Chương 35: Biến bị động thành chủ động.
- Chủ công chúng ta cho các ngươi 2 tuần. Hôm nay đã quá hạn 3 ngày. Giờ đây chủ công nhân từ cho các ngươi một nén hương để suy nghĩ đầu hàng. Nếu vẫn còn ngoan cố thì lúc phá thành sẽ chém hết không tha.... Trước đó chúng ta sẽ cho lũ giặc Bắc ngu ngốc các ngươi biết sức mạnh của Việt Tộc.
Tiếp theo lời nói của tên này là một loạt 4 viên đạn đá đồng nặng 20kg bay thẳng về phía cổng và lâu thành phía trên cổng của thành Khúc dương. Máy bắn đá độ chính xác không cao thế nhưng nếu có bắn dò đường thì loạt đạn thứ hai sẽ khá tốt. Còn vì sao dùng đạn đồng mà không dùng đạn đá, đơn giản Nguyên Quốc dang thừa đồng, mà đúc đạn đồng còn nhanh hơn là đẽo đá cho tròn. Đạn đồng còn có gai, sức sát thương và tàn phá lớn. Tất nhiên nếu thủy chiến thì choi đạn đá, vì thủy chiến không thể thu hồi lại đạn dược, nhưng công thành chiến thì lại dùng tốt, vì nó chả mất đi đâu.
Bốn viên đạn thì có 2 viên đạp vào cửa thành từ khoảng cách 200m. Làm cho cánh cửa gỗ long lên xòng sọc. Một viên đập trượt vào thành đất mà cắm sâu vào đó khiến cho cả những người đứng trên lâu thành cũng cảm thấy đang rung lên bần bật. Quả còn lại vì chỉnh độ cao quá lớn mà bay vọ qua thành lâu. Chứng tỏ một điều lực bắn của máy bắn đá này phải trên 200m.
Phía quân đội Đại Việt thì hoan hô vỗ tay ầm ĩ, họ thấy chủ công đúng là đệ tử tiên nhân chế cái gì ra cũng rất là cường đại. Tiến hô " SÁT, SÁT... SÁT" bằng tiếng Hán vang lên tung trời.
Còn về mấy tên pháo thủ máy bắn đá Catapult thì rất đặc sắc, có hai nhóm pháo thủ thì ngửa mặt lên trời dương dương tự đắc,một nhóm vẻ mặt tiếc nuối, nhóm còn lại thì xấu hổ mà lúi húi nạp đạn, chỉnh lại góc bắn. Cứ như vậy ầm ầm qua ba lượt thì cổng thành cũng bị đập vỡ tan tành.
Đến lúc này tên biến tiếng Hán lại xông ra một lần nữa.
- Thời gian đã hết... Các ngươi ngoan cố như vậy thì đành giết hết....
Quân Đại Việt ào ào xông lên khí thế như sấm, phóng lên trước tiên là Kị ngưu và thớt Voi chiến. Nhìn thì hùng hổn nhưng tốc độ không cao vì Nguyên Quốc đã dặn rồi, không đánh thật chỉ hù dọa mà thôi. Nếu chúng không đầu hàng thì rút quân lại mà chế tạo thêm Catapult rồi bắn vỡ một đoạn thành mới tấn công chỉ vỡ cái cổng thì lối vào quá hẹp nếu chiến đấu sẽ có nhiều thương vong.
Nhưng Nguyên Quốc lần này nhầm mẹ nó rồi. Lũ này không lựa chọn chiến đấu cũng không chọn đầu hàng mà quyết định chạy về phía cổng Bắc. Đến ngay cả Lục Kiên cũng chạy hướng đó, mặt dù hắn biết với quãng đường cả ngàn Km thì hắn không thể đi đường bộ mà về Đông ngô được. Nhưng thà là vậy vẫn có hi vọng sống. Hắn không chịu nổi mối nhục bị bắt sống. Ngoài ra Lục Kiên cũng có hi vọng chiến đấu tiếp với Nguyên Quốc vì 200km về phía bắc là thành nhỏ Ninh Hải với trú đóng 300 quân. Nếu như Lục Kiên hắn có thể liên hệ được với Hợp Phố và đội chiến Hạm tai Cửa Nam Triệu thì hoàn toàn có đủ binh lực mấy ngàn người, lúc đó đánh một trận cùng quân giặc Nam tại Khúc Dương không phải là không thể. Lúc này Lục Kiên đang hận mình tại sao không rút lui sớm hơn, trước khi đi đốt hết cả lương thực trong thành có phải tốt không. Nhưng tên Lục Kiên Này cũng ôm ý may mắn mấy thám tử hắn phái đi có thể liên lạc được thủy quân tại Nam Triệu và thành lớn Kê Từ vậy nên hắn mới không chơi bài đốt thành bỏ trốn. Lúc này rút lui quá vội nên hắn cũng không kịp làm gì. Đến cả thư từ quân trang địa đồ chiến lược v.v… hắn còn không kịp mang. Binh sĩ Dương Việt thì khí giới nặng và vướng như Thuẫn và Mâu cũng vứt hết lại mà chạy cho nhanh vậy.
