con chó họ Vương tìm cách hiến Lan cho Tôn Quyền để được bám chân gã quân phiệt thời Tam quốc này. Kể từ đây Nguyên Quốc và Tôn Quyền sẽ không chết không thôi. Không những vì nợ nước mà còn cả vì thù riêng.


Ngồi trong lều trướng trung quân doanh trại là Nguyên Quốc và hai tên Bạch Công Ngưu, Lý Đại Hổ:

- Hai người các ngươi như tay trái và tay phải của ta vậy, sau này có làm nên nghiệp lớn hay không phải dựa cả vào hai ngươi.

Lời nói chả mất tiền mua, Nguyên Quốc đang lung lạc triệt để hai gã này để bắt đầu thực hiện kế hoạch khoách quân.

- Lý Đại Hổ đã giao linh hồn cho ta để đảm bảo sự trung thành, ngươi Công Ngưu nghĩ sao.. cái này ta không ép buộc. Nhưng nếu giao ra linh hồn thì đó chính là huynh đệ của ta, tiên gia pháp thuật hay võ công ta đều truyền hết cho các ngươi.

- Thế chết trung thành với chủ công--- cả hai tên đều quỳ xuống mà dập đầu tới tấp.

- Chủ công chúng ta cũng muốn giao ra linh hồn, cũng muốn được học tiên gia pháp, học võ công.

Cả năm tên hộ vệ của Bạch Công Ngưu không ai bảo ai cũng bò ra đất mà cầu xin. Vậy là một bức ảnh chụp 6 người Bạch Công Ngưu nhanh tróng ra đười. Cũng không thể trách Nguyên Quốc nghĩ ra trò lừa đảo này, bởi hắn rút kinh nghiệm thất bại của khởi nghĩa Hai Bà Trưng và Bà Triệu. Tất cả đều là do sự chia rẽ nội bộ giữa các bộ lạc, cái tôi của họ quá lớn mà không có được một cái nhìn chung. Có thể ai đó sẽ cười cách làm của Nguyên Quốc nhưng hắn thấy hợp lý thì hắn sẽ làm, ít nhất là hợp lý trong thời điểm này khi hắn chưa hung mạnh và một nghèo hai trắng.

- Bây giờ chúng ta có 250 người có thể chiến đấu và 50 phụ nữ trẻ em người già có thể lo việc hậu cần cùng 70 nô lệ. Nhưng không thể cho hết 250 người đều trở thành quân sĩ được. Chọn ra 200 người cường tráng nhất chuyển thành binh sĩ chính thức và huấn luyện, 50 người còn lại sẽ làm phụ trợ quân lo việc chế tạo vũ khí, vận chuyển vật tư và lương thực, tất nhiên những người này vẫn được trang bị vũ khí để có thể tham chiến bất kì lúc nào. 250 người chia làm 5 trung đội mỗi trung đội 50 người. Do Lý Nhất đến Lý Ngũ chỉ huy cấp bậc của cách ngươi là Trung Úy. 4 trung đội hung mạnh nhất sẽ góp lại tạo thành hai đại đội mỗi đội 100 người do Lý Đại Hổ và Bạch Công Ngưu chỉ huy. Hai người các ngươi là Đại Úy.

Cấp bậc và phân chia quân đội thì Nguyên Quốc đã giáo qua cho bọn này, hắn bê nguyên cơ cấu quân đội của thế kỉ 21 vào. Cũng may giờ này Việt tộc chưa hán hóa nhiều mà như một tờ giấy trắng, Nguyên Quốc hắn muốn vẽ ra sao thì vẽ không lo có sức cản. Cả bảy tên đều vui vẻ ra mặt khi được "thăng chức". Chỉ có tên Lý Ngũ là bé nhất trong 5 anh chàng họ lý bị phân cho nhóm quân hậu cần nên đang ấm ức mà thôi. Nói đến ngũ Lý này thà sau khi Nguyên Quốc chụp ảnh thu hồn xong thì ban cho chúng họ Lý. Nhưng hắn lười đặt tên mà ban bừa từ 1 đến 5 bằng tiếng hán Việt. Thế nhưng nghe cũng hay hay mà không chối tai.

Ngay trong đêm hôm đó Nguyên Quốc truyền dạy cách thổ nạp khí công cho cả bảy tên vừa kết nạp. Bạch Công Ngưu cũng muốn chuyển họ Lý nhưng Nguyên Quốc bảo không nên, vì hắn đã có họ rồi nên kính trọng tổ tiên của mình.

Võ thuật mà Nguyên Quốc truyền cho bon này dĩ nhiên là đao pháp của Thầy Tiến rồi. Nói đến võ thật Việt Nam thì bác đại tinh thâm, đúc kết từ tinh hoa võ học của các môn phái trên thế giới, sau đó lại Việt hóa bằng các đòn thế mà cha ông ta đã tự đúng kết trong hàng ngàn năm đánh giặc Bắc, vậy nên thứ võ công này đặc biệt thích hợp thể trạng người Việt. Và trình độ võ học của Nguyên Quốc là vượt trội con người ở thời đại này, ít nhất là vượt trội loại võ chiến đấu theo bản năng và bắt trước độc tác cảu các động vật một cách thô ráp của các tộc Bách Việt. Có thể sau 100 năm 1000 năm nữa những động tác này sẽ được trau rồi, mãi rũa để thành tinh hoa võ học Việt Nam sau này, nhưng lúc này thì chưa phải. Thế nên những chiêu thế hiểm hóc của Nguyên Quốc khiến cả đám trợn mắt há mồm. Nêu cầm gậy gỗ mà đánh nhau thì lũ này không ai quá được 2 chiêu dưới tay Nguyên Quốc.