Chương 53: Nguyên Quốc hối hận

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 53: Nguyên Quốc hối hận

Mọi chuyện kể cả từ sai lầm chiến lược của Nguyên Quốc cùng sự may mắn cũng như quyết đoán của Lữ Đại đã khiến cho Đại Việt bộ lạc tưởng như có một bước khởi đầu thuận lợi sẽ " đầu xuôi đuôi lọt" lại trở thành tình thế vạn khó.

Lúc này thì Nguyên Quốc đang sững sờ trên đầu thành Khúc Dương rồi. Khói báo hiệu từ Ải Đồng Mỏ và đặc biệt là khói báo hiệu của khu căn cứ Mỏ Muối như con dao đâm vào trái tim Nguyên Quốc. Mọi sự chuẩn bị bao công sức tại Ải Đồng Mỏ và căn cứ bờ Đông sông Lục Hải hoàn toàn không có hiệu quả. Hắn loạng choạng ôm lấy ngực mà lui lại mấy bước. Nguyên Quốc đã nhận thức được sai lầm của mình. Chính ra hắn phải thưà cơ mà đánh tê liệt luôn hạm đội Đông Ngô tại Nam Triệu. Sau đó là dùng cơ động của thủy quân mà dọc theo sông Bạch Đằng rồi đi vào Trúc Động uy hiếp quấy nhiễu Kê Từ. Có thể lao đến thẳng Vạn Kiếp Sông để uy hiếp Liên Lâu. Chỉ cần làm cho quân Đông Ngô không có thời gian để thở thì hắn muốn phát triển tại Khúc Dương thế nào mà chả được. Lính Dương Việt căn bản không thể thủy chiến. Mà họ không có chiến thuyền thì uy hiếp thế nào được đạo thủy quân gồm 400 Việt tộc gốc Hán này. Chỉ cần bố trí thêm 200 Lính Việt bộ binh thì hoàn toàn có thể đưa vài ngàn người Việt Tộc từ xung quanh mấy thành trì này về Khúc Dương. khi mà dân số Khúc Dương 10 Vạn Quân số tầm 3000 thì hắn đủ cân luôn cả quận Giao chỉ quân Dương Việt. Lúc này nghĩ ra đã quá muộn rồi, hắn mải mê chiến thắng> Mải mê với việc phát triển theo kiểu game AOE mà đã làm hỏng đi chiến cuộc. Càng nghĩ đàng hối hận Nguyên Quốc ngồi bệt ngay trên thành tường của Khúc Dương Thành.

Nhưng lúc này có phải để hối hận và gục ngã không. Tất nhiên không phải rồi, Nguyên Quốc cố lấy lại bình tĩnh mà tìm cách giải quyết. Hắn biết tình thế rất nguy cấp nhưng không thể lộ ra vì nếu hắn mất bình tĩnh thì ảnh hưởng toàn ba quân.

Giờ đây binh lực chia ra là 400 thủy quân đang sẵn sàng đánh nhau ở sông Lục Hải ngâm dấm không thể dùng. 300 binh đóng tại căn cứ Bờ Đông không thể dùng. Giờ đây 150 binh chính quy và 100 binh dân quân (100 dân binh này chính là những người khai thác muối được trang bị vũ khí tổng nhân số khai thác muối là 200) tại Mỏ Muối gặp nguy hiểm. 400 binh chính quy đóng tại Ải Đồng Mỏ lại càng nguy hiểm hơn nếu quân đổ bộ của Đông Ngô chọc thủng hàng phòng thủ tại Mỏ Muối và tiến vào đánh úp sau lưng Ải Đồng Mỏ. vậy thì toàn bộ 500 quân tại Đồng Mỏ sẽ bị diệt hoàn toàn mà 200 nhân công khai thác đồng cũng không thể thoát được. Nguyên Quốc còn một cứ điểm nữa nằm tại con sông nhỏ nơi hắn đã từng phục kích quân vận lương, Nguyên Quốc đặt tên nơi này là khu căn cứ Đồng Khe vì nơi này gần mỏ đồ và con song này rất nông nên Nguyên Quốc đặt tên là Đồng Khe. Lúc này Đồng Khe có 300 quân đồn trú. Còn lại trong thành Khúc Dương chỉ là 300 binh sĩ chuyên nghiệp và 500 dân quân đã qua một lần thủ thành rất có kinh nghiệm.