Còn về phía Nguyên Quốc chần chờ không quyết thế nên đến lúc phát hiện ra có biến thì quân Đông Ngô đã vọt khỏi thành và chạy biến rồi. Với thời này thì rất kho đuổi theo. Nếu Nguyên Quốc giờ này có 200 kị binh dùng cung tên thì hắn sẵn sàng cử đi mà tỉa chết bọn chúng, nhưng hắn chỉ có 50 Kị không cung tên mà thôi. Như vậy có phái đi cũng mệt công nhất là lũ Dương Việt chạy vào rừng thì chả biết mèo nào cắn mỉu nào.
Thành đất Khúc Dương hình vuông rộng dài đều là tầm 800m đủ để vài ngàn quân chen chúc trú đóng. Xưa kia nơi này xung quanh có đến 6 ngàn dân sinh sống nhưng bị tàn sát cướp bóc li tán tứ phương, giờ đây chỉ còn lại hơn 2000 người mà thôi. Lúc chiến tranh Sĩ Huy đã tăng binh cho nơi này lên tới 4000 vậy mà chỉ trong một buổi sang bị đồ sát cho không còn. Quả thật chiến tranh là cái máy nghiền thịt khổng lồ. Mà người chịu khổ nhiều nhất chính là bá tánh vô tội.
Tiếp nhập thành trì tức là Đại Việt bộ lạc đã có mảnh đất cắm dùi, không những thế mảnh đất này khá là xôm. Nói chung nơi này là cửa ngỏ để liên thông quân từ Uất Lâm, Nam Hải và Thương Ngô xuống Giao chỉ vậy nên nơi này cũng coi như một kho vật tư của quân Đông Ngô. Nếu không phải vậy thì với 1 vạn quân phân bố tại 10 thành trị miền bắc thì có đến 1,7 ngàn quân tập trung tại đây. Đội chiến hạm đông ngô muốn vào cửa Nam triệu thì phải đi qua Vịnh Bái Tử Long của Vân Đồng, sau đó là đi qua thành Khúc Dương (*1 xem chú thích phía dưới) rồi mới tiến vào Vịnh Lạ Long(lúc này không có tên vịnh hạ long mà là Vịnh Lục Hải) sau đó thì đi thẳng vào cửa Nam Triệu (Sông Bạch đằng). Cũng chính vì thế nơi đây là điểm huyết mạch cho cả thủy lẫn bộ trong cuộc chiến Tôn - Sĩ hai nhà,do đó vật tư cùng lương thực nơi đây khá là khủng. Thứ nhất nó vừa có lương của Đông Ngô theo thuyền chiến vận chuyển đến, thứ hai là những lương thực đánh cướp toàn vùng đều tụ tập nơi đây. Khiến cho lương thực nơi này đủ nuôi 5000 quân trong 6 tháng trời. Mà tổng số quân và đan của Nguyên Quốc chỉ vẻn vẹn gần 3000 chính vì thế lương thực không còn là mối lo thường trực của Đại Việt bộ lạc nữa.
Điểm thứ hai đó là vật tư chiến đấu nơi này không ít, do việc chiến đấu thời này binh khí rất nhanh hỏng vật nên những thanh kiếm hai lưỡi và trường mâu mới tinh, cùng các giáo da nơi này cũng có một ít đủ trang bị cho một ngàn người. Đây là một con số cực xôm với quân của Nguyên Quốc lúc này đây.
Vậy ra tính tổng cộng lúc hắn tiêu diệt 800 quân Đông Ngô ban đầu và chỗ vũ khí này thì Nguyên Quốc có thể trang bị cho gần 2000 quân sĩ. Nhưng đấy chỉ là dùng luôn mà không chế lại vì nếu chế lại vũ khí nhẹ hơn tinh xảo hơn thì rõ rang hắn có thể trang bị 3000 quân với vũ khí thép 100%. Nhưng đây chỉ là lý thuyết thôi, giờ có được vật tư đầy đủ thì vấn đề thiếu nhân lực lại à nhức trứng đối với gã xuyên việt này. Thời buổi dân cư thưa thớt như vậy đã chạy nạn vào rừng thì đố ngươi tìm thấy, 2000 người dân này Nguyên Quốc vớ được là cả một may mắn không thôi của hắn rồi. Còn nếu bảo giờ đây Nguyên Quốc dám dẫn quân đi đánh Kê Từ Thành không thì bố Nguyên Quốc cũng không dám. Vì đụng vào khu vực này là đụng vào cả một nhóm tổ ong vò vẽ. Quân từ Bắc Đài, Liên Lâu, An Định thậm chí là Mê Linh và thủy quân từ Nam Triệu đi thẳng vào Vạn Kiếp mà úp sọt hắn ngay lập tức. Một nhúm quân chưa đầy 1 ngàn mà gặp chừng ấy quân thì đảm bảo chết không chỗ chôn thây. Mà đáng sợ nhất là thủy quân Đông Ngô với sức cơ động mãnh liệt, có thể chặn giết hắn ở bất kì chỗ nào nếu quân Đại Việt tiến về phía trung tram Đồng Bằng Bắc Bộ. Nhiệm vụ đặt ra là phải tiêu diệt đạo thủy quân này, và tốt nhất là chiếm được thuyền của chúng vậy thì sẽ biến bị động của quân Đại Việt thành thế chủ động, nó sẽ ứng với 1 trong 36 kế tôn tử " Phản khách vi chủ".
Chú thích: *1 https://www.facebook.com/photo.php?fbid=115187959292049&set=a.104937783650400.1073741827.100024025355502&type=3&theater