Chương 45 Liên hoàn kế
Thành trì thường kéo rất dài thế nên một vài xe công thành không thể làm nên quá nhiều uy hiếp cho chúng. Có rất nhiều cách đối phó xe công thành như dùng hỏa công, dùng máy bắn đá, bắn tên có dây rồi kéo đổ, hoặc đơn giản nhất là xuất ra kị binh mà tập kích. Nhưng các cách đó đều không thể dùng được đối với quân Đông Ngô lúc này. Họ chỉ biết trốn đông trốn tây tránh tên mà thôi.
Đông Ngô cũng có dùng tên lửa với hi vọng có thể đốt cháy thành trẻ, xong hệ thống máng nước lắp trên đầu thành tre đã khiến họ tuyệt vọng. Mà chính cái tên gã dập mông xui xẻo chính là nhân viên bổ xung nước cho máng. Chỉ cần thấy mũi tên lửa cắm vào mặt ngoài hơi nhiều thì tên binh sĩ điều khiển máng nước giật một cái, vậy mà máng nghiêng ra ngòai và đổ úp xuống dập tắt lửa. Sau đó là bổ xung lại nước mà thôi.
Dằng co càng kéo dài thì quân Ngô thiệt hại càng lớp hơn, giờ đây tuy họ ẩn úp tứ phía vì biết rằng quân Lạc Việt không có ý định tấn công lên thuyền của họ. Nhưng lúc này đây Đại Việt quân đã thay đổi sách lược. Họ bắt đầu bắn tên có lửa lên thuyền Đông Ngô. Có phải Nguyên Quốc phiền chán trước cảnh dằng co mà muốn thiêu hủy thuyền. Sự thật thì không phải như vậy. Những vị trí bắn của họ khá ảo diệu, nó tránh toàn bộ những phần dễ gây hỏa hoạn lớn như cánh buồm, quận dây chảo v.v… Những mũi tên lửa đa phần bắn lên sang thuyền cạnh chỗ dễ bắt lửa mà thôi. Nếu kịp thời cấp cứu thì thuyền không thể cháy được. Việc nầy khiến các sĩ quan trên thuyền phải lệnh cho lính ra khỏi chỗ ẩn núp mà cứ hỏa. Vậy thì họ thành mục tiêu của các xị thủ bên Đại Việt rồi. Tuy rằng đã che chắn bằng khiên, nhưng với tầm bắn rát và nhiều góc độ thì việc linh sĩ Đông Ngô bị thương là không tránh khỏi.
Tình hình chiến đấu nhạt nhào và dằng co kéo dài 2 tiếng đồng hồ, đến lúc này thì Nguyên Quốc không còn kiên nhẫn nữa, vì kể cả bắn tên lửa để dụ địch thì tốc độ tiêu diệt quân Đông Ngô quá chậm. Thành Khúc Dương vẫn là mối quan tâm lớn nhất của Nguyên Quốc, một mệnh lệnh mới được ban ra… 4 cỗ máy bắn đã Catapult cỡ nhỏ được điều lên chiến trường. Những Chiếc Catapult này chỉ có kích thước bằng 2/3 những chiếc đang thủ thành tại Khúc Dương mà thôi. Đây là những chiếc Catapult chế riêng cho cuộc chiến này và có lẽ chúng cũng có thể được trang bị trên những Chiến Thuyền Đông Ngô này nếu phe Đại Việt có thể chiếm được.
Chiếc Chiến thuyên Đông Ngô ngoài cùng cuối hướng gió bị chọn làm mục tiêu. Một loạt bình gốm dầu được bắn lên thuyền này. Quân Đại Việt bắn rất từ từ để cho các thuyền khác cùng quan sát. Đầu tiên lính Đông Ngô rất lo sợ với màn tấn công này, họ nghĩ đó là đá bắn lên sẽ gây thương tích, nhưng sự thật thì đây chỉ là những bình gốm chứa chất lỏng lạ hơi sánh mùi hăng hăng mà thôi. Đông Ngô quân ban đầu cũng nghĩ đây là độc dược thế nhưng ngay lập tức họ phủ nhận vì nó hoàn toàn không gây khó chịu cho họ. Ngay cả những người bọ chất lỏng này rơi trúng người cũng không sao.
Sau 4 lượt bắn thì 16 bính dầu có đến 12 bình đã vỡ trên sàn thuyền quân Đông Ngô, chỉ có 4 bình là trượt mục tiêu mà thôi. Sau đó là một mũi tên có lửa bất ngờ được bắn ra từ thành tre bên bờ sông hướng thẳng tới Chiến thuyền này. Chỉ trong một giây thôi cả con thuyền bừng cháy như ngọn đuốc. Quân lính trên thuyền bị đốt cháy không lối thoát mà kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa. Đây chính là cảnh trong tu la địa ngục mới có mà thôi. Cũng có một vài người chưa bị bắt lửa muốn lấy nước tạt vào cứu hỏa nhưng lạ thay khi nước tới nơi thì ngọn lửa lại bùng lên hung tợn hơn.
