Chương 29: Về ăn cơm
Chiến đấu tưởng như cân bằng, thế nhưng qua vài hiệp thì tên to con lại bị Lê Loi đè đánh, đơn giản vì tên Dương Việt hết hơi rồi, mưu kế cho nghỉ xả hơi của Nguyên Quốc đã bắt đầu có tác dụng. Giờ đây tên to con chỉ biết dùng khiên to và đại kiếm khua loạn xung quanh để đuổi Lê Loi ra xa. Tên này chiến đấu không còn một chút chương pháp nào cả. Nhìn thấy cảnh này Nguyên Quốc giật cả mình, vớ vẩn kế hoạch của hắn ngâm nước cả.
- Chúng binh sĩ hét thật to theo ta…… Lê Loi, cơm tối…
Vậy là bên trận doanh Đại Việt một mảng ông ào có cả chiêng gõ để bắt nhịp cùng hô.
- LÊ LOI, CƠM TỐI….. LÊ LOI, CƠM TÔI… NHỊN MẸ MÀY RỒI….
Cả quân đoàn Đại Việt điều biết chuyện này nên nín cười mà hô, quả thật tinh tần ra trận của họ biến thành thoải mái như đi dạo.
Đang chiến đấu hăng say sắp cắt cổ được kẻ địch thì Lê Loi giật bắn mình một cái. "Chết cha mải mê chiến đấu quên lời chủ công" tên này nghĩ vậy liền ôm thuẫn lăn một vòng, rồi quay đầu chạy thẳng. Nguyên Quốc nhìn cảnh này con mẹ nó chỉ còn đưa bàn tay lên vuốt trán, ông nội giả thì cũng giả cho nó thật một chút, như thế này thì quá là … không có lời mô tả.
Nhưng rất may mắn là bên Đông Ngô chả để ý thua thật hay thua giả, thấy Lê Loi chạy thì sĩ khí của họ tăng như cầu vồng. Cả 500 quân sĩ lao lên phía trước vũ khí lăm lăm. Khoảng cánh được rút ngắn 250m…. 200m…. 150m rồi 130m… 100m… tốc độ của họ càng lúc càng cao. Thế rồi họ lao vào khu vực dưới 100m, bất ngờ dị biến nổi lên, không phải do các mũi tên tua tủa đang bay trên trời mà quân Lạc Việt bắn tới. Dị biến này xuất hiện dưới mặt đất, chỉ thấy những hàng đầu tiên của quân Đông Ngô tiền vào khu vực 90m thì tụ nhiên nghiêng ngả hết cả, ngay cả thuẫn cũng không thèm giơ lên mà đỡ tên. Bơi vì lòng bàn chân họ đau nhói. Nếu có ai đó giơ chân lên sẽ thây được lòng bàn chân họ đang cắm những chiếc đinh đồng ba chạc máu tươi đang chảy tung tóe. Cái này là tác phẩm nghệ thuật của Nguyên Quốc, nói đùa chứ sống ở thế kỉ 21 ai chả biết đến "đinh tặc" chỉ càn một đọan dây thép ngồi một lúc với cái kìm thì một tên đinh tặc có thể sản xuất mấy trăm cái đinh. Và Nguyên Quốc cũng làm y như vậy nhưng hắn mà triệt để hơn đó là đúc ra các đinh đòng ba chạc nhỏ để trẻ em mài qua cái đầu cho nhọn là được. vứt ở bãi cỏ cao một chút thì đố mà nhìn thấy. Xung quanh đây tứ bề hắn rắc đầy đinh rồi. Mà thói quen thời này là đi chân đất, nhất là Bách Việt tộc. Vậy thì chiêu này quá là hố cha rồi.
Cả một lũ đau đớn lăn trái ngã phải khiến người cũng vướng phải đinh, sau đó là bại lộ dưới làn cung tên mà bị sát hại. Việt tộc giỏi nhất là a lô xô mà tiến lên chiến đấu, khí thế như hồng. Nhưng giờ đây lại trở thành bùa đòi mạng khi người phía trước phát hiện ra điều không đúng muốn dừng lại nhưng lại bị sóng người phía sau đẩy lên mà đạp phải đinh đồng ba chạc sau đó sẽ luống cuống bại lộ trước cung thủ của đối phương.
