Chương 27: Hỏa công
Tên tướng quân này cắt cử một số binh lính làm nhiệm vụ canh gác. Hắn khá yên tâm với hàng rào phòng thủ của khu trại này. Hàng rào cao đến 2m lại được xây bởi hai lớp khả năng công phá cực khó. Chắc có lẽ là quân giặc cướp gia cố thêm. Lăng Phong đang suy nghĩ như vậy sau đó lơ mơ mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Thế nhưng đến nửa đêm thì tên tiểu tướng này chợt bừng tỉnh giấc từ trong mộng đẹp bởi tiếng kêu là thất thanh, tiêng chiêng báo động ầm ĩ tiếng người gào thét cháy cổ vỡ gan trong đêm.
Mở mắt ra là một mảng sáng rực như ban ngày trước mắt tên tiểu tướng này. Một mảng lửa đỏ rực khiến cho cả không gian doanh trại sang như ban ngày, hơi nóng ầm ập phả vào mặt khiến Lăng Phong tỉnh ngủ ngay lập tức. Giờ đây hắn mới phát hiện ra cổ họng của mình khô khốc đến nhường nào, cả người hắn mồ hôi ướt nhẹp. Cảm giác giờ đây của tên tướng Đông Ngô mà mình đanh bị hong khô đến héo hon trên bếp lửa. Phải rồi lúc này lính Đông Ngô như một lũ kiến đang lăng xăng mà chạy trong bếp lửa đấy.
Thì ra Nguyên Quốc đã ngày đêm mà chưng toàn bộ số than biến thành mười mấy thùng dầu mà rắc hết lên lều bạt, đã thế lớp tường gỗ hai lớp ở giữa là rơm cộng thêm lớp nhựa than đen nhớp nháp. Bên cạnh đó trong doanh xếp rất nhiều các đống gỗ nhỏ tẩm dầu, nhưng nhìn qua chỉ giống như củi gỗ phục vụ các lò luyện đồng mà thôi.
Các cảm tử quân thì núp trong hầm ngay cạnh hàng rào trong đêm tối họ mò ra và trước tiên là châm lửa ở các đống rơm tẩm nhựa than ở hàng rào gỗ kép. Khi lửa đã thành một vòng bao vây khiến cho quân địch không thể thoát thân thì những binh sĩ này thoải mái đứng từ ngoài bắn tên lửa vào đốt lều trại. Tổng số binh phục kích chỉ có 50 người mà thôi, Lý Tứ đang vẫy tay mà bảo các an hem binh sĩ rút lui. Ở đây không còn việc của họ nữa rồi. Ngọn lửa đã bốc lên cao đến tận trời, không ai có thể thoát khỏi một trận hỏa hoạn khủng khiếp như vậy. Mà kể cả may mắn không chết vì lửa thì cũng sặc khói mà chết. Nhựa than mà cháy thì khói đên mù mịt đến nhìn cũng không nhìn được đừng nói đến thở.
Ở cách xa đến mười km thì Nguyên Quốc vẫn có thể chứng kiến một vùng sang ánh lên trong bầu trời đêm. Ngọn lửa thật quá khủng bố, hắn lúc này lại nghĩ đến một người cũng rất thích dùng hỏa công như vậy đó là Ngọa Long Tiên Sinh Khổng Minh, mà giờ này đang là hàng xóm sát vách của Giao Châu. Có lẽ họ sẽ sớm gặp nhau mà thôi.
Sáng ngày hôm sau khi trung quân của Lăng Phúc tiến đến khu trại quặng mỏ thì nơi đây chỉ còn lại là phế tích và tro tàn. Những xác người ngổn ngang, co quắp cháy đen la liệt khắp nơi. Tuy rằng cháy không còn hình dạng gì thế nhưng vẫn dễ dàng thấy được cái xác nào miệng cũng há to như muốn cố nuốt lấy không khí để thở mà không được. Hai mắt Lăng Phúc trợn tròn như muốn nứt ra máu, hắn đã nhìn thấy một xác chết cháy đen bên đó là một chiếc ngọc bội bị thui cho đến nứt vỡ. Nhưng dù là như vậy hắn vẫn nhận ra đây là ngọc bội của đệ đệ. Gào thét trong điên cuồng hắn quyết phải phanh thây xé xác thủ phạm gây ra việc này. Các binh sĩ Dương Việt cũng tức giận mà cuồng thét không thôi. Họ không sợ khi thấy những xác chết của đồng tộc, chúng chỉ kích phát thú tính trong họ mà thôi. Việt tộc không có chiến binh sợ chiến, đây mới là điểm đáng sợ nhất của họ nếu đem với nông dân thuần khiết của Hán Tộc chuyển qua làm lính.