9 thuyền còn lại của Đông Ngô chứng kiến hết cảnh tượng này trong mắt. Họ đang kinh hãi, bàng hoàng, sửng sốt và tuyệt vọng. Đã có một số binh sĩ Đông Ngô tự động nhảy xuống sông dựa vào khả năng bơi lội siêu cường mà bơi qua bên kia bờ tây. Họ không thể tưởng tượng được nếu mình rơi vào hoành cảnh đó sẽ phải làm gì. Thời này đúng là cũng có dầu thực vật dùng làm hỏa công, ví dụ như dầu cải, dầu Trẩu.. nhưng số lượng hạn chế và khả năng cháy không khủng bố như chất lỏng của quân Lạc Việt.
Sự việc hoàn toàn mất khống chế khi 4 chiếc Catapult được vận chuyển lên đầu gió và bắn những bình dầu lên một chiến thuyền khác cách xa chiến thuyền đang cháy. Nguyên Quốc dĩ nhiên không muốn đốt hết tất cả chiến thuyền này. Hắn giờ đây đã coi đó là tài sản của mình. Đốt một cái đã làm hắn tiếc đứt ruột rồi. Đốt hết chỗ này có lẽ hắn phát điên cũng có thể. Binh lính trên thuyền bị bắn dầu không còn nghe lệnh của chủ soái nữa mà chạy vù vù qua thuyền khác hoặc là nhất quyết lao xuống Sông mà bơi qua bờ Tây. Sự việc trở nên mất khống chế như một dịch bệnh lan truyền, chỉ cần thuyền nào trúng một bình dầu thôi thì quân lính cũng nháo nhào mà nhảy xuống sông cả rồi.
Đứng trước tình hình 3 quân tan vỡ thì chủ soái thủy quân quyết định cho toàn quân nhảy xuống sông mà bơi qua bờ bên kia. Với tình thế này quân Đông Ngô không thể tập hợp lại thành sức mạnh mà tiến hành chiến đấu trực tiếp đánh thẳng lên bờ cho được. Vậy là hơn 500 quân Đông Ngô tập thể mà mang theo vũ khí nhẹ nhanh tróng nhảy xuống sông chạy trốn. Quả thật khả năng bơi lội của họ cựu tốt.
Nhưng sự việc nếu đơn giản vậy thì không gọi là chiến tranh. Thủy quân Đông Ngô rút lui thì thủy quân Đại Việt xuất kích. Chỉ thấy quân Đại Việt túa ra khỏi những chiếc xe công thành mà chạy về phía thượng nguồn. Từ bên bờ song họ kéo những bè gỗ thô sơ dài 5m rộng 2m ra khỏi những ngụy trang lau sậy. Chúng đã được để sẵn tại đây để chờ tình huống này. Đây chính là "chiến thuyền" của quân Đại Việt. Hơn 25 bè tre nứa được kéo đến mỗi bè như vậy có thể chứa được 10 người. Trên các bè gỗ được tạo lan can cẩn thận để người dưng phía trên khó ngã xuống nước mà người bơi phía dưới nước khó mà trèo lên một cách dễ dàng. Nếu không có các lan can này thì chưa chắc an toàn với đội thủy quân thiện chiên Đông Ngô, ngay cả khi họ không thuyền mà bơi trong nước.
Các bè tre được đặt hơi chếch lên thượng nguồn để lợi dụng lực trôi xéo của dòng chảy. Các chiến sĩ Đại Việt ra sức chống những chiếc sào (không biết đúng hay không xào hay sào tra google không thấy) đẩy các bè tre băng băng xuôi theo dòng chảy xéo về phía bờ tây mà tiếp cận lũ lính Đông Ngô đang bơi lội. Trên mỗi bè có 3 lình trường thương chuyên dùng thương để chọc người đang bơi, ba đao thuẫn để canh phòng lính Đông Ngô lặn sâu rồi tiếp cận bè mà vọt lên 2 lính cung thủ và hai người chống sào. Đội hình này cực kì chuẩn xác trong việc tiêu diệt đối thủ đang bơi trong nước. Năng suất giết người của trường thương binh lúc này là mạnh nhất. Chỉ cần 1 chọc thì chiếc thương dài đến 3,2m của họ sẽ lấy mạng người ngay lập tức.