Bên Đông Ngô cũng có cung thủ. Trong khi đồng đội của họ lao lên thì cung thủ Đông Ngô lại đứng ở khoảng cách khoảng dưới 100m mà tiến hành xạ kích vào đám lính trường thương. Xong lần này họ thất vọng rồi, rút kinh nghiệm mấy lần trước dù mặc giáp mây vẫn bị những thương vong nhẹ thì lần này Nguyên Quốc bố trí một hàng Đao thuẫn binh phía trước trường thương binh, họ sẽ làm nhiệm vụ đỡ tên cho trường thương binh ở những giai đoạn đầu. Vì lúc này hai quân chưa va chạm một chỗ thế nên cung thủ hai bên dễ dàng bắn mà không làm hại phe mình. Nhưng khi hàng đầu của hai bên áp sát thì họ bắt buộc phải bắn vọt ra phía sau quân địch.
Quả thật con đường giải đinh là nỗi kinh hoàng đối với các chiến binh chân đất, người ta có câu lòng bàn chân nối đến tim. Khi bị đinh đâm trúng gan bàn chân thì quả thật đau đến tận óc, thấu đến tận tim, có lẽ đau lan cả qua gan cũng nên. Chỉ nhìn thấy các binh sĩ đang lăn lộn kêu la rồi bị tên bắn trúng là biết.
Nhưng lúc này thì lui lại là quá muộn Lăng Phúc biết điều này, quay lưng lại thì sẽ bị đồ sát càng nhanh hơn mà thôi. Vậy mà một con người bằng máu và xác người được vẽ ra trong khoảng cách 100m để tiếp cận quân lạc Việt. Đã co lúc Đông Ngô binh sĩ muốn tách ra để đánh hai cánh của đám quân khốn nạn đang trợn mắt nhìn mình dẫm đinh kia. Thế nhưng tạch qua hai bên đồng thời lại là thêm người chết để dò đường, chuyện này là không thể. Hi sinh đến 150 tính mạng thì nhóm Dương Việt quân đầu tiên đã tiến lại rất gần quân Lạc việt rồi. 10m…7m…6m….5m….4… uỳnh, một mảng người biến mất trước mặt các binh sĩ hàng hai đơn giản họ bị sập xuống cái bẫy hào chỉ dài hơn 1m một chút mà thôi. hào này không sâu, chỉ tầm hơn 1m mà thôi nhưng bên dưới có tòa chông bằng trẻ nhọn. đảm bảo rơi xuống thì nằm yên … nghỉ dưới đó mà thôi.
Có dược đường hào này là công sức lao động của mấy trăm dân chúng cùng phụ binh đã được điều đi trước khỏi doanh trại, và một thần khí " xẻng" công binh. 300 kg sắt cuối cùng Nguyên Quốc dùng để đúc thứ bá đạo này. Chiếc xẻng thép này dùng để đào hào đắp lũy trong dã chiến thì cứ gọi là… thôi không mô tả nhiều.
Xung quanh cái phương trận toàn là hào ngắn như vậy. Ừ thì hơn 1m rất dễ nhảy qua, nhảy qua rồi thì sao. đảm bảo bị thương xiên chết. Vì sau động tác nhảy là động tác lấy lại thăng bằng, toang thân sẽ trở thành bia ngắm tập đâm cho quân Trường thương Đại Việt. Đến lúc này thì quân Đông Ngô không còn một chút hi vọng mong manh nào rồi vũ khí không với tới đối phương, cung tên bắn không mấy hiệu quả. Bởi mấy hàng trường thương phía sau của quân Đại Việt đều có đeo khiên nhỏ bằng mây trên lưng, thứ này nhẹ không thêm nhiều tải trọng, cản tên tốt vậy nên mỗi đứa một cái. Trong lúc chờ đến lượt hàng mình lên "tập đâm" thì giơ tay lên mà cản tên cho lành.
Trong phút chốc có hơn 100 tên Dương việt chết vì xập bẫy chông và bị xiên chết. Đến lúc này thì quân đao thuẫn thủ hai bên cánh đã lăm lăm katana mà xông lên, vì quân địch đã không còn đội hình không còn ý chí chiến đấu, mà quan trọng là họ chết quá nhiều không đủ binh lực rồi.
Quân Đông Ngô có 500, chết mất một nửa, còn lại tầm 250 người nhưng trong đó là 100 cung thủ đứng từ xa bắn tên. Vậy nên số lính còn có thể chiến đấu chỉ là 150 người dang trong bãi đinh mà thôi.