- Bẩm tướng quân chúng ta phát hiện thứ này…
Một tên thám báo chạy ào vào mà trình lên một vật, vậy mà là một thẻ tre theo đúng phong cách của người Hán thời này. Đây là thẻ tre được Lý Tứ theo lệnh của Nguyên Quốc lưu lại sau khi phóng hỏa. Hắn đã đóng một cọc tre khá cao và bắt mắt ngay gần doanh trại khu mỏ rồi treo thẻ tre lên, vì vậy rất dễ phát hiện ra…
- Giỏi lắm… lũ khốn.. còn dám ngang nhiên thách chiến… xuất phát cho ta… nhanh xuất phát cho ta….
Thì ra đây là một bức chiến thư, lời lẽ rất xấc xược, bên cạnh đó còn miêu tả rõ địa điểm chiến đấu để quan địch dễ tìm kiếm. Quả thật là một sự kiêu ngạo đến tận trời.
Như đã nói phía trước, Việt tộc cực giỏi du kích chiến. Dó là thế mạnh khi đánh nhau với quân chính quy nhà Hán, xong thế mạnh này lại không có một nửa điểm tác dụng khi lần chiến tranh này đến 7 phần lính đều là người Bách Việt phương bắc. Nếu so sánh một cách công bình thì khả năng chiến đấu trong rừng của Mân Việt, Dương Việt, và đặc biệt là Sơn Việt đều nhỉnh hơn Lạc Việt và Âu Việt. Nguyên Quốc chả điên mà đi đánh du kích với họ, hắn lại chơi bài ngược, tổ chức ra quân chính quy hơn cả quân Hán để đấu với du kích chiến của Bách Việt Phương Bắc.
Chiều ngày hôm đó tại một cánh đồng bát ngát khá hiếm hoi tại vùng này, một nhóm quân sĩ ăm mặc kì dị đang ngồi đó nghỉ ngơi. Dù là ngồi nghỉ nhưng họ vẫn ngồi theo phương trận hẳn hoi. Đây chính là nhóm binh sĩ Đại Việt mặc giáp mây 100% xong giáp mây của họ giờ đã khác nhiều rồi. vì thu dược giáp da của hơn 300 lính Đông Ngô từ đầu trận chiến đến giờ nên họ đã may những lớp da này bao bên ngoài mây, và cả lót bên trong nữa. Vậy nên nhìn họ thật kì dị. Nhưng việc may các lớp da này vào có tác dụng siêu cường. Đó là tăng 1 phần phòng ngự, quan trọng nhất là chống lửa. Tiếp theo lớp da bên trong giúp cơ thể người mặc không bị cọ sát cùng mây đan nên thoải mái hơn nhiều.
Một tiếng tù và vang lên toàn bộ lính Đại Việt giải trừ tư thế nghỉ ngơi mà đứng lên chỉnh lại một lần nữa phương trận, vì xa xa nơi phía tây của cánh quân này đã lố nhố xuất hiện những bong người. Đây là quân Đông Ngô đã theo hẹn của chiến thư mà đến. Thời này toan rừng và núi, trừ những vị trí chiến lược quan trọng cần tranh chấp thì quân hai bên mới dễ dàng gặp mặt nhau. Còn nếu chơi trò cút bắt thì có mà cả năm cũng chẳng thấy mặt nhau được. Vậy nên chiến thư là một phương án khá hiệu quả cho hai bên muốn gặp nhau cùng tàn sát đối phương.
Lăng Phúc cũng là một kẻ có đầu óc, hắn nhận chiến thư nhưng không hề hàm hồ mà đâu đầu vào đấy mặc dù hắn đang tức giận vì huynh đệ bị giết. Tên tướng Đông Ngô này đã cử một lượng lớp thám báo đến vùng này trước và tiến hành dò xét xem có mai phục hay cạm bẫy không. Đến khi thám báo báo lại chỉ có 400 quân Lạc Việt đứng tại đồng không mà chờ đợi thì hắn mới yên tâm mà tiến quân. Nếu chỉ là ngang số quân thì hắn tin tưởng sẽ làm gỏi quân Âu, Lạc hai tộc Việt. Đơn giản vì vũ khí và trang bị quân Đông Ngô tốt hơn hẳn, bình thường thì quân Giao Chỉ với vũ khí đồng và cung yếu phả có số binh gấp 2 lần mới có thể đánh ngang ngửa quân Đông Ngô. Chính vì biết chỉ có 400 quân Giao Chỉ nên Lăng Phúc không ngại mà đem quân tiến thẳng đến ứng chiến.
Còn vì sao biết đây là quân Lạc Việt, đơn giản vì Nguyên Quốc đã cho làm mấy chiếc cờ da dê nhuộm đỏ bằng mầu thực vật, sau đó lấy thanh đồng nung lên rồi vẽ biểu tượng Chim Lạc trên đó. Rồng là biểu tượng trong trí tưởng tượng của Hán Tộc, Nguyên Quốc hắn chả thèm, hắn muốn là văn hóa thuần Việt, và hắn sẽ một tay xây dựng nên nền văn hóa đó. Đảm bảo tốt hơn cả người Hán.