- Đốt báo hiệu "hai cột khói lên thông báo cả hai hướng rút binh về Đồng Khe ngay lập tức…. Khị binh tất cả lên đường. Tượng Binh đi theo. Bằng mọi cách phải cứu đồng đội tại mỏ muối… nhanh xuất thành…. Lý Nhất, Lý Nhị, Lý Tam, ngươi phải đưa được tất cả trở về Đồng Khe an toàn cho ta…. Nếu không ngươi đừng có gặp mặt ta nữa…. Rút về Đồng Khe thủ vững bà ngày cho ta sau đó đốt ải về thủ Thành Khúc Dương… nhanh y lệnh.

Nguyên Quốc ra một loạt mệnh lệnh. Cũng may là hệ thống báo hiệu của Nguyên Quốc rất hiện đại. Một đống khói hiệu ý nghĩa có địch tấn công, 2 đống là rút lui, 3 đống cố thủ chờ tiếp viện, 4 đống tức là đã thất thủ chuẩn bị hi sinh. Đối với hệ thống báo hiệu này tuy đơn sơ nhưng với thời đại này cực kì hiệu quả do truyền tin bằng ngựa ngay thuyền đều không thể nào nhanh bằng. Ngay lập tức đài báo hiệu tại Khúc Dương dấy lên loại báo hiệu hai luồng khói. Vì khói hiệu của Nguyên Quốc là đốt bằng Nhựa than nên khói đen cứ phải nói là mù mịt bốc lên tận trời. Lò đốt này từ một hộp đốt duy nhất sau đó thông ra bốn ống đồng cách xa nhau. Người đốt chỉ cần đóng mở số lượng ống khói là có thể tạo thành hiệu quả truyền tin. Trong đêm tối vẫn có tác dụng vì chỉ cần nhìn số lượng ánh sang thoát ra theo khe mở là có thể hiểu được nội dung thong tin cần truyền đạt.

Nhưng kể cả truyền tin có nhanh thì 2 tiếng đồng hồ sau mới tới được căn cứ Đồng Muối và căn cứ Đồng mỏ. Xong báo hiệu vẫn là chậm mất rồi.

Kể từ hai tiếng đồng hồ trước đây thì chiến thuyền Đông Ngô đã xuất hiện tại vùng lầy lội khu vực khai thác muối. Vì đã chuẩn bị kĩ càng cho việc đổ bộ nơi đây nên quân Đông Ngô lập tức cho thuyền lao thẳng vào khu đầm lầy mặc cho chúng mắc cạn ở đó. Họ dùng các bó rơm, tám gỗ đã chuẩn bị sẵn mà ném xuống lót đường rồi tiến lên. Căn cứ đồng muối khá bé và thấp vì nó không phải nơi trọng điểm phòng thủ theo suy nghĩ của Nguyên Quốc. đường từ Mỏ Muối đến mỏ đồng gập ghềnh hiểm trở không thích hợp để tiến quân với số lượng. và nó cũng là cản trở cho việc xây dựng tại đây. Gỗ phải được chuyển từ mỏ đồng vào. Voi không thể đi con đường gập ghềnh này chỉ có trâu và sức người mà thôi. Khiến cho căn cứ nơi đây vừa thấp vừa nhỏ về quy mô. Nó chỉ được trang bị cỗ máy bán đá Catapult mà thôi.

Lúc này đây thì 4 chiếc Catapult đồng loạt bắn các chai dầu về phía quân đông ngô đang vừa rải rơm dại và tấm gỗ vừa che chắn mà tiến lên. Nhưng hiệu quả không hề cao, vì chỉ khi bình gốm chứa dầu va vào khiên của đối phương mà vỡ ra mới có tác dụng. Còn lại nếu rơi trượt xuống bùn sẽ tắt ngấm ngay lập tức. Quân Đông Ngô vẫn từ từ tiến lên mặc dù họ có tổn thất khá nhiều do đạn dầu vỡ gây cháy,nhung nơi đây là đầm lầy, chỉ cần trầm minh xuống bùn thì không mấy nguy hiểm rồi.

Thay đổi sách lược thì quân Đại Việt bắt đầu thay bằng đạn đồn có gai nhọn. Hiệu quả tăng rõ rệt khi từ xa 200m quân Đông Ngô đang bị tấn công đồn dập. Khoảng cách này căn bản cung tên không với tới, sức sát thương của đạn đồng cực mạnh khi quân số lúc nhúc tập trung. Sau lượt dính đạn đồng thì chủ tướng phe đông ngô quyết định cho quân tản ra. Kể cả chịu lún cả bắp chân xuống bùn mà lội cũng được. Quân số Đông Ngô tấn công Đồng mỏ căn cứ là 1500 người trong đó có 500 lính Dương Việt và 100 lính Đông Ngô được chuyển từ tiền tuyến Cửu Chân về hậu phương để tham gia cuộc chiến này.